Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 388

Chương 388

Khi một người một kiếm đang luyện hóa, núi lửa phun trào cũng dừng lại. Cả ngọn núi lửa đều khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Dung nham của ngọn núi lửa gần đó đã sớm đông cứng lại, rừng và những ngọn núi đá gần đó chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.

Những kẻ đứng vây xem trước đó đã sớm chạy mất hút con mẹ hàng lươn rồi.

Thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, bọn họ nào dám ở lại nữa.

Nhưng mà, lòng tò mò của những kẻ thích mạo hiểm thì vĩnh viễn không thiếu.

Ở một nơi nào đó gần núi lửa, một đoàn người đang lén lén lút lút tiến lại gần.

“Lão đại, ở đó thật sự vẫn còn cơ duyên sao? Con quái thú kia liệu có xuất hiện lần nữa không!” Trong đó có một đệ tử nhỏ hoang mang hỏi.

“Đã qua mấy ngày rồi, con quái thú kia nhất định là đã đi rồi, hoặc là tiếp tục ngủ say rồi. Nếu không núi lửa tuyệt đối sẽ không dừng lại nhanh như vậy.”

“Hơn nữa, bụi tiên thảo trước đó rất có thể là mọc lên vì con quái thú kia, nói không chừng, bên trong còn có bảo vật khác!!”

Nói tới đây, đôi mắt người thủ lĩnh toàn là vẻ tham lam.

Nếu có thể tìm được một bụi tiên thảo, không, cho dù là thiên tài địa bảo cực phẩm, cũng phải trả giá bằng máu.

Hắn không tin, nơi có thể sinh ra tiên thảo, lại không có đồ tốt nào khác.

“Ủa? Lão đại, bên kia hình như cũng có một đội ngũ.” Một tên tiểu đệ dường như phát giác được điều gì đó.

“Rất bình thường thôi mà, ta có thể nghĩ tới chuyện này, thì những kẻ khác nhất định cũng có thể nghĩ tới. Bây giờ phải xem kẻ nào dám đi thăm dò đầu tiên thôi!” Tên thủ lĩnh tỏ vẻ hiển nhiên.

Hắn đã sớm phát hiện không chỉ có một đội ngũ, đây chỉ là ngoài sáng thôi, ở trong bóng tối chưa biết chừng còn có nhiều kẻ đang ẩn nấp ở đây ấy chứ.

Dù gì cũng là bảo vật cấp bậc tiên phẩm mà. Đối với kẻ nào cũng có sức hút chí mạng.

Ngay khi đám người này đang chờ đợi thời cơ, ngấp nghé bảo vật.

Có một bóng dáng màu đỏ, dùng tốc độ cực nhanh, từ xa bay tới phía trên ngọn núi lửa.

“Lão đại, có người vừa bay qua, là một nữ nhân Toàn Đan tầng 4, chúng ta có cần phải hành động không!”

Một tên tiểu đệ tử nói nhỏ với người trong đoàn.

“Haha, không lo, chỉ là một Toàn Đan tầng 4, nàng ta làm gì được chúng ta, để nàng ta đi trước coi như do thám đường cho chúng ta.”

“Kể cả nàng ta có lấy được bảo vật cũng không thể đem đi được.”

Tên cầm đầu có vẻ rất tự tin, người yếu nhất ở trong đoàn tu vi cũng là Toàn Đan cảnh tầng 5, cho nên sau khi thấy nữ nhân mặc hồng y kia bọn họ cũng không có gì hoảng loạn cả.

Tiểu đội này nghĩ như vậy nên các tiểu đội khác cũng có suy nghĩ y hệt. Bởi vì lúc tranh giành tiên thảo, mấy người này không có mặt để chứng kiến mọi chuyện. Cho nên bây giờ bọn họ mới cho rằng nữ nhân hồng y này không hề có chút nguy hiểm.

Chỉ có mấy tu sĩ Toàn Đan cảnh hậu kỳ đứng ở xa xa khi nhìn thấy nữ nhân hồng y này mới vội vã quay đầu bỏ chạy. Không có chút do dự, chạy vội tới mức không dám quay đầu lại để nhìn.

Bình Luận (0)
Comment