Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 522

Chương 522

Nhưng lúc này trong mắt hắn trong có con âm ma đang lao tới này. Trong mắt hắn loé lên ánh sáng, sau đó một thanh kiếm đen nhỏ xuất hiện trên tay hắn.

Hắn dồn toàn bộ kiếm ý vào trong đó, Hoang Chi ý cảnh và cả Sát Sinh ý cảnh.

Trong phút chốc trên người Lâm Tiêu bốc lên một cỗ khí tức từ cổ xưa. Khoảng không gian xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện những lỗ đen hun hút.

“Xuất!!” Lòng hắn niệm một câu.

Thanh kiếm đen từ tay hắn bay đi, âm ma khổng lồ đang lao tới bị thanh kiếm xuyên qua thành một cái lỗ mà chưa kịp phản ứng. Thanh kiếm nhỏ bé như một chiếc cánh ve sầu mà lại xuyên thủng được.

Lão già tóc bạc lúc này mở to mắt hét lớn một tiếng.

“Chân linh đạo khí!! Lại một đạo khí siêu cấp nữa, ngươi, ngươi rốt cuộc là ai!!”

Lão ta hoàn toàn chết sững rồi.

Chân linh đạo khí là thứ mà những cường giả đỉnh cấp phải tranh đấu nhau sống chết để giành được. Nó căn bản không chịu ảnh hưởng của bất cứ cái gì.

Vậy mà tên Lâm Tiêu này không những có chân linh đạo khí, còn có đến hai cái, hơn nữa cả hai cái đều là thứ bất phàm.

Hắn chỉ tuỳ tiện ném ra một cái thôi cũng làm các cường giả đại năng tranh đoạt tới chết. Tên Lâm Tiêu này rốt cuộc là ai.

Chả nhẽ là người thất lạc của thần tộc??

Lão già tóc bạc cảm nhận được sự uy hiếp của thanh kiếm nhỏ kia. Lão ta dồn sức tạo phòng thủ trước mặt mình.

Chỉ cần chặn được một chiêu này của Lâm Tiêu, không cần biết phải trả giá thế nào lão ta sẽ cho Lâm Tiêu biết tay.

Tuy nhiên lúc thanh kiếm đen lao tới chỉ nghe thấy Lâm Tiêu quát một tiếng.

“Trảm!!”

Thanh kiếm đen bỗng biến mất trong không trung, ngay sau đó lão già tóc bạc cảm nhận được một cỗ uy lực đang uy hiếp tới tính mạng của lão ta,

Lão ta ngây ngốc.

Cái này, cái cảm giác này……Đây chả phải năng lực đặc biệt tự tạo lĩnh vực hay sao? Dịch chuyển hư không?

Sao có thể!!

Làm sao Lâm Tiêu biết mánh khoé này của hắn?

“A!” một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Lão già tóc bạc nôn ra một ngụm máu, cả người bay về phía sau. Thanh kiếm đen phá huỷ tất cả mọi thứ trong cơ thể lão ta.

Lâm Tiêu hít vào một hơi, ánh mắt hắn lại càng thêm sắc bén không dám buông lỏng cảnh giác. Hắn lao theo, tranh thủ thời cơ lấy mạng đối phương.

Đạo lý này hắn đương nhiên hiểu, đặc biệt mà khi đối phó với những đại năng mang huyết mạch thần tộc thế này.

Cho đối phương thời gian nghỉ lấy sức chính là tự ngược bản thân, phải lập tức làm đối phương không kịp trở tay mới được.

Lúc Lâm Tiêu đuổi theo thì một cảnh tượng làm mọi người ngạc nhiên xảy ra.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên bay lên trên không, tay phải còn đang túm lấy lão già tóc bạc kia. Sau đó khoé miệng người đàn ông trung niên này nhếch lên thành một nụ cười.

“Bị một tên nhãi Toàn Đan cảnh đánh cho tàn tạ thế này, ngươi đúng là làm mất mặt thần tộc Dao Trì ta!!”

Bình Luận (0)
Comment