Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 608

Chương 608

Vậy thiếu niên này là người thật, mà người còn lại không thể lấy ra bút và chính khí. Thì……thiếu niên mặt mày hoảng hốt kia chính là tà ma.

Lúc này người thiếu niên mặt hoảng hốt cũng giơ tay, trên tay phải cũng xuất hiện một cây bút tím.

Mọi người chết lặng, hả? lấy ra được thật?

Không thể nào, sẽ không phải là cả hai thiếu niên cùng dùng được chính khí chứ?

Vào lúc mọi người còn đang suy đoán, kẻ kia lại ném luôn chiếc bút tím về phía Lâm Tiêu.

Chiếc bút bay tới giữa không trung bắt đầu từ một cái hoá thành hai, từ hai hoá thành bốn, cứ thế nhân lên……tới khi gần chạm tới Lâm Tiêu đã hoá ra vô số cây bút.

“Biến cái mẹ mày! Bạo cho bản tôn!!” Lâm Tiêu giả hét lên.

Cả người nó cũng lao ra ngoài.

“Đã đến rồi thì nên ở lại chứ.”

Chả biết từ lúc nào Lâm Tiêu thật đã ở ngay trên đỉnh đầu nó. Cây bút tím trong tay phất lên một cái, chính khí ào ào như sông đổ ra.

Ầm ầm ầm!

Xác của những con quỷ chết lúc nãy bắt đầu huyết bạo, nhưng khi bị dòng sông chính khí quét qua màn sương máu lập tức biến mất không kịp gây sát thương.

Sau đó dòng sông chính khí cuồn cuộn lao tới chỗ con quỷ giỏi giả mạo kia. Lúc nó bị dòng sông chính khí chạm tới, lớp giả mạo trên người nó bị đánh tan hiện nguyên hình, cả cơ thể nó bị nhấn chìm xuống dưới đất.

Hừ….. Cái sức mạnh gì thế này?

Ngoài sức mạnh của chính khí, còn có một loại trọng lực đè lên thân như bị cả một quả núi lớn đè. Nhất thời nó không thể cử động.

Lúc này, lão Đằng đứng không xa cũng đã chuẩn bị xong, ông ta bắt đầu thi triển thần thông Nho đạo đánh ra một chữ ‘Tru’.

“Không xong!” Con quỷ giả mạo bắt đầu hoảng loạn.

Nó cố gắng thoát khỏi xiềng xích của dòng sông chính khí để chạy thoát thân.

Nhưng……

Bùm!!! Nó càng phản kháng càng bị thần thông Nho đạo áp xuống.

Chữ ‘Tru’ của lão Đằng cũng đã tới nơi.

Ầm! con quỷ giả mạo kêu thảm một tiếng.

Bạch Đại Nho cũng mau chóng xuất hiện hợp lực tiêu diệt con yêu ma này.

“Bạo!”

Con yêu ma bị đánh hộc ra một ngụm máy, bắt đầu bạo phát một màn sương máu.

“Bạch Đại Nho, mau, cùng ngăn con yêu ma lại, nó muốn chạy!” Lão Đằng hô to.

“Được, lần này ta phải đánh cho nó hồn bay phách tán.” Bạch Đại Nho đáp.

Hai đại năng Nho đạo cùng công kích một lúc, đợi bọn họ thi triển thần thông đánh bay màn sương máu xong.

Hai người lại sững sờ.

Con quỷ giả mạo đã biến mất hoàn toàn, cho dù họ dùng cách nào cũng không thể cảm ứng được nó. Trên mặt đất ngoài thi thể yêu ma cấp thấp và nhân loài, thì không còn gì nữa.

Chạy mất rồi? Vậy mà cũng để nó chạy thoát được?

Sắc mặt hai đại năng Nho đạo cực kỳ khó coi.

Bình Luận (0)
Comment