Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 676

Chương 676

Dao Trì tích phân này có thể tới Dao Trì thánh địa đổi đồ vật. Ví dụ như đổi công pháp, đan dược, vũ khí hoặc những bảo vật khác. Cũng có thể đổi lấy sự lĩnh ngộ một lĩnh vực nào đó, hoặc tìm một cường giả thần tộc để thỉnh giáo một vấn đề nào đó. Thậm chí cả việc quan sát quá trình luyện đan trong lò luyện đan.

Vì những thứ này mà hàng năm có rất nhiều người tới núi thuốc Dao Trì báo danh. Chỉ cần đợt báo danh bắt đầu thì dù là ngày hay đêm cũng có rất nhiều người tới xếp hàng.

Sau khi nhìn danh sách đồ cần đổi mà thần tộc đưa ra, mặc dù Lâm Tiêu không biết ở trong núi có chí bảo gì, nhưng chỉ cần nhìn đống đồ cần tìm là biết đám người thần tộc này cực kỳ bắt chẹt người lao động.

Còn về phần tại sao những người vào đây khi tìm được bảo vật không lén lút mang đi mà phải nộp lại cho thần tộc. Đáp án đương nhiên là…….Ngọn núi này không hề đơn giản, quanh núi tràn ngập một loại khí tức kỳ quái.

Đến cả những cành cây ngọn cỏ bên trong núi cũng tràn ngập khí tức này, bởi vì tất cả đều có loại khí tức này nên không thể cất được vào nhẫn trữ vật. Hơn nữa loại khí tức này có hại cho cơ thể con người, giống như một loại độc mãn tính sẽ từ từ ăn mòn sức mạnh, tư chất, thiên phú thậm chí cả tuổi thọ.

Thần tộc Dao Trì đương nhiên biết điều này, bọn họ căn bản không giải quyết được vấn đề khí độc này cho nên công khai mở đường vào núi cho mọi người. Đợi những người kia tìm được đồ đem ra ngoài, lúc này người của thần tộc mới tập trung giải quyết khí độc bám quanh đồ đó.

Như vậy vừa thu được đồ tốt lại không bị nhiễm khí độc. Đám người thần tộc này cao tay thật. Nô lệ, đúng là một kiểu thu nạp nô lệ.

Phi! Nhưng nô lệ là những người bị ép buộc, không tình nguyện. Nhưng những người ở đây lại vô cùng tình nguyện tiến vào núi. Vậy thì có thể nói là chả bằng nô lệ.

Đây chính là thế giới huyền huyễn, cường giả mới là tôn chỉ.

Nếu có thể tìm được một thần tộc cường đại để dựa dẫm thì dù có làm nô lệ bọn họ cũng can tâm tình nguyện. Thế giới này so với thế giới trước càng tàn nhẫn hơn.

Sau khi Lâm Tiêu nhìn một lượt liền tiêu 1 vạn viên linh thạch hạ phẩm mua một chỗ ở gần đầu hàng ngũ. Đương nhiên là phải vào đội ngũ rồi, nếu không đợi lúc trời tối thì sẽ rắc rối to.

“Không có tư chất luyện đan, thiên tài địa bảo ở mức trung bình, vào Dược Sơn nhóm bốn .”

“Luyện đan tư chất thượng đẳng, thiên tài địa bảo hạ đẳng, vào Linh Thôn nhóm hai.”

Mấy người phụ trách báo danh đang xếp nhóm cho mọi người.

Linh Thôn? Dược Sơn? Sao lại chia nhóm khác nhau vậy?

Lâm Tiêu nhìn qua biểu tình khó hiểu.

“Lão đệ, nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là lần đầu tới đây hả!” Một người vừa mới mua chỗ ở bên cạnh Lâm Tiêu nói.

Người này nhìn cũng phải năm sáu mươi tuổi, Toàn Đan cảnh sơ kỳ, trên mặt còn có rất nhiều nếp nhăn, nhìn là biết người này ăn sương gió cuộc đời nhiều rồi.

“Lão ca thật có mắt, ta đúng là lần đầu tới đây.” Lâm Tiêu khách khí nói.

“Cái gì lão đệ, gọi ta là tiểu ca thôi, ta cũng đâu hơn ngươi là bao nhiêu.”Người này trợn mắt vội vã nói.

Lâm Tiêu nhìn đối phương thêm vài cái nữa, không hơn hắn là bao nhiêu tuổi? Nhìn bề ngoài ít cũng phải 40 tuổi?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tiêu người này thở dài một cái rồi nói.

“Lão đệ, ngươi không phát hiện ra những người xếp hàng ở đây, đại bộ phận đều còn trẻ sao?”

Nghe thấy người này nói thế Lâm Tiêu mới đưa mắt nhìn xung quanh, đúng vậy, hàng ngũ có khoảng nghìn người. Ngoài vài người trẻ tuổi thì đại đa số là trung niên và vài ông lão tóc đã lấm tấm bạc.

Bình Luận (0)
Comment