Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 694

Chương 694

Hắn tin tưởng, qua đêm nay, hắn nhất định có thể phá bỏ cấm chế Tuế Nguyệt!!

Rắc rắc!!

Sau khi thánh tử Dao Trì đánh vỡ được một chút ở bề mặt cấm chế Tuế Nguyệt.

Không ít khí lưu Tuế Nguyệt màu hắc ám xông ra, quấn lấy những tinh thần chi lực kia.

Một lúc sau tinh thần chi lực liền trở nên ảm đạm, năng lượng bắt đầu giảm sút.

Việc này khiến sắc mặt thánh tử Dao Trì trở nên trầm xuống, tiếp tục khống chế tinh thần chi lực khác bổ sung vào, không ngừng phát động tấn công.

Giữa hắn và những khí lưu Tuế Nguyệt này cũng duy trì một khoảng cách an toàn.

Tuy rằng trong cơ thể hắn có một phần sức mạnh Tuế Nguyệt, nhưng cũng chỉ là tạm thời duy trì trạng thái ổn định, dùng để luyện hóa cơ thể mà thôi.

Giống như dạng khí lưu Tuế Nguyệt đang ‘hoạt động’ này, lại hoàn toàn không phải thứ mà hắn có thể tùy ý phá giải.

Nếu may mắn thì có thể chống cự lại nó, nếu không may mắn thì sẽ bị Tuế Nguyệt ăn mòn.

Giống như một chất kịch độc vậy.

Chỉ là, loại độc thông thường thì có thuốc giải hoặc có thể điều chế được thuốc giải.

Còn mà bị sức mạnh Tuế Nguyệt này ăn mòn thì không thuốc nào chữa được.

Nếu không, thần tộc Dao Trì bọn họ việc gì phải mở núi thuốc ra, sao phải cho nhiều người ngoài tiến vào như vậy chứ.

Còn chẳng phải là vì để đám người ngoài kia chịu đựng sự ăn mòn của Tuế Nguyệt, mà những thiên tài địa bảo trong đó sẽ thuộc về bọn họ hay sao!

“Còn kiên cố hơn dự tính của ta!!!” Thánh tử Dao Trì cắn răng nói, khí tức trên người toàn bộ bùng nổ.

Vô số thần thông Dao Trì kết hợp với tinh thần chi lực, đánh vào cửa cấm chế Tuế Nguyệt.

Liên tiếp công kích mấy trăm lần, lớp cấm chế đã bị bào mòn từng chút một.

Trong ánh mắt hắn ngoại trừ sự kiên định, điên cuồng, còn có một chút mệt mỏi.

Dù gì thì mỗi một đòn đánh ra đều là hắn dốc toàn lực mà đánh, nếu đổi lại là núi đá thông thường, thì đã sớm vỡ vụn không biết bao nhiêu ngọn núi rồi.

Nhưng mà cấm chế Tuế Nguyệt này thật sự quá kiên cố.

“Chết tiệt!!! Hôm nay, ta nhất định phải đánh vỡ cái thứ này!” Thánh tử Dao Trì tức giận hét lên một câu, sau đó lấy ra một bình dịch thể màu đỏ thẫm, uống cạn một bình.

Khí tức trên cơ thể hắn càng nồng đậm hơn, giống như phục hồi được hơn phân nửa sức mạnh vậy.

Lại một đợt tấn công nữa bắt đầu.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Ba canh giờ.

……….

Ngay khi màn đêm dần trôi qua, tinh thần chi lực bắt đầu dần hao hụt.

Rắc rắc!

Rắc rắc rắc!

Cái cấm chế Tuế Nguyệt không biết chịu bao nhiêu đòn tấn công kia rốt cuộc cũng đã vỡ.

Ánh sáng hắc ám chói mắt kia chiếu ra từ lối vào.

Một loại khí tức Tuế Nguyệt cực kỳ ổn định cũng từ cửa động tràn ra.

Bình Luận (0)
Comment