Trăm nghìn học viên phía dưới của Lăng Tiêu các không có thị lực tốt như vợ chồng Lâm Hải Thịnh. Trong mắt bọn họ, chỉ nhìn thấy thiên thạch không ngừng chút xuống. Đây chính là việc trọng đại liên quan tới tính mạng bọn họ, nào có lòng để quan sát những thứ khác.
Đúng lúc này.
Xoẹt! Một đạo kiếm quang sáng chói bắn ra.
Ầm ầm! Trực tiếp cắt thiên thạch kia ra làm hai phần, vết cắt còn bằng phẳng trơn nhẵn như trời sinh.
“Đây…đây là gì?”
“Là thiếu các chủ, tôi hình như nhìn thấy nó phát ra từ tay thiếu các chủ.”
“Hừ hừ……dọa tôi té đái rồi.”
“Tôi cũng thế, bây giờ chân vẫn còn run này.”
“Đợi chút……thiên thạch bị cắt ra làm hai, nhưng, nhưng có tác dụng gì đâu, nó rơi còn nhanh hơn kìa!!!”
“Nguy rồi!! là thật, chết rồi chết rồi, lần này thiếu các chủ cũng không cứu nổi chúng ta rồi.”
“Tôi, lại té đái rồi, a!!!”
Mọi người nhìn thấy Lâm Tiêu ra tay, hai tay hắn lại giơ lên, thiên thạch bị kiếm cắt. Nhưng thiên thạch vẫn đang rơi xuống, kết quả thế này thì có khác gì từ một thiên thạch biến thành hai thiên thạch đâu.
Vậy thì sự uy hiếp tính mạng bọn họ cũng sẽ chả có gì thay đổi. Chết là cái chắc.
Lúc này giọng nói của Lâm Tiêu lại vang lên.
“Đây là loại ý cảnh thứ 3 hôm nay thi triển cho mọi người nhìn, kiếm chi ý cảnh.”
“Đương nhiên lúc nãy chỉ là cách dùng sơ cấp, mọi người có muốn xem cách cao cấp hơn không?”
Giọng Lâm Tiêu mang theo ý trêu chọc rơi vào tai mỗi người. Tất cả mọi người đều sững sờ, kiếm chi ý cảnh? kiếm ý sao, ánh sáng làm chấn động mọi người lúc nãy là kiếm ý sao, mà chỉ mới ở mức dùng sơ cấp?
Đây……
“Xem, xem, thiếu các chủ, ngài mau thi triển cách dùng cao cấp đi.”
“Đúng đúng đúng, cách dùng sơ cấp đã chém được thiên thạch làm đôi, vậy cách dùng cao cấp chắc chắn càng làm người ta kinh ngạc.”
“Đúng vậy, thiếu cách chủ người đừng trêu đùa chúng tôi nữa, chúng tôi sợ sắp chết rồi đây.”
Mọi người cùng nhau lên tiếng. Lâm Tiêu mỉm cười cũng không nghịch nữa.
Tạch!! Tiếng búng tay vang lên.
Leng keng! Một đạo kiếm quang cao tới vạn trượng bắt lên trời. Từ một thành hai, từ hai thành bốn sau đó là vô số đạo xuất hiện.
Ngay tức khác trở thành một dòng sông kiếm quang chảy xuyên khắp thiên địa cửu châu. Dòng sông kiếm ý này soi sáng cả vùng thanh phố Giang Bắc. Làm cho bầu trời tối mờ mịt khi nãy cũng bừng sáng rực rỡ. Tất cả va đập vào nhau kêu leng keng rồi cùng nhau hướng tới một hướng.
“Đi!!!!” Lâm Tiêu nhả ra một chữ.
Ầm ầm ầm!! kiếm quang lóe lên lao về phía hai nửa thiên thạch kia cắt chúng thành vô số mảnh nhỏ. Sau đó những mảnh nhỏ lại hoá thành bột, cuối cùng là tan vào hư không, không còn lại chút dấu vết nào.