“Yếu?”
Tên tiểu tử này lại dám nói bọn họ yếu hơn so với tưởng tượng của hắn.
Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?
Lẽ nào tên tiểu tử này vừa rồi trò chuyện với Ngạo Hưng được đôi ba câu thì cho rằng đưa cho Ngạo Hưng chút lợi ích thì đối phương sẽ giúp hắn sao?
Nực cười!
Ngạo Hưng căn bản không phải là nhân tộc.
Chuyện sống chết của ngươi người ta hoàn toàn không thèm để tâm đâu.
“Chư vị, đừng để hắn lừa gạt, Ngạo Hưng đã hoàn toàn rời khỏi đây rồi.”
“Cứ bắt tên tiểu tử này lại trước đã, vừa rồi để cho một Đại Đế Thiên Huyền Giới chạy thoát, chúng ta nhất định phải nhanh chóng đuổi theo giải quyết hắn.”
“Đúng vậy, ngộ nhỡ để tên Đại Đế này tiết lộ ra ngoài thì sẽ phiền phức đấy.”
“Lão Chung, ta nhớ ngươi có một lá cờ có thể thu giữ người, còn không mau lấy ra đây, thu tên nhãi này lại trước rồi tính!”
“Thì ra lão Chung vẫn còn giữ một lá bài này cơ à!”
“Thế thì mau ra tay đi, ta lo là sắp có người đuổi tới đây rồi.”
Đám Đại Đế Tôn Hoàng Giới vừa thương lượng vừa thúc giục, lão Chung trong số đó đành mang vẻ mặt không mấy tình nguyện nhưng vẫn lấy lá cờ màu xám ra.
Lá cờ vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên âm u, những chiếc bóng màu xám bay xung quanh lá cờ.
Đồng thời tản ra một mùi máu tanh khó ngửi.
Trong nhóm Đại Đế, có người biết chuyện, có người không.
Lúc nhìn thấy lão Chung lấy ra thứ đồ này, ba vị Đại Đế không biết chuyện liền lập tức lui về sau cả trăm mét.
“Phệ Hồn Phiên? Thứ này sao lại ở trong tay ngươi? Lão Chung, ngươi giấu cũng kĩ gớm!”
Trong mắt ba Đại Đế này hiện lên vẻ kiêng kỵ, sắc mặt dần thay đổi.
“Phệ Hồn Phiên, năm xưa mấy tà giáo và ma giáo lớn cùng nhau tranh đoạt một món tà vật, nghe nói thứ này có thể giam cầm kẻ khác, cắn nuốt thần hồn, chuyển thành năng lượng cho bản thân.”
“Những tu luyện giả dưới Bán Đế Cảnh ở dưới lá cờ này, căn bản không có chút sức chống cự nào. Cho dù là Đại Đế khi đối mặt với Phệ Hồn Phiên này cũng tuyệt đối không thể sơ ý. Thứ đồ này ta vẫn nên cách xa ra một chút.”
Ba Đại Đế không biết chuyện kia nhìn chằm chằm lão Chung, đầy vẻ cảnh giác.
“Các vị yên tâm, Phệ Hồn Phiên này chỉ là ta ngẫu nhiên có được. Hơn nữa, Năm xưa khi tà giáo và ma giáo tranh đoạt lẫn nhau đã tạo thành tổn thương không nhỏ. Bây giờ công năng của nó vẫn chưa khôi phục.” Lão Chung Đại Đế vội vàng giải thích một câu.
Ông ta căn bản là không muốn lấy thứ này ra.
Nhưng khổ nỗi là Ấn ký Thiên Đạo kia càng quan trọng hơn, không lấy ra cũng không được.
Thu tên tiểu tử kia lại trước, những chuyện khác tính sau.
“Ờ, thì ra là vậy, là bọn ta nghĩ nhiều rồi.” Những Đại Đế khác cũng đều mang biểu cảm đã tin tưởng.
Nhưng trong lòng lại thầm phỉ nhổ.
Tin ư?
Bọn họ tin mới lạ đó.
Nhưng bất kể thế nào, cứ lấy được ấn ký Thiên Đạo từ chỗ thiếu niên kia trước rồi nói.
Dưới cái nhìn của những Đại Đế khác, lão Chung Đại Đế phất Phệ Hồn Phiên trong tay.
Vù vù!
Soạt soạt soạt!
Gió thổi điên cuồng, vô số bóng đen từ trong Phệ Hồn Phiên bay ra.
Tiếp đó, một dòng nước đỏ như máu cũng tuôn ra, vây lấy Lâm Tiêu.
Những thứ quỷ quái này phát ra âm thanh của quỷ hồn, khiến người ta không khỏi rét run.
Lâm Tiêu liếc nhìn đạo khí trong tay đối phương, ánh mắt khẽ sáng lên.
Thứ này trông có vẻ xịn đấy.
Nếu như đem nó đi hiến tế, hiệu quả nhất định là rất đỉnh.
“Tóm lấy người này, nuốt vào Phệ Hồn Phiên, không được làm tổn thương tới tính mạng.” Sau khi lão Chung đưa ra mệnh lệnh, liền phất lá cờ về phía Lâm Tiêu.
Mấy thứ quỷ quái nghe được mệnh lệnh liền hú lên mấy tiếng, rồi điên cuồng bổ nhào về phía Lâm Tiêu.
“Thật đúng là biết chọn, chọn đúng lĩnh vực sở trường của ta để ra tay.” Lâm Tiêu bình thản tự lẩm bẩm.
Ngay sau đó.
Ngay lúc mấy thứ quỷ quái định bắt lấy Lâm Tiêu.
“Phật pháp bất xâm, dương quang phổ chiếu!” Hắn khẽ hô một tiếng.
Oành!!!
Đột nhiên.
Sau lưng hắn trong nháy mắt liền xuất hiện mười vòng phật quang, kim quang chói lọi.
Phật quang vạn trượng hiện ra, chiếu sáng khắp bốn phương tám hướng.
“A!!!”
Những thứ vừa lao đến, lập tức hóa thành tro bụi, không còn lại gì.
Mà những Đại Đế kia bị tình huống đột ngột phát sinh này làm cho chói mắt, không mở nổi mắt.