Vẫn Có Nhạn Bay Về

Chương 10

Bà Kha cầm tay Diệp Nhiễm ra khỏi thang máy khách sạn, cười tủm tỉm nói với con trai: “Trời vẫn còn sớm, mẹ và ba con về nhà trước, con ở lại đây đi dạo với Tiểu Nhiễm, hoặc đi xem phim cũng được.”

Theo bản năng Diệp Nhiễm muốn từ chối, không được, đối tượng này không phải là người cô muốn kết hôn, cô muốn cùng anh ta giải thích!

Đáp lại là vẻ mặt cực kỳ sảng khoái của Kha Dĩ Hiệt, thái độ của anh ta khiến cho vợ chồng nhà họ Diệp cũng rất hài lòng.

Diệp Nhiễm và Kha Dĩ Hiệt liếc nhìn nhau, trưởng bối đều đi cả rồi, lời nói trong họng nghẹn cả tối. Tuy rằng lần đầu gặp mặt, hai người xem như ăn ý, bọn họ đi về phía hẻo lánh ở bãi đỗ xe.

“Anh là Kha Dĩ Hiệt đúng không?” Diệp Nhiễm lườm anh ta một cái, tận lực khách sáo nói: “Người tôi muốn lấy là Kha Dĩ Huân!”

Dĩ Hiệt mỉm cười: “Em thẳng thắn thật.” Anh ta nhìn cô, trong lòng gợn lên cảm thụ khác thường, cô cứ như vậy mà muốn gả cho anh trai của anh, không tốt chút nào.

“Anh nghĩ thế nào?” Diệp Nhiễm nhíu mày, không hiểu nụ cười hì hì trên mặt anh ta, vì sao ánh mắt anh ta nhìn cô kỳ quái như vậy! Giống như thương hại, chẳng lẽ vì cô muốn gả cho Kha Dĩ Huân?

“Suy nghĩ của em và tôi rất giống nhau. Em muốn gả cho ai là chuyện của em, hiện tại tôi cũng chưa muốn cưới vợ.” Anh ta nhếch miệng, giọng nói cực kỳ khẳng định.

“Vậy tốt rồi, tốt rồi.” Diệp Nhiễm thả lỏng tảng đá trong lòng, nhất thời mặt mày hớn hở: “Anh muốn đi đâu thì đi tùy ý, đừng gây rắc rồi cho tôi là được.”

“Tôi khiến em phiền toái?” Dĩ Hiệt cười thành tiếng, cô bé này cũng thật vui tính. “Hình như người đột nhiên đề xuất phải gả vào nhà họ Kha là em, bây giờ lại khiến tôi trở tay không kịp! Phỏng chừng chỉ cần tôi rời khỏi đây, ba mẹ tôi lại tưởng người bỏ rơi em là tôi.”

“Rời khỏi đây?” Diệp Nhiễm cười tít mắt. “Bay về nước Pháp? Vậy anh mau đi đi, không tiễn! Ngàn vạn lần anh đừng trì hoãn, không thì đêm dài lắm mộng!”

Kha Dĩ Hiệt nhìn Diệp Nhiễm cười không ngừng, thật không nghĩ tới cô là người như vậy, rất thú vị. “À, vì sao em nhất định phải lấy Kha Dĩ Huân? Thích anh ta?” Kha Dĩ Hiệt ngừng cười, nhìn kỹ cô.

“Thích?” Diệp Nhiễm nhất thời ho sặc sụa: “Tôi thích hoành thánh Chính Hoa!” Cô nhìn người đối diện, không biết vì sao cùng anh ta nói chuyện rất thoải mái, tự do tự tại: “Luận nhân phẩm, anh so với anh ta tốt hơn nhiều! Ít nhất là khi ở cạnh nhau. Nhưng anh không thể giúp tôi cai quản cửa hiệu của ông nội.” Cô cảm khái nói.

“Nếu ai có thể giúp em cai quản sản nghiệp của tổ tiên, em gả cho ai cũng được?” Kha Dĩ Hiệt cay độc nói.

Diệp Nhiễm ngạc nhiên nhìn anh ta, câu hỏi này nghe thật kỳ lạ, có vẻ chế nhạo cô vừa hợm hĩnh vừa đê tiện. Nhưng mà...... đây cũng là sự thật, ít nhất cô không thể phản bác. Do dự một chút, cô vẫn quyết định gật đầu.

“Diệp Nhiễm, tôi hi vọng em có thể thành công. Tương lai làm chị dâu tôi, tôi có vài lời khuyên, có lẽ sẽ hữu dụng với em. Anh trai tôi một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, tuy rằng anh ấy là gian thương, kết hôn với em...... Tôi nghĩ khía cạnh này cũng phụ thuộc rất nhiều vào bố mẹ tôi, nhất là mẹ tôi, em trùng hợp với loại con dâu mà bà thích, bà thích con dâu tính tình dễ thương hoạt bát, thích làm nội trợ có thể giúp bà làm việc nhà.” Anh ta khẽ mỉm cười, giống như vừa nghiêm túc vừa chế nhạo.

“Ý anh là người giúp việc?” Diệp Nhiễm tức giận kêu lên.

“Mấu chốt là như vậy” Anh ta làm một cử chỉ hòa giải để cô lắng nghe: “Nếu anh ấy không thích em, em cũng đừng bao giờ thích anh ấy!” Nhìn gương mặt đơn thuần nhỏ nhắn, trong lòng anh ta đột nhiên khó chịu, nghĩ đến chuyện mà cô bé đối diện cái gì cũng không biết, rất nhiều việc...... không biết. Dù có nỗ lực cũng không thể giải quyết được. Vận mệnh không biết là đang trêu chọc cô ấy hay là anh trai mình.

Diệp Nhiễm cười nhạo, cách dạy bảo của anh ta quả nhiên rất giống với ba mình, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đa sầu đa cảm, luôn không thực tế! Tình yêu ư, cô bây giờ chỉ nghĩ đến sinh tử tồn vong của hoành thánh Chính Hoa. “Anh tính khuyên tôi cái gì? Không hề hữu dụng!” Cô quệt miệng chỉ trích: “Miễn là Kha Dĩ Huân có thể giúp tôi bảo trụ hoành thánh Chính Hoa, tôi liền thích anh ta!”

Kha Dĩ Hiệt nhìn cô...... Chắc chắn là cô bé này chưa từng yêu ai, cho nên mới có thể thốt ra lời nói dễ dàng như thế, anh ta cười khổ, rõ ràng là cô không hiểu ý anh, cả đời không hiểu cũng tốt. “Được rồi, tôi đây sẽ nói cho em biết một bí mật, thí dụ như sở thích của mẹ tôi, thói quen của Kha Dĩ Huân.” Anh ta thở dài, thay thế khuôn mặt tươi cười.

Diệp Nhiễm mặt mày hớn hở: “Được! Tương lai tôi có thể trở thành chị dâu của anh, cũng sẽ đối xử tốt với anh!”

Kha Dĩ Hiệt bật cười: “Cám ơn trước, chị dâu tương lai!”

Kha Dĩ Hiệt quyết định bay trở về nước Pháp khiến tất cả mọi người đều thất vọng, Diệp Thế Ấm và vợ không hiểu, ngày đó không phải là tốt lắm sao, lúc Tiểu Nhiễm trở về vẻ mặt tươi cười như hoa, bọn họ còn tưởng rằng chuyện kết hôn như đinh đóng cột!

Kha Thiệu Vĩ tức giận gọi điện la mắng con trai. Bà Kha thì dùng những lời ngọt ngào an ủi Diệp Nhiễm.

Diệp Nhiễm hiển nhiên không đau lòng, đối với cô Kha Dĩ Hiệt có công rất lớn, anh ta đã nói với cô rất nhiều bí mật, cô bây giờ bất khả chiến bại rồi, sự việc này cứ khiến bà Kha cách hai ba ngày gọi điện cho cô.

Cô biết nhà họ Kha cũng gây áp lực rất lớn với Kha Dĩ Huân, có đôi khi bọn họ lại kêu anh ta trở về. Ánh mắt Kha Dĩ Huân nhìn cô ngày càng thống hận, mỗi lần cha mẹ anh ta yêu cầu anh ta đưa cô về nhà, anh ta bằng mặt không bằng lòng ném cô giữa đường, chuyện này khiến cô có cảm giác thành công, có lần cô yêu cầu anh ta, rốt cục anh ta cũng chở cô tới trạm xe buýt.

Diệp Nhiễm cố ý mặc một chiếc đầm màu hồng phấn, là mẹ mua cho cô mặc vào những dịp quan trọng. Hôm nay chính là một ngày như vậy, rốt cục cô cũng cùng Kha Dĩ Huân đàm phán đến chuyện kết hôn! Nếu thuận lợi, có lẽ hôm nay bọn họ sẽ làm thủ tục, mấy tháng nay cô nỗ lực không ngừng để đạt được những thành quả, cô nhìn vào gương cười ha ha, nỗ lực tất có hồi báo, thật sự là chân lý!

Trước khi ra cửa cô dặn dò ba mình mấy lần, nhất định phải ở nhà nghe điện thoại, ngàn vạn lần không thể để ra sự cố!

Lần đầu tiên cô đến văn phòng chính của Kha Dĩ Huân, rất lớn, thật là phung phí tiền bạc. Kha Dĩ Huân nghiêm mặt ngồi trên ghế xoay, lạnh lùng nhìn Diệp Nhiễm, vừa đặt mông xuống cô đã nghe anh ta trầm giọng hỏi: “Vì sao em cứ muốn gả cho tôi?”

Diệp Nhiễm lườm mắt, cười khúc khích: “Nếu tôi không gả cho anh, anh có thể cho ba tôi một khoản tiền nhất định, sau đó sẽ đem các cửa tiệm hoành thánh trả lại cho tôi không?”

“Không thể!”

“Vậy thì không được.” Diệp Nhiễm ra vẻ trưởng thành liếc anh ta một cái.

“Dù em có làm vợ tôi, tôi cũng sẽ đem các cửa tiệm hoành thánh của em tháo dỡ như thường!” Anh ta trịnh trọng tuyên bố.

“Tôi đã từng nói chuyện với ba mẹ anh, bọn họ cũng không ngại kể.” Diệp Nhiễm dương dương đắc ý: “Dù anh có làm gì chăng nữa, quyết định cuối cùng vẫn là của ba anh. Ngay cả chuyện bác ấy dự định phân chia bao nhiêu tài sản cho anh, anh cũng không thể biết?”

Kha Dĩ Huân hừ lạnh: “Em tính toán thật chu đáo, thậm chí còn tính đến chuyện di sản.” Anh thật sự khinh thường cô, Dĩ Hiệt quay về Pháp là anh biết tình hình không ổn, nhìn cô ở nhà anh tiến dần từng bước kế hoạch, trong lòng anh đã có tính toán rồi.

Nếu không thể cưới một người anh yêu, vậy thì cứ cưới một người ba mẹ anh thích, ít nhất bọn họ sẽ không còn quan tâm đến chuyện của anh. Nhìn thấy ba mẹ mình thích cô như vậy...... không thể không thừa nhận, cô rất biết dỗ ngọt bọn họ, cưới cô, ngoài việc lời được 5 cửa tiệm hoành thánh, cũng xem như là anh trả hiếu cho ba mẹ. Dù sao thì cô cũng bán mạng lấy lòng cha mẹ anh, trời sinh nội trợ cũng hiếm.

“Kha Dĩ Huân, nếu tôi gả cho anh, chúng ta sẽ là người một nhà, bất luận là như thế nào, tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh.” Cô gật đầu cam đoan, dù là báo đáp, cô cũng sẽ đối xử tốt với anh!

“Thôi đi.” Anh không kiên nhẫn cười nhạo: “Em nói lời này vô số lần rồi. Em cứ nói điều kiện, một tay giao hàng một tay kết hôn, không có hôn lễ, không có tuần trăng mật, sau khi kết hôn không được quấy nhiễu sinh hoạt hoặc thói quen của đối phương.”

“Anh không tình nguyện cưới tôi sao?” Cô hơi khó chịu, nói như vậy cô sẽ không được mặc áo cưới?

“Ai có thể vui mừng khi cưới con gái của cửa tiệm hoành thánh?” Anh liếc cô một cái, tức giận nói.

“Ừ......” Cô xoay mắt: “Có thể ghi thêm điều kiện vào trong hiệp nghị, anh muốn đầu tư cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa?” Như vậy cô mới yên tâm.

“Không thể!” Hai hàng lông mày của Kha Dĩ Huân nhíu chặt: “Ngay từ đầu, điều kiện chính là các người bán 5 cửa tiệm đó cho tôi với giá rẻ, em bước vào làm dâu nhà họ Kha. Thế quái nào tôi phải đầu tư cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa?”

“Anh!” Cô nhảy cẫng lên, vươn ngón trỏ oán hận chỉ vào mặt anh ta, gian trá! Rõ ràng là anh ta khen hoành thánh của cửa tiệm rất ngon, rõ ràng là anh ta nói đáng giá đầu tư. Nhưng...... Hiện tại nhớ lại, anh ta xác thực không có thái độ tích cực. Âm hiểm tiểu nhân!

“Thế nào? Không đồng ý thì thôi vậy. Tôi rất vui vì em sẽ chủ động đổi ý.” Kha Dĩ Huân dựa lưng vào ghế, hứng thú châm chọc.

Diệp Nhiễm tức giận đến phát run, không có cách nào...... Thân thể cô mềm nhũn dựa vào ghế, ấm ức dẩu môi nửa ngày trời, Kha Dĩ Huân cũng không để ý cô. “Hình đám cưới dù sao cũng phải chụp chứ?” Cô cũng muốn được mặc thử áo cưới một lần! Có cô gái nào không trông mong chứ!

Kha Dĩ Huân tự tin khoanh tay: “Không chụp, em có ý kiến?”

“Anh! Đừng khinh người quá đáng!” Cô giận sôi sục.

Anh ngồi thẳng người bắt đầu xem văn kiện, quyết đoán cho thấy đàm luận kết thúc.

Diệp Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, nhẫn, nhẫn, nhẫn nhục! Nhỏ mà không nhịn, sẽ toi mất mục đích lớn! Nếu quả thật có một ngày ông Kha khẳng định đem cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa chia tài sản cho cô, chuyện thứ nhất cô muốn làm là đá một cước lên mặt Kha Dĩ Huân!

Luật sư bận rộn đưa giấy tờ cho Kha Dĩ Huân, Diệp Nhiễm, Diệp Thế Ấm. Khi Diệp Thế Ấm ký tên xong thì ông đột nhiên đau buồn, nhận thức được tâm huyết của ba mình đều bị ông phát bại hết. Nhưng nhìn thấy những con số trên tấm chi phiếu kia, ông lại trở nên phấn khích, nửa đời sau ông biến thành triệu phú rồi.

Diệp Nhiễm viết xong tên của mình, nhìn vào hàng chữ bên cạnh: “Kha Dĩ Huân”, trong lòng cô đột nhiên gàn dở, ba chữ kia đại biểu cho việc anh ta đã là chồng mình sao? Chỉ vỏn vẹn ba chữ, anh ta tự nhiên trở thành người nhà của cô?

Kha Dĩ Huân ký vào giấy chứng nhận kết hôn, ngẩng đầu phát hiện Diệp Nhiễm đang ngẩn người: “Làm gì đó, mau đổi!” Anh lườm cô một cái rồi thúc giục.

“Vâng, vâng.” Cô trao đổi giấy chứng nhận kết hôn, lại một lần nữa viết tên mình cạnh tên của anh ta.
Bình Luận (0)
Comment