Vạn Cổ Truyện

Chương 30


Nói xong hai người bay xuống khu rừng để bắt đầu săn thú.
Lúc này ở nhà của Minh Triết, Cẩn Y nàng đã nấu xong bữa tối cho hai người rồi, ngước nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ, sắc trời bây giờ cũng đã tối rồi.
“Không biết công tử tối nay có về không nhỉ?” Nàng lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, ở một khu khác của rừng Sài Lang, khu vực của hổ, Minh Triết đang đối mặt trực tiếp với một con hổ.

Vì sao mà điều này xảy ra thì phải nói ngược về lúc Minh Triết quyết định đi về hướng bên phải, phó mạng cho trời, đáng tiếc xui thay là lại đi nhầm vào khu của hổ.
Con dao cầm trên tay lăm lăm chờ hổ lao tới, cả người và thú đều đứng yên bất động mà không làm gì cả, sắc mặt ngưng trong, hơi thở chậm rãi hít vào thở ra để giữ bản thân bình tĩnh.
Hắn biết là con dao trên tay này vô dụng, nếu con hổ mà bất chấp tất cả lao tới tấn công hắn, thì chỉ cần sau hai cú cắn hắn cũng đi rồi, nhưng hắn chấp nhận đánh cược, chỉ cần một chút hi vọng hắn sẵn sàng làm, hoặc là chết trong miệng cọp hoặc là con hổ sẽ sợ hãi trước con dao này mà quay lưng bỏ đi, hổ thường sợ những vật sắc nhọn thế nên khi đi rừng người đi rừng luôn trang bị cho mình một con dao để có thể bảo vệ bản thân khi đi rừng.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau nhưng không phải theo cách tình tứ mà là hai đấu thủ đang quan sát đối phương, con hổ chậm rãi di chuyển hắn cũng hòa vào nhịp đó chậm rãi di chuyển theo, tay vẫn lăm lăm con dao chĩa thẳng về hướng con hổ.

Hổ là loài có lực cắn vô cùng mạnh, chỉ cần một lần cắn là có thể kết thúc được đối thủ xứng với câu nói nhất kích tất sát, đối với những loài thú nhỏ hơn nó cân năng chưa bằng một nửa trọng lượng cơ thể của chúng, thì chúng sẽ giết con mồi bằng cách tấn công vào gáy, dùng răng kẹp chặt đốt sống cổ, dùng sức mạnh của hàm bẻ gãy xương cổ, tách chúng ra khỏi tủy sống.

Còn đối với những con mồi to hơn chúng, chúng thường cắn vào cổ họng, ép chặt khí quản của con mồi khiến nó nghẹt thở nhanh hơn.
— QUẢNG CÁO —
Event
Sau khi quan sát một lúc hắn biết được một vài điều, con hổ này là con hổ cái dài khoảng hai thước rưỡi, nặng khoảng tám mươi đến một trăm cân, không có dấu hiệu đang mang bầu tuổi đời không biết.
*Một thước: 100 cm
Minh Triết nặng khoảng hơn sáu mươi cân, so với con hổ hắn không phải là một con mồi lớn, cũng không phải là một con mồi nhỏ.

Nhưng sau một cú cắn thì con nào cũng như nhau cả thôi.
Sau một hồi lượn lờ xung quanh con hổ quay lưng bỏ đi, Minh Triết cũng không vì thế mà mất cảnh giác bởi vì có thể là con hổ này đang bày kế thử hắn ai mà biết được, sau một lúc xác định mọi chuyện ổn rồi hắn mới yên tâm.
Hổ là một loài độc cư, chúng chỉ đi săn chung cùng với con cái trong thời kỳ giao hợp hoặc có một số trường hợp đặc biệt chúng sẽ kết hợp lại và đi săn cùng nhau, hổ có tập tính lãnh thổ vô cùng cao và thường đánh dấu lãnh thổ bằng cách tiểu vào các bụi cây, cào vào các thân cây, hoặc là dùng phân để đánh dấu lãnh thổ.

Cứ vài ngày chúng sẽ đi lại quanh lãnh thổ của mình.
Mùi phân và nước tiểu của từng con đều không giống nhau và chỉ có chúng mới phân biệt được, nhờ những dấu hiệu mùi hương của loại này cho phép chúng xác định thông tin, danh tính và tình trạng sinh sản của con hổ làm chủ.
Sau khi con hổ rời đi hắn mới đi một vòng xung quanh xem nơi đây có phải là phạm vi lãnh thổ của con nào không, tiện kiếm thêm chút củi để mà đốt lửa.

Hắn cũng không có ý định bây giờ quay về khu của sói mặc dù hắn đã biết đường rồi, vì mỗi cây sau khi hắn đi qua thì đều dùng dao để khắc dấu lên để tránh lạc đường, nếu bây giờ muốn đi qua khu của sói thì đường an toàn nhất là phải quay về khu của báo rồi mới vòng qua, nhưng bây giờ là trời tối là thời gian săn mồi của loài báo và sói, nếu bây giờ mà khởi hành thì hai khu đấy bây giờ còn nguy hiểm hơn là khu này.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hắn không có khả năng như hổ là từ phân và nước tiểu có thể xác định được nhiều thứ, thế nên hắn chỉ đi lại xem nơi đây có con nào tiểu hay cào để đánh dấu lãnh thổ không thôi.
Sau khi đi một vòng thì hắn xác định được nơi đây không có con nào đánh dấu lãnh thổ cả mới an tâm ngồi xuống đốt lửa, trên đường đi hắn kiếm thêm một chút gỗ cùng một tí cây có thể dùng làm dây sau khi trở về để làm một cái giáp cho tay.
Để tránh trường hợp hắn đốt lửa làm cháy luôn cả khu rừng hắn đã chọn một nơi đất trống xung quanh không có cây để mà đốt lửa, giáp cho cánh tay sau một lúc miệt mài cũng đã được chế xong, giáp tuy thô sơ nhưng mục đích là để cản những cú cắn của những con sói, lực cắn của một con sói vô cùng mạnh tuy so với con hổ thì cũng chẳng là gì nhưng một cú đợp của một con sói thôi cũng đủ làm vỡ xương con mồi.
Với cái thân thể này kết hợp với cái giáp gỗ hắn có thể tự tin là cho dù con sói cắn cũng không thể khiến xương hắn vỡ được cùng lắm chỉ làm cho hắn bị chảy máu thôi, vì thân thể thì được dùng phương pháp để bồi bổ khiến nó trở nên cứng rắn hơn, gỗ này cũng là một loại gỗ cứng.

Nhưng lý thuyết thì hắn tự tin như vậy, còn thực tế như thế nào hắn không biết.
Bụng hơi đói, ở đây lại không có thức ăn, nhìn vào miếng bánh bao trong túi áo hắn cũng không có ý định lấy ra mà ăn luôn mà để lại khi nào thực sự đói thì mới nên ăn, lửa tắt hắn trèo lên cái cây cao nhất gần đó để nghỉ.
Hổ thuộc họ nhà mèo biết leo trèo, nhưng khác với những con mèo khác thì chúng vô cùng kém ở khoản này, dựa vào điều đấy cùng với điều hổ thường đi săn vào ban ngày mà không đi săn vào ban đêm Minh Triết mới yên tâm trèo lên đây mà nghỉ ngơi.
Một nơi khác trong khu rừng, khu của báo nhóm của Lâm Thủy đang đốt lửa trại ở nơi này, kẻ hát người múa, trong bếp lửa còn có thịt của con báo bị nướng, nơi đây bây giờ trông chẳng khác gì là đi dã ngoại cả, ai có tài thí cứ biểu diễn mặc cho dã thú xung quanh lăm le rình mò, đại hán hói đầu cũng tự mình biểu diễn một bài hát khiến cho không khí sôi động thì càng sôi động hơn.

— QUẢNG CÁO —
Event
Một lúc sau, thịt chín mọi người mới dừng việc ca hát, nhảy múa lại mà ăn, vừa ăn vừa trò chuyện, mỗi người cũng tự giới thiệu bản thân để mọi người trong đoàn có thể hiểu nhau hơn, mọi người giới thiệu xong thì đại hán mới nói.
“Nhìn các vị bây giờ làm ta thấy nhớ lại ngày xưa, ta cùng các vị huynh đệ khóa trước ở đây thì đều đã biết nhau rồi, chúng ta đều đến từ một miền quê hẻo lánh không biết chữ vì muốn đổi đời mới gia nhập tông môn.”
“Không biết chữ thì cũng là một cái khổ, vì thế bọn ta phải mất đến hai năm thì mới có thể tốt nghiệp được, một năm học chữ một năm học những thứ khác.”
“Vậy học cái gì là vất vả nhất sư huynh.” Một vị đệ tử nghe xong thì lên tiếng hỏi.
“Học sao.” Đại hán nói.
“Với bọn ta việc học chữ là một việc khó nhất, vì khi gia nhập vào tông môn bọn ta cũng đã hai mấy tuổi rồi đầu óc không còn được như hồi trẻ thế nên học chữ vô cùng khó, sau đó đến năm hai thì học mấy cái kia nhàn hơn.”.

Bình Luận (0)
Comment