Vạn Cổ Truyện

Chương 56


Sáng sớm hôm sau.
Khi mặt trời bắt đầu tỉnh dậy, cũng là lúc mà Minh Triết xả thiền.

Từ lúc trùng sinh lại thân xác này Minh Triết ngủ rất ít mỗi đêm trung bình chỉ ngủ từ bốn cho đến sáu tiếng sau khi tỉnh lại liền nhập thiền luôn cho đến một canh giờ sau thì xả thiền và mỗi ngày cũng không làm việc gì nhiều ngoài tu luyện, nghiên cứu với ngồi thiền.

Có thể nói nếu người ngoài nhìn vào thì thấy hắn rảnh vô cùng nhưng nếu ai thực sự hiểu hắn thì sẽ thấy là hắn bận bịu vô cùng.

Tu luyện là một việc quan trọng không cần phải bàn cãi, nếu mà ai hiểu sâu hơn thì cũng sẽ thấy thiền là một loại tu luyện nữa, còn về việc nghiên cứu cái này mới chính là thứ chiếm nhiều thời gian của hắn nhất, do là trùng sinh đến một đại lục khác mà kiến thức hắn có được về nơi này là quá ít đến nỗi những kiến thức mà hắn có được từ Tuấn Hào gần như là không có gì thế nên hắn mới phải đi tìm hiểu và nghiên cứu thêm về đại lục này vì nếu sống ở một nơi mà không hiểu nơi ấy như thế nào chỗ nào nguy hiểm, chỗ nào không, cây nào độc, cây nào không độc thì cũng giống như việc uống thuốc độc mà không biết nó có độc hay không vậy.
Hơn nữa ngoài việc nghiên cứu về đại lục này hắn còn phải nghiên cứu về công pháp cho Cẩn Y và của hắn nữa, bàn về phần công pháp mà hắn đưa cho Cẩn Y trước, sau mấy ngày quan sát có vẻ như sau khi nàng tu luyện bản công pháp cải tiến mới nhất của hắn cơ thể của nàng không có vấn đề gì cả, tạm thời bây giờ cũng chưa thấy có những triệu chứng dị thường xuất hiện điều này một phần nào đó cũng làm cho hắn tạm yên lòng.

Còn về công pháp của hắn do đời trước hắn sưu tập vô số loại công pháp phẩm giai từ thấp đến cao thế nên trong đầu hắn bây giờ có vô số loại để hắn lựa chọn cho việc tu luyện nhưng lại có một vấn đề xảy ra đó là có rất nhiều công pháp tốt phải yêu cầu một điều kiện nào đó thì mới có thể tu tập được ví dụ như phải có một thể chất đặc biệt, ví dụ như phải đến một tuổi nào đấy, ví dụ như phải có một vật phẩm nào đó đặc biệt.

Mà hắn bây giờ thì làm gì có mấy thứ đó tư chất thì tam phẩm, thể chất thì như người phàm nhưng thắng ở chỗ là có thể lực hơn người, còn về vật phẩm bây giờ thì ngoài linh thạch ra hắn cũng làm gì có cái gì nữa, hai nghìn viên thì có vẻ là nhiều nhưng thực ra từ khi trùng sinh đến giờ hắn cũng đã dùng kha khá cho việc tu luyện rồi.

Mà số linh thạch ấy cũng giống như một dòng suối không nguồn vậy có dùng thì sẽ có hết thế nên hôm nay hắn quyết định đi đến khu chợ của tông môn xem nơi ấy có một số vật phẩm mà hắn cần không tiện cũng xem nơi ấy có công việc gì có thể làm để kiếm linh thạch được chứ trông đợi vào mỗi tháng một trăm viên linh thạch tông môn cung cấp thì hắn sẽ chết đối trước khi đắc được đạo mất.
Một khi làm đệ tử của Ngự Lang tông mỗi tháng sẽ được tông môn cung cấp cho linh thạch, thân phận tăng lên thì mỗi tháng số lượng linh thạch tông môn cung cấp cho sẽ tăng lên, một vị đệ tử ngoại môn mỗi tháng sẽ được cung cấp cho một trăm viên linh thạch, một vị đệ tử nội môn mỗi tháng sẽ được tông môn cung cấp cho một nghìn viên linh thạch, một vị trưởng lão cùng với một vị đệ tử thân truyền do thân phận bằng nhau nên tài nguyên ngang nhau mỗi tháng mỗi người hưởng một vạn viên linh thạch, cứ theo đó mà tăng lên.
Số lượng linh thạch nghe thì có vẻ nhiều nhưng thực ra thì chẳng đáng bao nhiêu, phải biết tu vi càng cao thì tài nguyên càng mắc, số lượng linh thạch mà Ngự Lang tông cấp cho nhân sự của mình cũng chỉ đủ để ăn uống, sinh hoạt chứ chẳng đủ để mua tài nguyên đâu.

Ngự Lang tông cùng với các tông môn lớn đương nhiên là biết điều này nhưng họ đều cố ý làm vậy để kích thích việc đi thi hành nhiệm vụ của các vị đệ tử cùng với các vị trưởng lão, muốn có tài nguyên thì phải làm nhiệm vụ thế nên dù biết nó nguy hiểm nhưng mà vẫn phải làm, trưởng lão thì có nhiệm vụ của trưởng lão, đệ tử thì có nhiệm vụ của đệ tử ai cũng phải làm nếu muốn có tài nguyên để tu luyện.

Vệ sinh cá nhân, ăn một bữa sáng, kiểm tra Cẩn Y tu luyện hắn liền đi tới khu chợ, do đường đi từ nơi hắn ở đến khu chợ khá là xa nên sau một lúc chạy bộ cuối cùng hắn cũng tới nơi.

Ngự Lang tông khu chợ được quản lý bởi thập đại trưởng lão một trong tứ trưởng lão, nơi đây có thể nói là bán hầu như mọi thứ cần thiết cho việc tu luyện cũng như là đời sống hằng ngày, từ đan dược, dược liệu, vải vóc, y phục, cho đến cả nội thất để trang trí cho căn nhà chỉ cần phù hợp thỏa mãn hai chỉ tiêu trên là có thể được cho vào đây để bán hàng.

Vũ khí ở nơi đây thì cũng có bán nhưng theo lệnh của bát trưởng lão bất kì hàng bán vũ khí nào cũng phải tuân theo luật ngầm là không được bán vũ khí cho người chưa tốt nghiệp, bất kể người đó là ai, thế nên ai muốn bán vũ khí thì phải xác định được khách hàng của mình đã tốt nghiệp hay chưa thì mới được bán.
Ngự Lang tông thì có một số điều đặc biệt trong đó phải kể đến nơi mua bán vũ khí là có tận hai nơi một là chợ hai là đến mua trực tiếp tại luyện khí các, sở dĩ có tận hai nơi để mua bán vũ khí là có lý do của nó cả, tại chợ thì có rất nhiều cửa hàng kể cả cửa hàng của luyện khí các cũng có nhưng nếu mua tại đó thì đa phần là những mẫu có sẵn hơn nữa giá cả thì lại đắt hơn một chút vì nếu muốn buôn bán tại đó thì phải trả cho chợ một khoản tiền.

Còn nếu mua bán trực tiếp tại luyện khí các thì giá thành rẻ hơn một chút hơn nữa còn có thể yêu cầu tạo theo mẫu để phù hợp với mình, nhưng nếu muốn mua bán trực tiếp như vậy thì phải đợi một khoảng thời gian khá lâu để đúc vũ khí vì khi mình yêu cầu thì họ mới làm, nhanh thì có thể là một tháng lâu thì có thể là nửa năm.
Khi hắn đến đấy tuy là sáng sớm nhưng khu chợ lúc này cũng khá đông rồi, bước vào chợ đập vào mắt hắn đầu tiên đấy chính là khu vực trao đổi công pháp, khác với các sạp hàng, cửa hàng khác nếu muốn vào đây mua bán trao đổi thì không phải mất quá nhiều tiền chỉ cần một viên linh thạch là có thể vào khu vực này để trao đổi được nhưng chỉ được trao đổi công pháp với công pháp không được trao đổi những cái khác.

Những công pháp này có được đa phần là những đệ tử trong quá trình thi hành nhiệm vụ có cơ duyên may mắn có được nhưng sau một thời gian thấy không phù hợp hoặc tu luyện đã xong thì đem đi đổi.
Ngự Lang tông cũng không có luật là tất cả các loại công pháp hay cơ duyên mà một người trong lúc thi hành nhiệm vụ có được đều phải nôp cho tông môn hết nhưng nếu người đó muốn nộp thì tông môn sẽ xem xét để đền bù cho người đó một cách thỏa đáng.
Thế nên trong đám đông này hầu như lúc nào cũng có một hai người đeo lệnh bài của Tàng Kinh các, để phòng trường hợp nếu một đệ tử trao đổi công pháp mà không ai muốn thì một trong hai người đó sau khi xem xét kỹ càng sẽ đại diện Tàng Kinh các đến bàn bạc với đệ tử ấy có muốn giao nộp công pháp cho tông môn hay không, nếu có thì đền bù một cách thỏa đáng, còn nếu không thì thôi.

.

Bình Luận (0)
Comment