Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 59

Trên đường trở về nhận được điện thoại của Dịch Bách Sanh, Dịch Tiểu Liêu thật đúng là miệng rộng mà, chuyên nghề bát quái vẫn luôn đứng hạng nhất? Sao bà lại không theo nghề báo chí nhỉ nhất định sẽ tạo nên nghiệp lớn cho xem.

Trong điện thoại Dịch Bách Sanh vô cùng hiền từ, nhưng giọng nói thì vẫn sang sảng như cũ: "Con về bàn với Cola, chuyển về nhà ở đi, hoàn cảnh của hai đứa bây giờ đều cần có người chăm sóc. Mà bố mẹ chồng con thì lại bận, nên đừng gây rắc rối thêm cho họ nữa!".

Chắc chắn là Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu đã sớm lên kế hoạch từ trước rồi, thế nên mới có màn điện thoại này. . . .

Nhớ tới đại gia đình nhà mình tôi liền nhức đầu không thôi. Già không ra già, trẻ không ra trẻ, chẳng có ai đáng tin cả, có lẽ trở về đấy ở so với hiện tại lại càng hỏng bét, không phải người ta đều nói phụ nữ có thai cần phải tĩnh dưỡng sao? Nhà họ Dịch đối với hai từ an tĩnh này không có nửa xu quan hệ nào thế thì tỉnh dưỡng làm sao?

"Vâng, để sau rồi nói đi——" lòng tôi không yên nên chỉ đáp qua loa cho xong chuyện.

Thế nhưng Dịch Bách Sanh lại tuyệt không tức giận, chỉ liên tục nhấn mạnh rằng: "Đừng làm Cola thêm gánh nặng, mang thai là chuyện tốt, hai vợ chồng có đứa bé của mình thì gia đình mới hạnh phúc trọn vẹn được!".

Nhất thời tôi liền cứng họng, phiền não lúc ở bệnh viện lại bất ngờ quay trở lại, nhớ tới Cola, trong lòng lại càng thêm bi thương, cuối cùng chỉ nói được một câu: "Con biết rồi".

*

Lúc về đến cửa chung cư, còn chưa kịp xuống xe liền nhìn thấy Cola đang đứng ở bên ở bồn hoa nói chuyện với một người đàn ông. Chờ xe vòng qua bên cạnh bọn họ thì tôi mới nhìn rõ là người kia là Thẩm Lạp.

Xuống xe đi tới, lúc Thẩm Lạp nhìn thấy tôi liền thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã mỉm cười chào hỏi: "Lâm phu nhân đã về rồi?"

Khóe miệng tôi trong nháy mắt không kìm chế nổi, nhìn anh ta đáp: "Cách gọi này nghe thật êm tai!"

Thẩm Lạp chẳng nói đúng sai chỉ cười cười, ánh mắt lại đặt lên trên người Cola:"Lúc nào nghĩ xong thì gọi điện thoại cho tôi, không cần vội!".

Dường như tôi cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó, quan hệ của người này và Cola tốt như vậy từ lúc nào chứ, lại còn phương thức liên lạc với nhau nữa chứ? ! Tôi khoác tay Cola, tò mò hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?".

Cola thoáng chần chừ, rồi lập tức nắm chặt tay của tôi trấn an: "Không gì cả, việc linh tinh thôi!".

Quả nhiên có cái gì đó không thích hợp ở đây, lại còn muốn gạt tôi nữa?

Cũng vừa lúc Dịch Tiểu Liêu đi tới, thấy có người lạ ở đó ngay lập tức liền trưng ra dáng vẻ đoan trang của bề trên: "Sao đứng hết cả đây thế, lên nhà ngồi nói chuyện đi!".

Thẩm Lạp nghe thế liền vội vàng cự tuyệt, cười cười tạm biệt Dịch Tiểu Liêu: "Không cần đâu ạ, dì đừng khách sáo, cháu còn có việc, xin phép đi trước!”

Tôi giật mình há hốc miệng, lẩm bẩm nói: " Không phải tới tìm tôi sao?"

". . . . Tôi tìm Lâm Cẩn Nam!".

". . . ." Tôi quay đầu nhìn Cola, dường như anh vẫn luôn bứt rứt không yên, chẳng biết đang nghĩ ngợi gì, có lẽ anh vẫn đang chìm trong suy tư kể từ khi nghe Thẩm Lạp nói câu kia.

Tôi cứ mải miết nhìn anh, giống như tâm ý tương thông, Cola có thể cảm thấy đang bị rada quét qua, liền quay đầu lại nói với tôi: "Chỉ mấy chuyện vặt thôi, đừng nghĩ lung tung!".

Có thể không nghĩ lung tung được sao? Chồng tôi thế nhưng lại ở sau lưng tôi thậm thà thậm thụt cùng với người mà trước kia anh không thích nhất, đã thế còn sống chết không chịu nói ra nữa chứ.

Thẩm Lạp nhìn Cola đầy thâm ý, hiển nhiên cũng cảm thấy chuyện mới vừa rồi không thích hợp để cho tôi biết.

"Tôi về đây, bye bye!", anh ta phất phất tay chào chúng tôi, rồi quay sang gật đầu chào Dịch Tiểu Liêu. Cho đến xe của anh ta đi được một đoạn xa, Cola mới ôm lấy tôi, nhỏ giọng nói: "Đừng có đoán mò, Thẩm Lạp cũng không phải người xấu!".

*

Phản ứng thai nghén của tôi rất nghiêm trọng, không chỉ không thể ngửi thấy mùi dầu mỡ, mà ngay cả đặt chân vào phòng bếp cũng đã thấy buồn nôn. Từ sau khi lên lầu vẫn không có tinh thần gì, vùi người trên sô pha chẳng buồn động đậy, thấy cái gì cũng không có khẩu vị.

Cola rất lo lắng, hỏi: "Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sao chịu được, không phải em nói thích ăn chua sao, thế nào mà ngay cả ô mai cũng không muốn ăn?".

Dịch Tiểu Liêu ở bên cạnh cũng cau mày, cốc sữa trong tay vẫn còn đang bốc hơi, bay vào trong mũi tôi từng đợt, khiến dạ dày co thắt điên cuồng.

Nhìn sắc mặt tôi không tốt, Dịch Tiểu Liêu thở dài nói: "Thể chất của mỗi người không giống nhau, có người ba tháng đầu mang thai vẫn ăn được ngủ được, mà sao đến phiên con lại trở nên nghiêm trọng như vậy, ngày mai vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại xem!".

Cola nghe Dịch Tiểu Liêu nói vậy, càng thêm khẩn trương, dùng sức nắm tay của tôi, hỏi: "Vậy. . . . Sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Dịch Tiểu Liêu buồn cười vỗ vỗ vai anh đáp: "Không việc gì, không việc gì cả, bác sĩ cho chút thuốc là được rồi. Cũng có rất nhiều phụ nữ có thai bị nôn nghén rất nghiêm trọng".

Mi tâm đang nhíu chặt của Cola thoáng giãn ra một chút, nhưng mặt thì vẫn nặng nề như cũ.

Tôi thấy anh lo lắng, liền miễn cưỡng cười an ủi: "Không sao đâu, bác sĩ đã nói qua thời kì này sẽ tốt thôi, anh đừng lo!".

Dịch Tiểu Liêu mang sữa vào phòng bếp đổ, thuận tiện còn chuẩn bị cơm trưa cho chúng tôi, cho dù có khó ăn đến mấy thì vẫn phải gắng gượng mà nuốt thôi. Phòng khách chỉ còn lại hai chúng tôi, Cola ôm chặt tôi, áy náy hôn lên trán tôi, thở dài: "Thật xin lỗi, anh lại chẳng làm được việc gì. . . ."

Từ biết được tôi mang thai thì tâm tình của Cola rất khó nói, từ lúc bắt đầu mừng rỡ càng về sau lại mơ hồ lộ ra phiền muộn, cho dù anh có cẩn thận che giấu, nhưng vẫn sẽ lộ ra sơ hở. Tôi không biết phải an ủi anh như thế nào, tâm tình đó tôi cũng rất hiểu, càng quan tâm thì lại càng thêm tự trách.

Thấy tôi phải chịu những triệu chứng của thời kỳ đầu mang thai, khẳng định anh lại càng muốn thay tôi san sẻ chút gì đó, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ khẩn trương lo lắng kia của anh thì lòng tôi đã cảm thấy thật thỏa mãn, không cần đòi hỏi thêm bất cứ thứ gì.

Trên đời này có biết bao nhiêu người đàn ông vốn dĩ lành lặn khỏe mạnh, nhưng lại không hề để ý đến sự khổ cực của vợ mình khi phải nuôi nấng con trẻ, cũng như không biết đau lòng hay san sẻ gánh vác bớt công việc cho vợ của họ. So sánh với bọn họ, thì cho dù Cola không nhìn thấy được gì nhưng lại rất khẩn trương, đau lòng, yêu thương bà xãmình, chỉ như vậy thôi đã là đủ lắm rồi.

Tôi ngả đầu lên vai anh, vòng tay sang bên hông, từ từ dùng sức ôm lấy người nào đó: “Ai nói anh không làm được gì chứ, anh đã tặng cho em một món quà quý giá, không có gì có thể tốt hơn cục cưng của chúng ta cả!”

Cola trầm mặc ôm chặt tôi nói: “Cám ơn em, bả xã!”

“Chẳng phải anh đã nói những lời này rất nhiều lần sao. . ., em cũng đã nhận rồi, lần sau không cần nói nữa, anh. . . nhớ chưa?”

Cola khẽ gật đầu, không để ý đến lời trêu chọc của tôi, chậm rãi đặt tay lên bụng tôi.

Mấy ngày sau mẹ chồng tôi mời thím Ngô đến giúp đỡ, mà tôi thì lại không muốn trở về nhà họ Dịch, trong nhà có quá nhiều người, Cola sẽ không tự nhiên, dù sao hiện tại anh vẫn còn cần người bên cạnh chăm sóc. Đối mặt với những người thân thuộc, để cho bọn họ chứng kiến vẻ nhếch nhác của mình, anh nhất định sẽ lúng túng.

Về phần nhà họ Lâm bên này, bố mẹ chồng của tôi lại rất bận rộn, nhà lại không mời người giúp việc. Cho nên nếu chúng tôi chuyển đến đó thì cũng chỉ ở một mình, chẳng có gì khác với ở đây cả. Ông bà nội Cola bên kia thì lại càng không muốn đi, bản thân Cola và bọn họ không quá thân thiện, còn không bằng ở lại mái nhà nhỏ ấm áp thoải mái này.

Từ sau khi Thím Ngô đến ở, trong nhà lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều, ban ngày tiểu Tư cũng sẽ tới đây vì Cola vẫn học tiếp chữ nổi, nên cần cô bé đi cùng.

Tôi trừ đi ra thì những thời gian còn lại đều ru rú trong nhà, bởi vì ba tháng đầu tương đối nguy hiểm, theo đúng như lời dặn của Dịch Tiểu Liêu là: “Kiên quyết không thể chạy loạn, không thể nhảy lên nhảy xuống, không thể ăn lung tung người khác cho đồ. . . .”

Không hiểu sao khi nghe bà nói xong câu đó, phản ứng đầu tiên của tôi chính là: dường như bản thân mình chẳng khác gì con khỉ?

Mỗi ngày khi về nhà Cola sẽ cẩn thận ôm lấy tôi, vừa hôn vừa hỏi có thấy không thoải mái ở đâu hay là có ngoan ngoãn ăn uống đầy đủ đúng bữa hay không? Lúc ở trước mặt tôi anh vẫn hết sức bình thường không có gì khác biệt, có lúc dịu dàng, thỉnh thoảng nghiêm túc, có khi lại cố ý trêu chọc tôi.

Có lẽ cũng bởi vì tính tình thâm trầm đó của anh nên tôi thường hay sơ xuất xem nhẹ ý thức trách nhiệm và lòng tự ái được anh cất giấu tận sâu trong nội tâm mình.

Công việc với bên Hoa Thiên cũng đã hoàn toàn chấm dứt, hiện tại mỗi ngày trừ việc đến trường thì Cola đều ở nhà cùng với tôi. Lục Hâm có gọi điện đến mấy lần, còn tặng cả mẫu phim quảng cáo vừa quay, đã thế còn cố gắng khuyên Cola lại tiếp nhận công việc khác.

Chị ta còn nói với tình huống của Cola chỉ cần hơi lăng xê là đã lập tức trở nên nổi tiếng rồi, lại còn trở thành một tấm gương điển hình cho giới trẻ noi theo nữa.

Nghe những lời này của chị ta. . . tôi liền nhận ra dù cho không có tôi thì Cola cũng sẽ không yêu một người phụ nữ như vậy.

Cho tới bây giờ chị ta cũng không hiểu, làm sao Cola sẽ dùng điểm mà bản thân tự ti nhất để được nổi tiếng chứ? Điều anh để ý nhất chính là việc mình thực sự bị mù, cũng như chán ghét ánh mắt đồng tình của người khác nhất.

*

Sau ba tháng tôi sẽ không còn khó chịu như lúc đầu nữa, bởi vì lúc trước ăn không vào thứ gì, cho nên cân nặng không hề khá khẩm lên tí nào. Vì vậy đến tháng thứ tư, mỗi ngày thím Ngô đều nấu cho tôi nhiều món ăn đa dạng, thân lại là cao thủ tham ăn, lại có cớ mang thai để phóng túng, tôi lập tức liền đắm mình, không có khí tiết chút nào mà vùi mình vào nghiên cứu ẩm thực.

Lúc này trời đã bắt đầu lạnh, đúng lúc lại đang nghỉ đông. Mỗi ngày tôi đều bao bọc thân hình cực kỳ chặt chẽ, mới bốn tháng nên bụng còn chưa lộ rõ, vừa ăn xong cơm tối, mắt đã díp lại, liền ngả đầu lên trên sô pha lim dim một lát.

Cola vốn luôn kiên trì nguyên tắc không được vừa ăn xong đã nằm, cho nên hàng ngày ở sau khi ăn xong sẽ cùng tôi ra sân chung cư tản bộ.

Trời ngày càng lạnh, tôi lại càng không muốn di chuyển, lúc đó Cola sẽ đe dọa, nếu như không thường vận động, đến khi sinh cục cưng sẽ rất vất vả. Mặc dù không biết anh lấy kinh nghiệm ở đâu mà có thể nói những câu lý lẽ như vậy, nhưng cảm giác tin cậy vào người đàn ông của mình đã khiến tôi ngoan ngoãn quấn chặt khăn quàng cổ, đội mũ, đeo găng tay, chẳng khác nào con chó nhỏ đi theo anh ra cửa.

Khoảng sân ở chung cư vào buổi tối vẫn rất náo nhiệt, có cụ dẫn cháu mình rèn luyện vận động, có vài bác gái trung tuổi cùng nhau tập khiêu vũ. Lúc thì bàn luận về chuyện tình yêu, chuyện giá cả, lúc thì khoe con cái nhà mình thế này thế kia. . . vô cùng rôm rả.

Tôi kéo tay Cola bước từng bước chậm rãi, hưởng thụ nguồn nhiệt ấm áp từ người bên cạnh, thỉnh thoảng kéo kéo khăn quàng cổ lên cao. Người bên cạnh tôi thì ngược lại, bình tĩnh hơn nhiều, không biết có phải băng sơn mỹ nam nào cũng đều chịu rét giỏi như vậy không? Trên người chỉ khoác một chiếc áo nỉ màu đen, bên trong chỉ mặc áo sơ mi cùng màu mà mặt vẫn không hề biến sắc.

Tôi không nhịn được tò mò liền lên tiếng hỏi: “Cola, anh không lạnh sao?”

“Bình thường!”

Tôi xoa xoa hai tay, cảm thấy vẫn đừng nên nói chuyện với người này thì hơn, giọng nói kia nghe thế nào cũng không khác với thời tiết bên ngoài là mấy, lạnh lùng quá mức.

“Dịch Mộ Tranh,” người bên cạnh chợt lôi cả họ tên tôi ra gọi, bình thường với tình huống như thế này, câu nói kế tiếp đảm bảo sẽ không quá dễ nghe.

Tôi giữ sống lưng thẳng tắp, hô to: “Có!”

Cola nhíu mày lại, vẻ mặt có chút kỳ quái, cuối cùng phiền não vuốt vuốt tóc: “Không có gì cả!”

“. . . .” Không có chuyện sao lại tự dưng gọi cả tên cả họ người ta ra làm gì! Tôi dựa lại gần, chân chó cười cười, nói: “Cola, đi về nhé, trời lạnh quá, chúng ta đã đi được năm trăm mét rồi, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ!”

Cola dừng bước lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Quả Cam, vận động rất tốt cho phụ nữ có thai!”

Tôi mất hứng bĩu môi, đá đá vào tảng đá bên cạnh: “Nhưng buổi tối thỉnh thoảng chúng ta cũng sẽ vận động mà―”

Cola nhất thời nghẹn họng, mím môi không nói ra lời. Tôi nheo mắt cười, lắc lắc khuỷu tay của anh: “Haiz, em biết rồi... chỉ muốn đùa chút thôi, chúng ta đi tiếp đi!”

Cola không nhịn được thở dài, sờ sờ lên gò má lạnh cóng của tôi nói: “Lúc em sinh con anh không nhìn thấy được gì, chỉ sợ em sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm. . . . Nếu bây giờ có thể đi nhiều thêm một chút, tương lai cũng sẽ bớt đau hơn một chút. Việc duy nhất anh có thể làm chỉ là đi về phía trước cùng với em mà thôi.”

Ấp hai tay lên má, lòng bàn tay nóng bỏng như nắng ấm sưởi ấm lòng tôi, hốc mắt thấy hơi ê ẩm. Khoác tay anh thật chặt, tôi thở ra một hơi, nhìn về phía đường phố đèn đóm leo lét đằng trước. . . .

Khống chế mấy lần, nhưng vẫn không được nhìn được nữa, tôi xoắn hai chân lại khổ sở nói: “Vậy. . . . thì chúng ta đi nhanh lên đi, đến phía trước mượn nhà vệ sinh dùng một chút, em rất cần giải quyết nỗi buồn ngay bây giờ. . . .”

“. . . .”
Bình Luận (0)
Comment