Vương Tuấn Khải chậm rãi xoay người nhìn Vương Nguyên, động tác cứng ngắc không chút linh hoạt như ma búp bê trong bộ phim kinh dị Dead Silent, thế nhưng khuôn mặt đẹp trai lai láng không bôi sơn mở đỏ mắt xanh giống bản gốc mà lỗi tông thành mặt than liệt cơ như phủ một tầng nhựa đường, kèm theo đôi mắt Barbie và ngữ khí ủy khuất sắp khóc - so với ma búp bê còn mang hiệu ứng dọa người gấp ngàn lần.
"Có thể đừng hỏi tôi vấn đề này được không..." Nhà văn đại nhân cảm thấy rất uất ức! Nghẹn ngào bùi ngùi chùi góc áo, cúi đầu thở dài.
Bảo mẫu khiếp sợ nhìn hắn, lẽ nào vị này thực sự đã từng bị con gái làm tổn thương một lần nên đội lên lớp vỏ bọc của sự lãnh khốc?! Đường đường một đấng anh hào, chỉ vì tình nhi nữ mà trở thành Giả Bảo Ngọc, khụ, không phải, là Đông Phương Bất Bại tuyệt không đội trời chung cùng phái yếu? Sau đó nhà văn đại nhân cũng giống như những nhân sĩ thơ văn bi lụy vì tình, làm một Lương Sơn Bá (
*) tương tư thành bệnh - đến chết hóa côn trùng cũng không muốn yêu thêm lần nữa?
Nếu nói người bên cạnh chính là thầy giáo để học tập, thì sau bao nhiêu ngày tầm sư học đạo, bảo mẫu tiên sinh đã giác ngộ chân lý và tư tưởng đậm đà từ nhà văn đại nhân.
Trong khi đó, Vương Tuấn Khải lại đeo mang áp lực từ chuyện khác.
Khẩn cấp! Người tui để ý đột nhiên hỏi tui cảm thấy tình địch như thế nào?!
Chẳng lẽ lại đi nói tốt? Đừng có đùa, ông đây còn chưa ghi điểm trong mắt người thương! Không thể đần độn đi tâng bốc đối thủ được!
Thế là muốn nói xấu? Ồ không, đừng có đi ngược lại thực tiễn thế giới chứ! Cải tạo một người đàn ông được một người đàn ông, nhưng cải tạo phụ nữ được cả một gia đình đấy nhá!
Vò tóc não nề.
Vương Tuấn Khải ngửa mặt ưu thương, khổ tận cam lai!
Về phần Vương Nguyên, nhìn Vương Tuấn Khải chìm đắm vào suy nghĩ hoài niệm hồi ức, tự dằn vặt đến mức chà đạp đám tóc trên đầu một cách thê lương, không tự chủ động lòng trắc ẩn, khe khẽ than thở, hình như đã đụng chạm đến điểm mấu chốt của cơm cha áo mẹ rồi.
Cả buổi tối hôm đó, trong ngôi nhà hai người bắt đầu nảy sinh những phần tử điên cuồng, với ý nghĩ vượt ra khỏi logic tầm thường phi nghĩa.
Trời đổ cơn mưa nặng trịch dội xuống từng đợt như van xả nước, ầm ầm cuộn trào tung bọt trắng xóa lên con đường trước nhà Vương Tuấn Khải, mang theo mùi hương của đất mẹ và vị nồng nàn từ phương xa, đồng thời dẫn theo vô số rác thải ở bên ngoài chảy tràn vào trong sân nhà hắn. Sau khi nhà văn đại nhân tức cảnh thành thơ cảm khái một bài ca than thân bất diệt, bèn xắn tay áo giúp bảo mẫu thu dọn rác thải, bảo vệ môi trường.
Chẳng những giải tỏa sân nhà, mà còn hun đúc tình cảm!
Vô cùng có không khí hồng phấn giữa hai người với nhau!
Tuy rằng đây không phải là cùng nhau làm bếp, làm bánh, làm beep - gì đó nhưng vẫn rất lãng mạn, rất hài hòa, hình ảnh hai người vai kề vai lưng kề lưng (vì chỉ có một cái ô) phải nói là hợp khoa học hết sức!
"Không ngờ anh cũng thích dọn dẹp như vậy..." Vương Nguyên định hít vào một hơi tỏ vẻ đang hưởng thụ hào khí thiên nhiên nhưng trời vừa mưa xong rất lạnh - hít vào một phát chỉ muốn ôm mũi thăng thiên. Vương Tuấn Khải làm bộ không việc gì, thờ ơ lãnh đạm gật đầu một cái, đầy vẻ khốc soái cuồng bá duệ khiến Vương Nguyên tán thưởng trong lòng, khua tay múa chân cố gắng tranh công cùng người đẹp.
Trạch nam lần đầu biết yêu vừa ngượng ngùng vừa chờ mong, mắc bệnh thích thể hiện lại còn hay học đòi làm dáng, ôm mộng thiếu nam tập trung vào tâm trạng người cạnh bên, nào có biết hướng sáu giờ cách phía kia có một cái bọc ni lông silicon ướt đẫm nước, thế là anh dũng lên chiến trường thế nào thì cũng hào hùng hy sinh thế ấy.
Sau đó...
Nhà văn đại nhân cứ như vậy oanh liệt ốm rồi...
Trong phòng đặt lò sưởi giữ ấm dưới sàn giường, Vương Tuấn Khải bò lên vách tường...không phải, bò lên giường rúc vào chăn hắt hơi một lúc liền ba cái, đang nghĩ có phải là Hoàng biên tập ở nơi xa ấy đang réo gọi thúc giục bản thảo hay không. Hắn hút nước mũi mấy cái, hơi phờ phạc nhìn bóng đèn chùm lốm đốm đầy sao, ảo não vì hành vi có chút ấu trĩ của mình. Chung quy là người ta vừa mới chớm nở nụ hồng đầu tiên, bị mùa xuân xinh tươi làm choáng ngợp cả IQ lẫn EQ, không tài nào nghĩ ra phương pháp cưa đổ đại thụ sừng sững. Những lúc thế này đây không thể chỉ một mình mình tự đứng lên để đạt được mục tiêu, vô sản nói cách mạng cũng phải có đồng minh đoàn kết mới nhất quán bền chặt, vì vậy Vương nhà văn - thay vì uống thuốc ngủ nghê kết hợp với ăn uống điều độ các kiểu - thì ôm tráng chí hùng tâm gọi điện cho Hoàng Vũ Hàng, tỉ tê tâm sự:
"Bạn à, tôi cảm thấy mình trưởng thành rồi."
"..." Hiển nhiên vị bên kia không hiểu sai như kẻ nào đó, chỉ bình tĩnh đáp trả: "Đối phương là ai?"
"Thì là cậu ấy đó." Vương Tuấn Khải trầm trọng trả lời, nghiêm mặt: "Cũng không hiểu sao và chẳng biết từ khi nào tôi lại để ý cậu ấy, giờ tôi bối rối quá."
"...Tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt bối rối của cậu." Hoàng Vũ Hàng tri kỉ nói: "Hiện giờ cái cậu cần nhất là phải bình tĩnh suy nghĩ về cục diện, đối tượng, mục tiêu, động lực và kết quả..."
[Ưʍ...]
Vương Tuấn Khải hồ hởi gật đầu, siết chặt tay chuẩn bị nghe Hoàng tiên sinh giảng giải, khí thế hừng hực bỗng dưng bị một tiếng kêu làm cho xì hơi xẹp lép.
Biên tập: "..."
Nhà văn: "..."
Biên tập Hoàng rất bình tĩnh, gác điện thoại xuống, dùng xxx trên bàn che đầu nghe điện thoại lại, xốc người trên giường sâu vào một chút.
Đinh Trình Hâm ngọ nguậy mơ màng cọ cọ lên tay hắn, ôm cái chăn ngủ đến chảy nước miếng vô cùng khả ái.
Tối hôm nay y chạy show trợ lí cho một nhiếp ảnh gia người nước ngoài, suốt tám tiếng đồng hồ không có một giọt nước thì chớ lại còn phải lượn đông lượn tây chẳng có một lúc nghỉ chân, dù Đinh Trình Hâm sở hữu tuyệt kỹ Lăng ba vi bộ thì cũng chả thể đọ lại sức trâu của nhiếp ảnh gia, vừa hết việc đã mệt muốn gϊếŧ người. Cực chẳng đã show này là show họp báo ra mắt sách tiểu thuyết của nhiều tác giả khác nhau, rượu vào xã giao là không thể thiếu, Đinh Trình Hâm cũng bị ép uống không ít, tửu lượng dở ông dở thằng khiến y rất nhanh say rồi.
Hoàng Vũ Hoàng thân là biên tập, tiệc tùng thượng lưu hiển nhiên có mặt, "trùng hợp" thấy được Đinh Trình Hâm rồi cũng "trùng hợp" mang theo tên say rượu về nhà, tỏ rõ tấm lòng bao dung bác ái.
Đinh Trình Hâm lúc này đạp đạp chăn khiến áo xốc xếch, lộ ra bụng nhỏ trắng nõn, ngây thơ ngốc nghếch hoàn toàn không chút đề phòng, mà Hoàng tiên sinh cũng rất quân tử sắp xếp gọn gàng cho y rồi mới tiếp tục nghe điện thoại.
[Ai vậy?] Nhà văn kìm lòng không đặng hỏi han ân cần.
"Tiểu Đinh Đinh (
**)."
Một lúc lâu sau [À...]
"?"
[Tôi nghĩ cậu đã trực tiếp đi đến "kết quả" luôn rồi...] Nhà văn bi phẫn nói.
Bản thân còn chưa câu được mỹ nhân đến tay, bạn thân đã công thành đoạt đất, chênh lệch này dễ khiến người ta muốn tự sát lắm đó!
Vương Nguyên đẩy cửa vào cũng là lúc chứng kiến vẻ mặt cá chết của ông chủ, lo lắng tên này có phải là sốt mê sảng đến phát ngốc rồi không, ân cần hỏi han: "Ông chủ, anh ổn chứ?"
Vương Tuấn Khải giật bắn lên giấu điện thoại vào chăn, nheo mắt giảo hoạt, chẳng phải trong tiểu thuyết thường nói giai đoạn chăm sóc người ốm chính là xúc tác quan trọng đến quá trình phát triển tình cảm của hai người với nhau sao? Dù rằng dùng khổ nhục kế thì có chút mất mặt một tí nhưng chỉ cần đạt được mục đích thì không tính là gì! Huống hồ, hôn nhân đại sự là việc chung thân cả đời, hy sinh một chút lợi ích so với giá trị thặng dư khổng lồ có đáng là bao!
Vì vậy, nhà văn đại nhân "phịch" một cái mềm oặt xuống, duỗi móng vuốt yếu ớt nói: "Tôi cảm thấy mệt mỏi đến mức hôn mê...Toàn thân rã rời kiệt quệ, bụng khó chịu, tay chân uể oải...A, đau đầu quá, tôi đau đầu quá..."
Bảo mẫu: "...Hình như triệu chứng của anh rất giống phụ nữ vào mỗi tháng..."
Kẻ đang lăn lộn lập tức cứng ngắc.
"Tôi nhớ chỗ Đinh đồng học có bán mấy loại thuốc hỗ trợ bổ thận tráng dương, có cần đặt một lô không a?"
"...Vẫn là thôi đi."
Thánh nhân nào đãi kẻ khù khờ!
Nhà văn đại nhân giả vờ không thành, quyết định sống thật với bản thân, trèo xuống giường nghiêm túc ăn cháo uống thuốc.
Sau đó từ bỏ giấc mộng giả nai + bán manh thu phục nhân tâm bảo mẫu?
Còn lâu.
Trước khi đi ngủ, Vương nhà văn chui vào chăn cuộn thành cục bông, nắm tay bảo mẫu, giương ánh mắt lấp lánh: "Đêm nay tôi rất tịch mịch..."
Vương Nguyên im lặng nhìn cái hình nộm khoác trang phục sát nhân ở góc phòng: "..."
"Cậu có thể cùng tôi đếm cừu được không?"
Bảo mẫu tiên sinh ngập ngừng một chút, nghĩ đến tiền lương của mình có thể tăng một con số không ở sau cuối, bèn gật đầu.
Cậu tuyệt đối không thừa nhận ánh mắt của ông chủ rất đáng thương!
Hai người nằm song song trên giường, bởi vì Vương Tuấn Khải tuổi tác đã cao...không đúng, là tuổi cao hơn Vương Nguyên một đơn vị, cao hơn nửa cái đầu, nghiễm nhiên phải thụt lùi xuống để có thể ngắm sườn mặt của bảo mẫu.
"Một Vương Tuấn Khải, hai Vương Tuấn Khải, ba Vương Tuấn Khải..."
"Một Vương Nguyên, hai Vương Nguyên, ba Vương Nguyên..."
Đến tận khi bảo mẫu chịu không nổi ngủ luôn, kẻ nào đó mới cẩn thận mò đến, chọc chọc gò má cậu như thiếu nữ đang tự tình ngày xuân, siết chặt hai tay trong chăn, hít sâu một hơi cúi đầu...
Vương Nguyên mở mắt.
"Phù________!!"
Bảo mẫu: "...Chuyện gì xảy ra vậy?"
Nhà văn: "Có con muỗi đậu trên mặt cậu."
Vương Nguyên sờ sờ má, nghi hoặc giật giật tay, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ông chủ tại sao lại nắm tay cậu chặt như vậy?
Hết Chương 11
(
*) Giả Bảo Ngọc, Đông Phương Bất Bại, Lương Sơn Bá: lần lượt là nhân vật trong phim Hồng Lâu Mộng, Tiếu Ngạo Giang Hồ, Butterfly Loves.
(
**) Tiểu đinh đinh = Tiểu JJ = cậu em trai của ai đó =)))