Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]

Chương 18

Vương Nguyên khẽ cựa mình, ghế xe chật hẹp không chịu nổi góc độ nghiêng lệch, làm cho cậu thành công ngã lăn quay ra sàn. Vương Nguyên than thở vài tiếng, lồm cồm bò dậy, áo khoác đắp trên người cũng trượt xuống, hơi lạnh mơn trớn trên da thịt khiến cậu thanh tỉnh phần nào, dụi mắt ngồi thẳng, cố gắng điều tiết tiêu cự giữa không gian tối hù đen thui.

Vương Tuấn Khải không có trong xe.

Bởi vì sợ hắn ngủ ở ngoài sẽ thu hút sinh vật lạ, Vương Nguyên dù rất buồn bực với hành vi vô tư đến tệ hại của hắn nhưng vẫn kè hắn ném vào xe, mặc kệ hắn co ro trên ghế lái. Không ngờ lúc tỉnh dậy người đâu mất tăm, lẽ nào là nửa đêm ra ngoài đi nhà xí?

Vương Nguyên đột nhiên ý thức một vấn đề, nhà văn đại nhân trước kia mỗi lần muốn đi xuỵt xuỵt đều là nhắm tịt hai mắt bắt cậu dắt mình tới phòng vệ sinh. Nếu hiện tại hắn cũng giữ nguyên thói quen như vậy mà chạy đến chỗ nào đó tàn phá thiên nhiên, vậy có phải là quá nguy hiểm rồi không?

Đệch! Bên ngoài có bao nhiêu là cạm bẫy!

Nghĩ tới Vương Tuấn Khải đang xuỵt xuỵt thình lình bừng tỉnh, hoang mang tồng ngồng đứng chết lặng giữa rừng, sau đó không tìm được đường về mà nhập vai The Jungle Book phần hai, hoặc là lúc nguy cơ sinh lí đang giải tỏa, đột nhiên một bạn động vật thân mềm nào đó xuất hiện, nhằm ngay chỗ hiểm mà phập phập một phát...Có phải là chết oan một trang hào kiệt rồi hay không?

Vương Nguyên vội nhảy ra khỏi xe, khẩn trương nhấc chân muốn chạy đi tìm người. Không ngờ vừa đặt chân xuống đất đã thấy không đúng lắm, cậu há mồm nhìn quang cảnh xung quanh, đại não rít gào. Đệch đệch đệch! Đây nào phải chỗ ban nãy bọn họ dừng chân, đây, đây, đây là đâu vậy_____!

Nhìn đá sỏi trơn nhẵn dưới chân, Vương Nguyên bưng cái cằm muốn sụp xuống, xoay đầu nhìn về hướng có tiếng nước róc rách cách đó không xa, nội tâm kịch liệt bổ não.

Chắc không phải tiếng động do ông chủ nhà mình tạo ra chứ? Này cũng quá là thách thức định lực...May thay, thánh nhân dù không đãi kẻ khù khờ thì cũng chẳng nhẫn tâm đến mức dọa chết thế giới quan của bảo bảo, âm thanh kia là phát ra từ một con suối.

Con suối nhỏ chảy qua mỏm đá lùn tè, nước trong vắt sinh động lấp lánh ánh trăng vàng nhàn nhạt, Vương Nguyên nhìn mặt nước phản chiếu chút óng ánh mang theo ấm áp nho nhỏ giữa trời đông buốt giá, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, hé ra cái miệng thanh tú hắt xì một tiếng rõ to.

Bóng đen bên bờ suối cũng không vì vậy mà thức tỉnh khỏi dòng suy tư, vẫn đắm chìm trong thế giới an tĩnh của chính mình, không chút phản ứng.

Vương Tuấn Khải yên lặng đứng đó, đầu hơi cúi xuống, hai tay buông thõng, phần tóc đã có chút dài che đi vành tai của hắn, trông không giống là đang xuỵt xuỵt.

Vương Nguyên xoa xoa mũi đến gần Vương Tuấn Khải, liếc thấy hàng mi nhắm chặt của hắn liền tá hỏa kinh hoàng, nhanh chóng lao đến: "Này đồ ngốc, anh thực sự muốn đi vệ sinh thì trở về đất liền cái đã! Ái ái ái ái_________!"

Đợi Vương Nguyên "ái" đến lần thứ tư, Vương Tuấn Khải cũng mở mắt ra. Hắn sợ ngây người, đồng tử co rút nhanh chóng, giơ tay đón Vương Nguyên đang vì vấp phải mỏm đá sắc bén dưới chân mà nhào về phía mình, không kịp chống đỡ mà liên tiếp lui về phía sau, tiếp đó...oanh liệt ôm Vương Nguyên ngã xuống con suối.

Năm phút sau, Vương Tuấn Khải thành công thắp sáng một ngọn lửa bên bờ suối, nhìn Vương Nguyên ho sặc sụa rồi hắt xì không ngừng, bất đắc dĩ nói: "Đang yên đang lành em lao tới làm gì..."

"Còn không phải tại anh sao-...Hắt xì___!" Sụt sịt hít hít mũi, Vương Nguyên sâu sắc cảm thấy lòng tốt của mình đặt không đúng chỗ, bèn hừ hừ làm mặt lạnh không thèm để ý đến Vương Tuấn Khải. Nhà văn mấp máy môi muốn nói gì đó, cơn gió lạnh như cuồng phong ập tới, Vương Nguyên lập tức run rẩy chồm tới gần đống lửa, thiếu chút nữa ôm luôn nó vào lòng. Vương Tuấn Khải vội kéo cậu ra, cởϊ áσ khoác ướt sũng nước trên người Vương Nguyên xuống, mặt không đổi sắc nói: "Em cởϊ qυầи áo rồi vào xe ngồi đi."

"..."

"Vương Nguyên?"

"Tôi không tin anh nữa đâu." Vương Nguyên hậm hực đáp, lại hắt hơi ba cái liên tục, đến mũi cũng phát đau. Cậu gập bụng ngồi thu lu một chỗ, bặm môi cắn răng chịu lạnh, rốt cuộc bị Vương Tuấn Khải cưỡng chế lột đồ nhét vào xe.

Tình cảnh vô cùng nóng bỏng!

"Anh làm gì!! Buông tôi ra!!"

"Em yên nào, đừng có nhúc nhích!"

"Ngao!! Tên Vương Tuấn Khải chết tiệt, quần áo của tôi anh đem đi đâu đó!?!"

Trong xe truyền ra âm thanh va chạm liên tục, thùng thùng thùng bịch bịch bịch, trong phong cảnh hoang vắng thiếu hơi người tràn ngập ám muội khiến người ta có xúc động muốn chạy lên vách núi cao tru lên ba tiếng. Tình cảm thầm mến che giấu gì đó, giữa chốn rừng thiêng nước độc không kìm lòng nổi mà dâng trào gì đó cùng với anh tình tôi nguyện gì đó...

Vương Tuấn Khải bị đẩy văng ra khỏi xe, tuyệt khí bỏ mình. Vương Nguyên sau cùng cũng bảo vệ được trinh tiết hoa cúc...không đúng, bảo vệ tự trọng (dư thừa) của bản thân, nhất quyết cảnh giác không cho hắn đến gần.

Giữa đêm tối mịt mù, cô nam quả nam ở trong rừng, quần áo xộc xệch y quan bất chỉnh, còn ra thể thống gì nữa!?!

Nửa đêm, sương giá lục tục phủ xuống khu rừng tĩnh mịch, Vương Nguyên ngủ không an giấc, thỉnh thoáng nhíu mày, trong hơi thở phả ra mang theo nguồn nhiệt nóng hổi, đầu óc cũng mụ mị nghiêng lệch sang một bên. Vương Tuấn Khải ngồi ở ghế trước mở mắt, không có chút buồn ngủ nào, xác định Vương Nguyên đã ngủ say, liền mở hộp chứa đồ trong xe lấy ra quần áo, chậm rãi bò ra sau thay cho cậu.

Đặt tay lên trán Vương Nguyên, hắn nhíu nhíu mày: "Phát sốt rồi."

Nhóc ngốc này bình thường lúc nào cũng vênh váo tỏ ra mình là người khỏe mạnh không cần hắn chiếu cố, bây giờ so với hắn còn nhiễm bệnh nhanh hơn. Trên đời này có ai mà không bệnh đâu, ngay cả siêu nhân cũng cần có đội ngũ chăm sóc có biết không hả...Vương Tuấn Khải thay quần áo cho Vương Nguyên xong, thở dài, vốn định nhân lúc này tìm chút chuyện khiến cậu quẫn bách xấu hổ tức giận sau đó đem cậu ép vào vòng tay, không ngờ chuyện còn chưa tiến triển thì cậu đã bệnh mất rồi. Hắn cũng không thèm thay quần áo trên người, đem áo khoác mới đắp lên người Vương Nguyên, dán một miếng cao hạ nhiệt lên cái trán nóng hổi, khởi động xe.

Chỉ có nhóc ngốc Vương Nguyên mới không biết phía trong cốp xe còn có xăng dự phòng.

...

Vì vậy, khi Vương Nguyên tỉnh dậy lần nữa, xung quanh không còn rừng rậm sâu sắc tràn ngập mùi thiên nhiên kiến tạo mà là giường mềm và chăn bông ấm áp đến mức nóng nực.

Đặc biệt phía sau lưng cậu còn khuyến mãi thêm một loại hàng tặng không bán - điều hòa 37 độ.

Lưng dán sát cả đêm trong lồng ngực của người đàn ông phía sau khiến Vương Nguyên không thoải mái dịch dịch người, nhúc nhích loi nhoi ý đồ muốn chui ra khỏi tay hắn ta. Vương Tuấn Khải dường như ngủ rất say, thậm chí từ trước đến nay cậu chưa từng thấy hắn ngủ sâu như vậy, cậu gần như lật người hắn lại, hắn cũng không có phản ứng gì.

"..." Đứng bên cửa sổ phòng Vương Tuấn Khải, phóng mắt nhìn ra xa xa chính là con suối đêm qua bọn họ ngã xuống, Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn vẻ mặt thần thánh ngây ngô của tên kia, chỉ cảm giác ngụm máu phun đến cổ họng lại ói không ra. Cậu giật giật cánh tay, bưng cái đầu nặng trịch lê bước xuống nhà, mặt lạnh như tiền quay đầu lại, đột nhiên đối mặt với hai con mắt đen thui của nhà văn đại nhân.

"..." Vương Nguyên hết cả hồn, hung hăng trừng hắn: "Giải thích đi."

Vương Tuấn Khải lẳng lặng nhìn cậu, không chút phản ứng.

"Đừng có bày ra vẻ mặt như thể anh không biết gì hết. Nơi này là nhà anh, bên kia là khu lân cận, tôi nghĩ anh rõ hơn so với ai. Cố tình lái xe đến khu rừng đó, lại tỏ vẻ bản thân không biết đường, bắt buộc phải ngủ lại ban đêm, còn chuẩn bị thức ăn, thực ra trong lòng anh đã tính toán hết rồi đúng không?"

Vương Tuấn Khải vẫn lăng lăng không nói tiếng nào.

"Được lắm Vương Tuấn Khải, anh coi tôi là đồ ngốc à?" Vương Nguyên giật khóe môi, cậu không muốn đánh đấm đâu, nói chuyện chút coi anh hai!

Lúc này hai mắt đang mở to của Vương Tuấn Khải đột nhiên nhắm lại, sau khi mở ra lần nữa, dù có chậm tiêu đến mức nào Vương Nguyên cũng biết tên này còn chưa tỉnh ngủ.

Mẹ nó, vậy ban nãy show mặt ngầu làm gì vậy hả? Hả?!

"Phát sinh chuyện gì vậy..." Vương Tuấn Khải nhập nhèm dụi mắt, bỗng dưng ngồi bật dậy: "Ô, chúng ta về nhà rồi sao? Thần rừng đã đưa chúng ta về nhà ô la la!"

"...Thần rừng?"

"Đêm qua tôi ra bờ suối cầu nguyện thần rừng, nhờ ngài ấy tìm đường để chúng ta về nhà, không ngờ linh nghiệm thật!"

"..." Quả nhiên kỹ năng nhập vai đã luyện đến siêu phàm thoát tục...

Vương Nguyên lười không muốn nói chuyện.

Cậu thật sự không nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ tốn công đến mức chỉ để đem cậu trở lại căn nhà này, nhưng nếu hắn định dùng thái độ cà rỡn không chính chắn đó để giữ cậu lại, thì phải để hắn thất vọng rồi. Vương Nguyên tìm không ra quần áo của mình, bèn lấy đại một bộ trong tủ quần áo của Vương Tuấn Khải, định rời đi. Ai ngờ bên trong tủ quần áo trước kia luôn thơm tho sạch sẽ lúc này không còn cái nào.

Thậm chí ngay cả quần sịp mới cũng không còn.

Vương Tuấn Khải rất thức thời thành thật khai báo: "Đều bẩn hết rồi, nhưng tôi không biết giặt thế nào." Hắn chỉ chỉ núi quần áo làm cho hai mắt người ta đui mù: "Mỗi lần hết đồ tôi phải đặt người ta mang tới."

"..." Cậu nghi ngờ nghề nghiệp của hắn không chỉ đơn giản là nhà văn. Thổ hào đến mức khiến người ta trụy tim đột tử là chuyện tàn ác nhất đối với giai cấp vô sản như cậu.

Chỉ quần áo thôi đã dồn đống thành mức này, khỏi cần lượn cũng biết tình trạng vệ sinh mấy căn phòng còn lại trông như thế nào. Tuy Vương Tuấn Khải mắc bệnh khiết phích, nhưng thói hư tật xấu nặng nhất của hắn chính là lười, chỉ cần không để nhà biến thành cái ổ cún thì thế nào mà chả được.

Cuối cùng Vương Nguyên vẫn quyết định xuống nhà bếp, giống như trong tưởng tượng của cậu, nơi này ngoài chút bụi thì có thể coi là sạch bong chói sáng, bởi vì tên nhà văn kia căn bản không biết - không thích - không muốn nấu ăn. Tùy ý làm hai tô mì trứng, Vương Nguyên vùi đầu vào mì, không chú ý đến vẻ nhu hòa đắc ý nhàn nhạt trên mặt kẻ nào đó.

[Tiếp theo nên làm thế nào?]

Điện thoại run lên hai cái.

[Gạo nấu thành cơm.]

Hết Chương 18
Bình Luận (0)
Comment