Ván Cược

Chương 12

Thiết Ngưu vui vẻ hớn hở cầm lấy con báo nhỏ nặn bằng bột kia đi lang thang khắp phố lớn ngõ nhỏ, lần này hắn đã thông minh ra, tự biết trên người không có tiền nên không dám đứng ngây trước sạp của người ta, chỉ như cưỡi ngựa xem hoa xa xa liếc mắt nhìn. Thẳng đến khi hắn nhìn thấy tiểu sạp bán hoành thánh trong bụng liền phát ra một tiếng ùng ục, lúc này mới nhớ hắn cũng nên quay về cái phủ thái thú kia ăn cơm chiều, vừa nghĩ liền xoay người lập tức trở về.

Đi mãi đi mãi, Thiết Ngưu mơ hồ.

Đây là nơi nào?

Yêm nhớ rõ sau khi ra khỏi đại môn phủ thái thú yêm đi về bên trái, thấy một cánh cửa sơn đỏ thì cùng một lão thái thái hàn huyên một chút, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước, thấy một quán bán bánh bao thì rẽ phải, sau đó nhìn thấy cái phố lớn có rất nhiều tửu quán, vì không đói bụng nên lại đi tiếp về phía trước, đi đến một tiệm vải thì rẽ vào một cái đường nhỏ, đi hết đường nhỏ thì rẽ về bên phải… hay bên trái? Sau nữa, sau nữa…

Thảm, yêm không nhớ rõ.

Thiết Ngưu gãi gãi đầu, quyết định tìm người hỏi đường.

Ngẩng đầu tìm tìm, vừa vặn nhìn thấy viện tử phía đối diện đại môn rộng mở, trên cổng treo hai cái đèn lồng màu đỏ, trước cổng có một đại cô nương rất xinh đẹp đang đứng không ngừng cười với hắn, thầm nghĩ cô nương này rất thân thiện, tìm nàng hỏi đường là tốt nhất.

Bịch bịch bịch chạy qua, đứng trước mặt cô nương kia cười cười ngốc nghếch, Thiết Ngưu vẫn luôn rất mắc cỡ khi nói chuyện với đại cô nương, ậm ờ nửa ngày vẫn là nữ hài tử nhà người ta mở miệng trước.

“Vị đại gia này, ngài có muốn vào trong ngồi một chút hay không? Ngài muốn kiểu nào chúng ta đều có, không cần phải ngượng ngùng nha”, nói rồi nữ hài tươi cười thản nhiên bước xuống bậc tam cấp, vươn tay kéo Thiết Ngưu.

“A, chào đại tỷ, yêm không muốn gì cả, yêm chỉ muốn quay về phủ thái thú, nhưng yêm không biết đường, ngươi có thể chỉ cho yêm không?” Thiết Ngưu thầm nghĩ rằng cô nương này thật tốt, một chút cũng không có vẻ bon chen của người trong thành, lâu nay trừ muội muội của hắn ra đây là lần đầu tiên có nữ hài gần gũi hắn như thế mà.

“Phủ thái thú? Gia, ngài là người của phủ thái thú?” Nữ hài tử kia ôm càng chặt hơn, khuôn mặt áp đến mức sắp vùi cả vào trong ngực Thiết Ngưu.

Thiết Ngưu vừa nghe liền vội vàng lắc đầu.

“Không đúng không đúng, yêm không phải là người phủ thái thú, bọn yêm vốn bị thái thú tống vào đại lao, nhưng chức quan của A Du hình như lớn hơn so với thái thú nên bọn yêm lại thành khách của phủ thái thú, đây là A Du nói đó.”

“Thật không,” nữ hài tử cười đến đôi mắt cũng cong như vầng trăng lười liềm, “Gia, đến đây đi, vào trong ngồi một chút thôi, ngài không cần lo lắng, đợi lát nữa nếu ngài không biết đường, Lưu Hương viện chúng ta có thể gọi một cỗ kiệu đưa ngài về, đến đây đi, hoa danh của thiếp là Mạt Lỵ, gia, đêm nay ngài để Mạt Lỵ bồi ngài được không?” Nữ hài tử dụng sức toàn thân, toan kéo Thiết Ngưu vào trong viện.

“A? yêm không cần ngươi bồi, yêm phải về phủ thái thú, nếu yêm trở về muộn quá A Du sẽ mắng yêm, đại tỷ, ngươi chỉ đường cho yêm là được rồi.”

Thiết Ngưu cảm thấy cô nương này sao lại nhiệt tình quá vậy, thật giống ả nữ yêu tinh chạy vào phòng hắn tối hôm qua? Cánh tay hơi dụng lực muốn tránh khỏi nữ hài.

Mạt Lỵ thấy Thiết Ngưu bất động, sốt ruột, quay đầu hướng vào trong viện tử gọi to một tiếng: “Các tỷ muội, còn không mau lại đây thỉnh khách quý đi vào!”

“Ai nha, gia, ngài cuối cùng cũng đến đây, thiếp chờ ngài mãi.”

“Gia, sao bây giờ ngài mới đến nha.”

“Gia,”

Một trận oanh thanh yến ngữ, từ trong viện một đống đại cô nương xinh đẹp ùn ùn chạy ra, vây lấy Thiết Ngưu kéo vào trong.

“Yêm, yêm không biết các ngươi, các ngươi đừng kéo y phục của yêm, kéo rách A Du sẽ mắng, các ngươi đừng đẩy yêm mà, đừng đẩy mà! Ngươi, các ngươi…” Thiết Ngưu bị một đoàn nữ tử bao vây đến sắp hôn mê.

.

Tiền Tam ngồi ở nhà nhìn ngọc bội trong tay mà tâm tình mâu thuẫn dị thường.

Cứ mang nó về như vậy? Đứng tại chỗ chờ vị quý nhân ngốc kia mang tiền đến đổi? … Nhưng lại không cam lòng.

Hay nghĩ cách đem nó đổi thành tiền? Nhưng ai dám chứ? Người biết hàng thì không dám mua, người không biết hàng thì lại không đổi được giá tốt.

Giữ nó lại? Giữ lại thì dùng làm gì? Nếu bị điều tra ra thì đây chính là tử tội chém đầu!

Dùng nó để giả mạo hoàng tử Du lừa tiền? … Y lại không có can đảm này, lỡ như bị túm thì không còn là vấn đề của một mình y nữa, chắc chắn là chém cả nhà tịch thu tài sản trốn đâu cho thoát!

Làm sao đây?

Làm sao cũng không tưởng nổi lại nhận được một cái bảo bối bỏng tay như vậy, quăng cũng không được, giữ cũng không xong.

Bỗng nhiên trong đầu Tiền Tam lóe lên một tia linh quang.

Không có bất cứ kẻ nào nhắc đến tin tức hoàng tử xuất cung, phía quan phủ cũng không tuyên bố bất cứ tin tức gì, như vậy… điều này có nghĩa là hoàng tử Du đang âm thầm làm việc, có lẽ là ngầm điều tra thiên hạ, cũng có lẽ là trộm trốn đi chơi, mặc kệ là lý do nào, nếu để cho quan phụ mẫu Nhạc Dương biết được tin tức này mà chuẩn bị sẵn sàng, đối với quan lại bọn họ mà nói hẳn là chỉ có lợi chứ không có hại. Nói cách khác, nếu y đem khối ngọc bội này nộp cho thái thú Nhạc Dương, thái thú biết trước được tin này thể nào cũng sẽ biểu đạt chút lòng biết ơn với kẻ mật báo là y. Hơn nữa, cho dù ngày nào đó hoàng tử Du tìm tới cửa, y cũng có lý do chính đáng là dân thường không dám bảo quản bảo vật như thế nên đã trình lên quan phụ mẫu để tránh việc ngoài ý muốn.

Đúng! Liền làm như vậy! Tiền Tam vỗ đùi, đối với việc mình có thể nghĩ ra phương pháp vẹn cả đôi đường như thế mà tự tán thưởng một phen.

.

Ngay lúc Tiền Tam thay một bộ y phục tốt nhất, đem mặc ngọc long trọng đặt trong một hộp gỗ lên đường đến phủ thái thú, thì Thiết Ngưu đang núp trong nhà xí bên ngoài tiểu lầu các dành cho khách quý nghỉ qua đêm ở Lưu Hương viện, không biết làm thế nào cho phải.

Hắn thật vất vả mới “trốn” được đến đây. Khi hắn nói mắc lắm rồi, thế nhưng mấy đại cô nương kia lại nâng một bồn cầu lên để hắn giải quyết luôn ở trong phòng. Không còn cách nào khác, hắn đành nói muốn đi đại tiện, vả lại nếu có người hắn đi không được, mấy nữ hài kia mới hi hi ha ha đưa hắn đến nhà xí bên ngoài lầu các này.

Trộm nhìn ra ngoài qua khe cửa, nữ tử tên Mạt Lỵ kia vẫn còn đứng ở nơi đó, thật giống như là sợ hắn chạy mất.

Ai, bụng thật đói…

Ngồi xổm trên hầm cầu sờ bụng mình, Thiết Ngưu giương mắt con báo nhỏ bằng bột mì đang nắm trong tay trái… Không biết cái này có thể ăn được không?

Mấy đại cô nương kia dường như đều rất thích con báo nhỏ này, ai cũng muốn đòi, tuy rằng hắn rất muốn cho các nàng, nhưng chỉ có một con, đây là thứ hắn muốn tặng cho A Du, đành phải xin lỗi các nàng.

“Gia, ngài có khỏe không vậy?” Mạt Lỵ hết kiên nhẫn chờ.

“Khỏe, vẫn khỏe, cái kia…” Thiết Ngưu cuống rồi, đi ra ngoài lại bị quấn lấy thì làm sao bây giờ? Hắn không rõ mấy đại cô nương xinh đẹp kia sao cứ muốn quấn hắn không tha, vừa rồi hắn nhìn thấy mấy nam nhân khác cũng đều bị mấy cô nương quấn lấy gắt gao, này… này không phải là yêu tinh mê hoặc người chứ? Hắn không nghĩ đến chuyện ăn vụng sau lưng A Du nha!

“Gia, có phải ngài không mang giấy không?” Mạt Lỵ ở bên ngoài hỏi.

“… Đúng đúng! Yêm không mang! Quên mang theo mất! Đại tỷ ngươi có thể lấy đến cho yêm được không?” Thiết Ngưu vừa nghe lập tức ghé vào khe cửa hướng ra bên ngoài mà hô. Vừa rồi sao yêm không nghĩ đến lý do tốt như thế này mà!

“Thiếp biết rồi, thật là, đại lão gia ngài ngượng ngùng cái gì chứ, cứ ngồi chồm hỗm trong hầm cầu lâu như vậy…” Mạt Lỵ nói nhỏ, “Ngài chờ một chút, Mạt Lỵ đi lấy cho ngài một ít (giấy).”

“Tốt quá, làm phiền đại tỷ.”

Thiết Ngưu tai nghe được cô nương kia lẩm bẩm nói cái gì quan nhân kỳ quái, tên ngốc linh tinh dần dần đi xa, cẩn thận ló đầu ra xem xét bốn phía không có ai, vội vàng nhanh chân trốn ra bên ngoài. Chạy ra khỏi cái sân trong của tiểu lầu các kia, xuyên qua một hoa viên lớn, lại vòng qua một khách phòng có rất nhiều người đang uống rượu bên trong, Thiết Ngưu chậm rãi dừng bước, lúc nãy đi vào cũng không biết nhà này có nhiều đường như vậy, sao tìm được lối ra đây?

Song, lần này Thiết Ngưu không dám tùy tiện tìm người hỏi nữa, cũng không dám đi về phía có nhiều người, hắn sợ lại bị đám đại cô nương kia quấn lấy. Vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng hồ đồ, hắn thật sự không hiểu được cô nương kia kéo hắn vào làm gì.

Tóm lại, chính là không phải chuyện tốt! Đến lúc Thiết Ngưu rút ra được kết luận này, hắn phát hiện ra có vẻ như mình lại chạy đến phía trước của một toàn lầu các khác.

Từ từ! Kia là ai? Sao nhìn quen mắt như vậy?

Thiết Ngưu tập trung nhìn về phía hai bóng người đứng bên trong khung cửa sổ của lầu các.

A? Đây không phải là tiểu cửu tử của thái thú tên Trương cái gì Đức sao? Gã cũng ở trong này?… Ha ha! Thật tốt quá! Cuối cùng cũng có người có thể đưa yêm về ăn cơm!

Thiết Ngưu nhìn thấy người quen ở trong, bất chấp tất cả, cực kỳ vui vẻ chạy về phía lầu các.

.

“Ai?!”

Người trong lầu các hiển nhiên tính cảnh giác rất cao, vừa nghe đến bên ngoài có tiếng bước chân người lập tức đẩy cửa sổ ra quát.

“Là hắn!” Trương Thư Đức sửng sốt.

“Hắn sao lại đến nơi này?” Nữ tử yêu mị bên cạnh Trương Thư Đức hơi hơi nhíu mày.

“Không biết, có lẽ hắn…” Trương Thư Đức quay đầu nhìn về phía nữ tử bên người.

Nữ tử cũng đồng thời nhìn sang Trương Thư Đức.

“Có lẽ hắn chỉ là đến phiêu kỹ (chơi gái).”

Nữ tử sửa sang lại búi tóc có chút loạn, kéo lại cổ áo hơi lệch, từ chỗ âm u bên cửa sổ bước ra trước khung cửa.

Trương Thư Đức sắc mặt âm trầm đánh giá Thiết Ngưu đang chạy thẳng đến chỗ cửa sổ, cảm thấy khó có có thể giải quyết qua loa.

“Làm sao đây?” Nữ tử hỏi.

Trương Thư Đức đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy Thiết Ngưu đột ngột dừng bước quay đầu chạy về hướng ngược lại, lập tức, “Mặc kệ hắn có nghe được những lời chúng ta nói vừa rồi hay không,” tiếp theo làm một động tác tay.

“Được, ta đi xử lý hắn. Ngươi rời đi trước, cẩn thận bị người khác nhìn thấy, nếu hắn bố trí tay chân ở gần đây liền giải quyết luôn.”

Trương Thư Đức gật đầu, nhanh chóng xoay người, thân ảnh biến mất ở chỗ nào đó trong phòng.

.

Thiết Ngưu thật sự bị dọa!

Hắn không nghĩ tới ả nữ yêu tinh tối hôm qua cũng ở trong này, gần như không hề nghĩ ngợi mà quay đầu bỏ chạy. Hắn sợ ả nữ tử nhiệt tình lớn mật đó lắm rồi.

Trương Thư Đức và nha hoàn gọi Tiểu Thúy kia – cũng chính là nữ yêu tinh trong suy nghĩ của Thiết Ngưu, đâu hiểu được lý do Thiết Ngưu xoay người bỏ chạy không phải do nhận ra sát khí của bọn họ mà do bị nữ tử dọa.

“Thiết đại quan nhân, thỉnh ngài chậm đã.”

Thiết Ngưu nghe được tiếng gọi của nữ tử phía sau chạy trốn càng nhanh hơn.

“Thiết đại quan nhân… Ngươi đứng lại cho ta!” Tiểu Thúy thấy Thiết Ngưu không muốn sống cứ nơi nơi chạy loạn, trong lòng lại càng thêm khẳng định hắn nhất định đã nghe lén được gì đó. Đó gọi là chân nhân bất lộ tướng (người tài không lộ mặt), đừng nhìn người này bộ dạng vẻ mặt ngốc nghếch, đến Nhạc Dương chưa được ba ngày liền có thể tìm thấy cứ điểm bí mật của bọn họ, có thể thấy được chức quan người này không chỉ lớn hơn vị khâm sai thoạt nhìn khó chọc kia, mà sự thâm trầm từng trải cũng không giống người thường. Người như vậy nếu không thể thu về dưới trướng, kia chỉ có thể…

Mắt thấy Thiết Ngưu sắp chạy đến cổng sau —— Tiểu Thúy nghĩ đến Thiết Ngưu hẳn đã an bài tốt đường rút lui từ trước, lại không hiểu được Thiết Ngưu vừa rồi quanh quẩn ở trong Lưu Hương viện cả nửa ngày chính là tìm không ra một lối chạy trốn mà thôi.

“Thiết đại quan nhân, ngài đây muốn đi chỗ nào nha?” Tiểu Thúy tay cầm chủy thủ sắc bén, trên mặt mang vẻ tươi cười yêu mị, hướng về phía Thiết Ngưu từng bước từng bước lại gần.

“Yêm, yêm. . . Cái kia, đại tỷ ngươi cũng ở chỗ này a, thật đúng là khéo, ha hả” Thiết Ngưu lùi lại từng bước, hắn rất muốn nói cho nữ tử này rằng dù nàng có lấy dao ép hắn, hắn cũng sẽ không thú (cưới) nàng, nhưng lại sợ kích động đến nàng đành phải cười ngây ngô không ngừng.

“Phải đó, thật đúng là khéo. Hồi trước lúc không biết Thiết đại quan nhân, Tiểu Thúy thật không hiểu nhiều lắm câu nói phẫn trư cật lão hổ (giả heo ăn thịt hổ)[1], nay được nhìn thấy Thiết đại quan nhân, mới biết được trên đời này quả thật có cái việc như thế! Thiết đại quan nhân, ngài thế mà làm Tiểu Thúy bị lừa thật thê thảm!” Tiểu Thúy thầm nghĩ đến việc Thiết Ngưu cự tuyệt nàng lúc trước, nàng nên hiểu được người này không phải người bình thường. Nếu không trên đời này lại có nam nhân nào có thể cự tuyệt được Lộ Thủy Quan Âm nàng chủ động quyến rũ?

“Lừa ngươi? Yêm không có lừa ngươi! Đại cô nương người nói cũng không thể nói lung tung, yêm chính là người đã có vợ” mấy lời này mà để A Du nghe được thì sao? Y còn không đem hắn mắng đến đầu phun máu chó mới là lạ!

“Ngươi còn muốn giả ngu? Hừ! Thật đúng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Thiết đại quan nhân, chúng ta đều là người sáng suốt, có gì nói trắng ra đi, ngươi nói, rút cuộc ngươi biết bao nhiêu rồi!” Lộ Thủy Quan Âm Chu Thúy không lộ ra nét cười câu hồn, một đôi mị nhãn phát ra tia sáng sắc bén.

“Gì? Yêm không có giả ngu a, yêm cái gì cũng không biết a, đại cô nương ngươi nói gì thế?” Thiết Ngưu nghe nữ tử nói xong cứ như sờ không được suy nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị[2], càng nghe càng hồ đồ.

“Hừ, ta xem ngươi có thể giả bộ đến mức nào, tới lúc thân chịu đại hình ngươi sẽ hiểu ngay được chỗ tốt của việc nói thật!”

Tiểu Thúy quyết định bắt Thiết Ngưu mang đến phòng ngầm bí mật thẩm vấn một phen, xem quan phủ bọn hắn rút cuộc đã biết được bao nhiêu. Còn cả tên khâm sai ở phủ thái thú kia, nếu không thể mua chuộc y thì cũng không thể hàm hồ bỏ qua, chỉ có thể là hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng!

“Đại, đại cô nương, ngươi muốn làm gì! Ngươi đừng đến đây! Đừng đến đây!”

.

Tiền Tam tay nâng hộp chứa bảo ngọc đi vào phủ thái thú Nhạc Dương cầu kiến thái thú. Gia đinh đưa y đến hậu viện.

Ngay lúc Tiền Tam quỳ trên mặt đất trộm đánh giá cách bày biện trong phòng khách thì,

“Ngươi nói ngươi muốn gặp thái thú đại nhân là bởi vì ngươi có thứ trọng yếu quý giá gì đó muốn dâng lên? Hơn nữa lại liên quan đến hoàng tộc?”

Theo tiếng nói, một nam tử trưởng thành đi ra từ sau bình phong. Chính là Trương Thư Đức mới từ Lưu Hương viện trở về, lúc đi qua đại môn, gã nghe được tiếng Tiền Tam bẩm báo với gia đinh, trong lòng khẽ động liền cho người đưa y đến hậu viện.

“Vâng, đại nhân. Tiểu nhân có bảo bối quan trọng muốn dâng lên.”

Tiền Tam vội vàng nâng hộp gỗ lên quá đỉnh đầu. Y nghĩ Trương Thư Đức chính là thái thú đại nhân. Cũng không thể trách y đã nhận sai người, dân chúng bình dân có mấy người có cơ hội biết được ai là người chân chính trong quan phủ? Thấy đối phương mặc hoa phục, lại đi ra từ hậu viện của phủ thái thú hơn nữa khí chất thong dong, tự nhiên sẽ đem gã trở thành thái thú Nhạc Dương.

Trương Thư Đức biết y nhận sai, cũng không giải thích, vươn tay lấy hộp gỗ mở ra. Nhìn đến tầng vải đỏ quê mùa bên trong, trong lòng Trương Thư Đức có điểm thất vọng, gã vốn ôm khả năng sẽ có chuyện hứng thú, nhưng gặp cái hộp này đã không còn bao nhiêu hăng hái. Như hắn thấy, tên tiểu thương tên Tiền Tam này đại khái chắc là đã mua phải hàng giả đồ hoàng tộc từ ai đó. Loại chuyện này rất nhiều, mấy thứ đồ hoàng tộc cấm lưu truyền trong dân gian, nhưng càng cấm thì lại càng biến nó thành bảo bối, theo đó có người làm giả bảo bối cũng là chuyện tự nhiên.

Trương Thư Đức không mấy hứng thú tiện tay lật tầng vải đỏ kia, ánh mắt chợt ngưng lại.

.

Trời nhanh chuyển sáng, Hoàng Phủ Du một đêm không chợp mắt, con trâu ngốc kia vẫn chưa trở về, cũng không có tin tức gì. Lúc đầu chỉ phái ba bốn người đi tìm, theo thời gian trôi qua, Du tăng số người lên năm lần. Đương nhiên, những người này đều là mật thám của Đăng Tiêu lâu y âm thầm bồi dưỡng. Hiện tại y vẫn chưa định dùng đến lực lượng của quan phủ.

Nhưng lúc tảng sáng, Hoàng Phủ Du loại bỏ ý tưởng ban đầu của mình, y quyết định dùng đến lực lượng của quan phủ giúp y truy tìm.

Căn cứ vào tin tức mật thám truyền đến, xế chiều hôm qua Thiết Ngưu ở trong thành dạo qua một vòng, tại một quán nặn tượng nhỏ bên đường dùng một khối ngọc thạch đổi lấy một con báo nhỏ bằng bột gạo. Lúc đêm xuống chạy đến phố hoa (khu lầu xanh), bị tỷ muội Lưu Hương viện nửa bắt buộc kéo vào trong viện, sau đó mượn cớ đi nặng lén chạy trốn. Tiếp sau nữa thì không còn tin tức gì của Thiết Ngưu, không ai nhìn thấy hắn đi ra từ Lưu Hương viện, cũng không có ai nhìn thấy hắn ở lại Lưu Hương viện, một người sống sờ sờ như vậy cứ thế biến mất không dấu vết.

Du đè trán, ra lệnh thuộc hạ tìm chủ quán nặn tượng kia. Vừa nghe Thiết Ngưu dùng một khối ngọc thạch đổi lấy một con báo nhỏ bằng bột, Du liền không tự chủ được thở dài. Y gần như nghĩ cũng không muốn nghĩ, con trâu ngốc kia nhất định đã dùng khối mặc ngọc y cho hắn đổi lấy cục bột nhà người ta!

Sớm biết thế đã không cho hắn…

Lịch vương thật sự hối hận nha! Không rõ chính mình lúc đó bị ma sai quỷ khiến thế nào, sao lại đem khối mặc ngọc bát quái tượng trưng cho mình cứ tùy tùy tiện tiện như vậy đeo lên người con trâu ngu ngốc đần độn đến hết chỗ nói kia! Dù có cho hắn thì đáng ra cũng nên nói cho hắn biết giá trị của khối ngọc kia, để hắn không tùy tiện dùng nó đổi lấy một cục bột dẻo đến ăn cũng không ăn được!

Cái tên đần độn kia…!

Ngươi tốt nhất cứ biến mất vô tung vô ảnh như vậy đi, nếu không! Hừ hừ! Đến lúc bản vương tìm được ngươi… xem bản vương có đem ngươi treo lên quất tám trăm mười roi hay không!

… Còn có ngươi dám dạo kỹ viện cho ta xem! Không muốn sống nữa có phải không?!

Đường đường Lịch vương hoàn toàn quên chuyện chính mình “ăn vụng” lúc trước, đối với việc Thiết Ngưu chạy đi dạo kỹ viện lại biểu lộ phẫn nộ mãnh liệt!

Cho nên, cùng ngày, Lưu Hương viện đột nhiên bị một đoàn quan binh bao vây tiếp theo bị đóng cửa điều tra cũng không kỳ quái.

~*~

[1] Phẫn trư cật lão hổ (giả heo ăn thịt hổ) là kế thứ 26 trong Tam thập lục kế, có thể giải thích đơn giản như sau:

Trên đời có 2 loại người, một là “giả hổ ăn heo”, hai là “giả heo ăn hổ”.

“Giả hổ ăn heo” là chỉ kẻ có tài năng rất không tương xứng với địa vị, vốn chỉ là kẻ yếu ớt kém cỏi nhưng lại muốn làm ra vẻ oai quyền, tỏ ra oai phong hù dọa cấp dưới. Còn “giả heo ăn thịt hổ” thì ngược lại, bản thân là kẻ anh hùng nhưng để đạt được mục đích mà cố ý giả làm kẻ ngu ngốc làm cho người ta không thể nghi ngờ, rồi một khi đến thời cơ sẽ lợi dụng sơ hở của đối phương, hành động nhanh chóng khiến đối phương mắc mưu, trở tay không kịp.

Trên đây là phần tóm tắt ngắn gọn và lược dịch từ một bài hỏi đáp ở Baidu, phần giải thích gốc vốn rất dài và có liên quan đến nhiều điển tích, tớ thật sự kham không nổi nên bạn nào muốn tìm hiểu chi tiết hơn thì mời ghé trang Baidu này.

[2] Sờ không được suy nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị (丈二和尚摸不著头脑 / Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não):

Dưới đây tớ xin trích dẫn hai phần giải thích (có chỉnh lý vài chỗ) mà tớ tìm được trên Google. Mỗi phần giải thích có chỗ hay và chỗ đúng riêng nên tớ post hết để mọi người tham khảo. Chân thành cảm ơn hai bạn đã viết phần giải thích này.

1. Nguồn: Minh Du WP

Điển tích: Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

2. Nguồn: Thư viện kiếm hiệp

Thời cổ người Trung Quốc thường cao khoảng tám xích (Thời Minh Thanh 1 xích = 31.1 cm. Độ dài xích là khác nhau qua các thời kỳ: thời Thương 16.95cm, Chu 23.1cm, Hán 21.35-23.75, Tam Quốc 24.2cm, Tùy 29.6, Đường 30.7, Tống 31.68cm), khi người đưa tay ra thường cao không quá một trượng (Dù thời Thương coi người cao 1 trượng, nên mới gọi là “Trượng phu”.) Trong khi đó, tượng trong chùa (hay nói bóng gió ở đây là hòa thượng) thường được cho là cao một trượng hai xích, cho nên người thường sẽ không với tay tới đầu tượng. Dùng lối nói ví von này ban đầu để chỉ một người “trượng nhị hòa thượng” thì sẽ hơn hẳn người thường hai bậc, khiến người ta cảm thấy thua kém hay không hiểu được.

– Nghĩa đen: Một tượng kim cương (hòa thượng) cao một trượng hai, bình thường không thể với tới đầu.

– Nghĩa bóng: Chuyện gì đó làm ta không thể hiểu được.

Hồng: Theo tớ nhớ thì bạn Trâu cao tám xích, anh Du cao chín xích đó. Mọi người tự đổi ra nhé. Nhưng sao tớ cứ thấy cái chiều cao này nó hơi bị vô lý =.=

Lần này thì tớ choáng toàn tập rồi. Tớ cứ có cảm giác chương của tở phải chú thích nhiều hơn ấy, mà cái nào cũng dài nữa chớ TT_TT
Bình Luận (0)
Comment