Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 53


Sau khi tiệc sinh thần kết thúc, tầm vài ngày sau các sứ thần cùng vương tử ai nấy liền trở về nước của mình.

Trong đó việc đáng chú ý nhất chính là lời hứa hẹn sẽ đến tham dự mùa săn thú đầu thu của Thái tử Hãn Mục Khiêm.

Sau khi Hãn Mục Khiêm nói lên lời hứa hẹn, thì cả đại hoàng tử Tây Vực Địch Nhiệt Vu, cùng Ly vương và Ly vương phi cũng lên tiếng muốn tham gia mùa săn của Bắc Thụy,
Ngoài sự ngạc nhiên của các quan thần, thì Nhiếp Ngạn đế lại vui vẻ chấp thuận.
Lúc tin này tới tai Quân Mộ Ngọc và Huyền Du, cả hai đều đồng loạt nhíu mày.

Hội săn thường chỉ tổ chức trong hoàng tộc.

Chủ yếu để các hoàng tử vui chơi thi đấu với nhau, cớ sao năm nay các vương tử các nước lại muốn tham gia? Là tham gia cho vui, hay còn có âm mưu khác?
Huyền Du hôn nhẹ lên đỉnh đầu người trong lòng, nói: "ngươi không cần quá lo lắng, ở lãnh phận của Bắc Thụy, ta không tin họ dám làm việc mà không suy nghĩ."
Quân Mộ Ngọc cọ cọ đầu vào lồng ngực Huyền Du, "ừm, kì săn thu vẫn còn lâu lắm mới tới, chỉ mới giữa tháng hai, còn tận một tháng mấy.

Ta cũng không quá lo lắng."
Đầu thu cũng là sinh thần của Quân Mộ Ngọc.

Huyền Du là đang nghĩ không biết nên tặng y cái gì.

Bây giờ ở Bắc Châu không yên ổn như lúc trước, tuy thoạt nhìn không có gì nhưng thật ra là đang sóng cuộn gió gầm.

Nếu tổ chức tiệc quá lớn không khéo lại kéo theo nhiều phiền phức không đáng có.


Vẫn là nên tổ chức vừa đủ trong phủ thôi.
"Ngươi nói cái gì?", Tô Nguyệt đứng bật dậy la lớn: "Quân Mộ Ngọc dám lẻn theo Du ca ca ra chiến trường, còn lấy thân phận giả là quân sư để không bị nghi ngờ?"
"Tiểu thư, người nhỏ tiếng thôi ạ.", tì nữ Ái Liên đưa tay lên miệng làm hành động nhỏ lời để ngăn nàng la lớn.

"Cái này nô tì cũng vừa nghe được từ một vị bằng hữu ạ."
"Nói rõ ta nghe xem.", Tô Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống ghế.
"Vị bằng hữu này của nô tì đi tòng quân đã được năm năm, cái hôm Duẫn vương tới Sầm Trạch đó đã ngồi chung xe ngựa với quân sư.

Khi xuống còn ân cần bế người xuống.

Sau đó những ngày sau, vị này mỗi lần gác đêm đều để ý, Duẫn vương vậy mà nửa đêm lẻn vào lều quân sư ngủ cho tới sáng mới trở về.

Sau đó đôi khi còn nghe được Duẫn vương buộc miệng gọi quân sư là Quân Dạ."
Quân Dạ là tên tự của Duẫn vương phi, việc này dĩ nhiên ai cũng biết.
Tô Nguyệt nhếch mép cười, "ồ? Ta cứ ngỡ là như thế nào, không ngờ Quân Mộ Ngọc vậy mà tự chui đầu vào rọ.

Việc này đến tai của hoàng thượng, để xem hắn ta sẽ tránh thoát thế nào."
"Nghe đây, tìm cái tên đó về cho ta, nói hắn chỉ cần làm nhân chứng cho vụ việc này, sau khi xong sẽ được trọng thưởng lớn.

Chưa hết, đám tì nữ ở trong vương phủ, ngươi tìm cách moi thông tin từ chúng thử.

Nếu đúng như sự thật, Quân Mộ Ngọc lần này đừng hòng thoát tội."
Ái Liên mỉm cười, "vâng, nô tì đi ngay."
Nhìn bóng lưng Ái Liên rời đi nụ cười trên môi Tô Nguyệt càng tươi, ánh mắt nàng cũng trở nên thâm độc đến đáng sợ.
Mấy ngày sau cuộc tiễn biệt các sứ giả về nước, trên dưới Bắc Thụy cũng không có gì thay đổi.

Cuộc sống của Quân Mộ Ngọc ở trong vương phủ vẫn cứ bình yên trôi qua từng ngày.
Huyền Du được lệnh Nhiếp Ngạn đế phái đến Giang Nam thu lại binh quyền từ tay Triệu tướng quân Triệu Thạch.

Sau vụ ở Sầm Trạch, tuy nói là chiến thắng nhưng thương vong dĩ nhiên vẫn không tránh khỏi.

Giang Nam lại nằm sát Sầm Trạch, số quân của triều đình vốn cử đi chi viện không nhiều, đại đa số là quân ở các thành chi viện sang, trong đó phải kể đến Giang Nam, một trong các thành trọng yếu của Bắc Thụy.

Sầm Trạch vừa đại thắng, Giang Nam góp cũng không chút ít sức, không trọng thưởng thì đã thôi há chi giờ lại còn cử người đi thu lại binh quyền.
Huyền Du dù không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác, bị chỉ đích danh chỉ còn cách ngậm miệng đi thu quân.
Sáng sớm Duẫn vương được Duẫn vương phi đích thân tiễn ra xe ngựa.

Huyền Du đi sớm như vậy là vì muốn việc xong nhanh thì có thể về lại Bắc Châu ngay trong ngày.
"Bẩm vương phi, bên phía Nhị có tin tức, cứ cách bảy ngày Nhiếp Ngạn đế sẽ triệu gặp một người lạ mặt vào thư phòng bàn bạc gì đó.

Còn bàn bạc về gì Nhị không thể tiếp cận nên không biết được.", Tiềm Hương vừa lột quýt cho y vừa nói.
Quân Mộ Ngọc nhíu mày, "triệu một người? Có thấy rõ mặt không?"

"Bẩm, không, người này thần bí, mặc một cái áo choàng đen lớn có mũ trùm, lại còn đeo mặt nạ.

Không những thế, mỗi lần người này đến toàn vào đêm khuya, lại dẫn theo rất nhiều cao thủ tinh nhuệ.", Tiềm Hương thành thật khai báo hết những gì mình biết.

"Đêm hôm qua kẻ lạ mặt đó đến còn cầm theo một chiếc rương to bằng một hai bàn tay.

Ám vệ của ta nhân lúc chúng không để ý lẻn đến nghe ngóng thì bị phát hiện.

Cũng vì vậy mà bị thương không ít người.

Nhị cũng nằm trong số đó."
Mày Quân Mộ Ngọc càng nhíu chặt lại.

Y thật không ngờ sau lưng Nhiếp Ngạn đế còn có tổ chức bí ẩn nào đó hậu thuẫn.

Ám vệ của Quân gia thật sự không thể nói là tốt mà là rất tốt.

Vậy mà vẫn bị đám người lạ mặt kia đả thương được.

Rốt cuộc sau lưng Nhiếp Ngạn đế còn ai nữa? Ai lại nguyện hậu thuẫn ông ta?
"Trước mắt việc này chưa cần nói lại với vương gia đâu.

Ngươi cũng theo Nhị tiếp tục đi điều tra đi.

Nếu được hãy lẻn vào phòng Nhiếp Ngạn đế lấy chiếc rương đó.

Nhớ, phải thật cẩn thận, nếu thời cơ chưa chín mùi thì không cần lấy.

Ở đây ta còn có người của vương gia, nên sẽ không sao đâu.", trên thực tế trước khi đi thì Huyền Du đã để Nghiêm Tẫn - hộ vệ thân cận của hắn ở lại bảo hộ y.
Bây giờ ai cũng biết, Bắc Châu tuy thái bình nhưng ẩn sâu bên trong vẫn chưa biết được có những gì.

Tiềm Hương nhận được lệnh liền vâng dạ rồi nhanh chóng đi mất.

Chẳng bao lâu sau Uyên Vân liền bước vào thế chỗ Tiềm Hương hầu hạ Quân Mộ Ngọc.

Uyên Vân và Đan Vân là hai chị em sinh đôi, là người hầu thân cận của Huyền Du.

Hắn muốn đặt hai này ở chỗ y để tiện hầu hạ.

Bình thường gần Quân Mộ Ngọc đã có Tiềm Hương cùng với Nhị, y thấy một người đã đủ vậy nên từ chối có thêm nô tì.

Vậy nên hai người này chỉ phục vụ vòng ngoài.
Bây giờ không còn ai, tự giác Đan Vân và Uyên Vân sẽ tự động biết mà đến.
Quân Mộ Ngọc nhìn Uyên Vân, "ngươi tên gì?"
"Thưa, nô tì tên Uyên Vân."
"Thật sự tỷ muội hai người rất giống nhau, đến tận bây giờ ta vẫn không nhận ra được đâu là Đan Vân đâu là Uyên Vân."
Uyên Vân lần đầu tiếp xúc gần Quân Mộ Ngọc nàng có chút căng thẳng, nhưng thấy y thân thiện bắt chuyện với mình thì liền cởi mở hơn, "Nô tì có một nốt ruồi son nơi đuôi mày trái, còn tỷ tỷ của nô tì không có, vương phi dựa vào đó liền sẽ biết được thôi ạ."
Quân Mộ Ngọc gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.

Uyên Vẫn cũng tự giác không dám hé miệng.
"Làm sao lại ngồi thất thần ở đấy?"
Không khí vốn dĩ yên tĩnh là thế nhưng rất nhanh liền bị một giọng nói vang lên phá vỡ.
✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿.

Bình Luận (0)
Comment