Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ

Chương 49

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mùa đông năm Thuấn Vũ thứ Hai Mươi Tám.

Nhân lúc vẫn còn ký ức, ta muốn viết hết mọi thứ ra, sau này nhỡ có quên mất, nàng cũng sẽ không bỗng dưng biến mất không một dấu vết giữa năm tháng hoang hoải của một kiếp người.

Tiểu Vũ, giữa ta và nàng trước nay vẫn luôn tồn tại một khoảng cách vô hình. Ta càng cố bước đến, nàng lại càng tránh lùi. Ta sợ nàng bỏ đi, lại càng sợ cảm giác không có nàng ở bên.

Tiểu Vũ, nàng có thể một lần dừng bước trước cầu Nại Hà chờ ta qua cùng được không, ta sợ lúc đó đã quên mất nàng, lại không cách nào tìm kiếm được.

Tiểu Vũ, bát canh Mạnh Bà nàng có thể đừng uống được không, ta sợ luân hồi rồi, ta không nhớ, nàng lại quên mất. Hai chúng ta làm sao gặp lại được nhau?

Ta là kẻ yếu đuối nhu nhược, xin lỗi Tiểu Vũ vì lúc nào cũng khiến nàng phải gánh chịu mọi thứ vì ta.

Một trăm bước chân, trên mặt đất, trong trái tim...

Đến khi gặp nàng, chấp niệm, đau thương, đều hóa hư không...

- -----------------------

Bước chân thứnhất: Mười dặm gió xuân cũng không bằng nàng.

Bước chân thứhai: Nắng hạ năm đó, ta gặp một người con gái, vừa đúng lúc, nàng mỉm cười, vừa đúng lúc, như tia nắng chiều, ngang nhiên bước vào trái tim ta.

Bước chân thứba: Cảm ơn nàng năm ấy đã vén rèm cửa, kéo ta bước vào thành xuân như ánh dương rực rỡ.

Bước chân thứtư: Ta chỉ sinh ra với nỗi cô đơn cho đến khi nàng xuất hiện trên cõi đời này.

Bước chân thứnăm: Màu nắng, màn mưa, nụ cười của Hạ Vũ, là bức tranh đẹp nhất mà nàng vẽ tặng ta.

Bước chân thứsáu: Ta chưa bao giờ hối hận vì đã gặp nàng, vì khoảng thời gian có nàng bên cạnh ngày tháng như thể ngừng trôi, linh hồn ta thôi cô đơn vì giọng nói nàng, ánh mắt ta thôi hờ hững vì nụ cười vô tư của nàng.

Bước chân thứbảy: Chỉ nàng thôi, lúc nào cũng vậy, ta vẫn luôn nhìn nàng. Cả thế gian đều nhìn thấy, chỉ có nàng và ta là không.

Bước chân thứtám: Ước mộng thanh xuân của ta là thành toàn cho ước mộng thanh xuân của nàng.

Bước chân thứchín: Nàng ôm lấy ta, xua tan một đời cô độc. Ta nắm tay nàng, đi qua một kiếp đau thương.

Bước chân thứ mười: Cả đời này chỉ muốn làm ánh sáng thuần khiết nhất cho mỗi mình nàng.

Bước chân thứ mườimột: Nàng có thể rộng lượng chia cho Lâm Duệ một chút vui vẻ, phần còn lại nhất định chỉ được ích kỷ dành cho mỗi mình ta thôi.

Bước chân thứ mườihai: Nước sông vô hạn, ta chỉ cần một gáo.

Bước chân thứ mườiba: Bình yên nắm tay nàng giữa phố Chu Tước, một kiếp nhân sinh, những ồn ào trần thế sớm đã trôi tuột qua đầu.

Bước chân thứ mườibốn: Hứa với ta nếu một ngày nào đó chúng ta lạc mất nhau giữa biển người mênh mông, hãy đứng ở góc phố Chu Tước quen thuộc năm đó. Vì ta sẽ đến tìm nàng nên đừng bỏ đi, vì nếu không gặp ta sẽ chỉ đơn giản mà chờ đợi cho đến khi nàng xuất hiện.

Bước chân thứ mườilăm: Thời niên thiếu ấy, nàng vì không muốn ta hiểu lầm mà đội mưa chạy đến ngốc nghếch gào lên như sợ ta không nghe được. Giây phút đó, vạn dặm phong cảnh chỉ còn lại một mình nàng.

Bước chân thứ mườisáu: Có nàng, vô thức sẽ cảm thấy thật vui.

Bước chân thứ mườibảy: Ta chẳng qua chỉ cướp của nàng một nụ hôn vậy mà nàng lại cướp luôn cả trái tim ta.

Bước chân thứ mườitám: Nàng là tiền đề, nàng là ngoại lệ.

Bước chân thứ mườichín: Ta không rõ nàng xuất hiện trên đời này để làm thứ gì to tát, nhưng chắc chắn một điều chính là để ta yêu.

Bước chân thứ hai mươi: Một khi đã thích hoa đào mỏng manh, mẫu đơn trùng trùng có là chi.

Bước chân thứ hai mươimốt: Ta thích nàng vô tâm với thiên hạ nhưng chỉ quan tâm mỗi ta.

Bước chân thứ hai mươihai: Ta không thích mưa hạ, ta chỉ thích Hạ Vũ.

Bước chân thứ hai mươiba: Ở cạnh ta, nàng không cần phải kiên cường. Ở cạnh nàng, ta không cần phải trưởng thành.

Bước chân thứ hai mươitư: Nàng đã từng tràn đầy nhiệt huyết, như hoa ngày xuân, như mưa trưa hạ, như gió chiều thu, như tuyết đêm đông. Vì sao ta lại biến mọi thứ trở thành đã từng.

Bước chân thứ hai mươilăm: Vì trong lòng có một người nên thà để người ấy hiểu lầm ta ác độc còn hơn là biết thế gian này xấu xa đến nhường nào.

Bước chân thứ hai mươisáu: Thế gian này quá hỗn loạn, xung quanh toàn là giả dối, bất cứ khi nào mệt mỏi thì nàng hãy trở về nhà với ta nhé!

Bước chân thứ hai mươibảy: Ta không phải là trạng nguyên tài giỏi, tương quân dũng mãnh, ta chỉ là một con người bình thường, một kẻ khao khát tình yêu từ nàng.

Bước chân thứ hai mươitám: Nàng có từng biết, không có nàng, chân trời góc bể không có nổi một chỗ cho ta dung thân. Vậy thì giang sơn vạn dặm trong tay có ích gì?

Bước chân thứ hai mươichín: Chỉ hận bản thân đã quá yếu đuối, chẳng thể chống lại số mệnh nghiệt ngã để cứ thế chỉ thương mỗi mình nàng.

Bước chân thứ ba mươi: Trời mưa rồi... Tiểu Vũ... đừng buồn...

Bước chân thứ ba mươimốt: Nếu bất ngờ xa cách, ta vẫn muốn gặp nàng thêm một lần nữa, yêu nàng thêm một lần nữa. Trọn vẹn, đủ đầy.

Bước chân thứ ba mươihai: Những lỗi lầm đã phạm phải, ta sẽ không và cũng không thể bao biện bởi vì ta biết nàng sẽ không muốn nghe, ta không nên giống như một đứa trẻ trong thời kỳ ham chơi nghịch phá nhưng làm sao bây giờ ta chỉ muốn được nàng chú ý đến.

Bước chân thứ ba mươiba: Gặp lại ở Tuyên thành, ta mới nhận ra trái tim này vẫn là của chàng thiếu niên của năm đó.

Bước chân thứ ba mươitư: Diệp Hạ Vũ, hóa ra chỉ có thể là nàng. Thế gian rộng lớn, biển người mênh mông, ta tìm kiếm lâu như vậy mà vẫn không có người thay thế được nàng.

Bước chân thứ ba mươilăm: Đại Mạc cần nàng, Lâm Duệ cần nàng nhưng ta cũng cần nàng, nàng có hiểu không?

Bước chân thứ ba mươisáu: Người khác nhìn vào, nàng chính là bông hoa dại bão táp phong ba giày xéo cũng không gục đổ, nhưng với ta nàng chỉ là cánh hoa đào mềm mại chỉ một ngọn gió cũng sẽ rụng rơi, cho nên đối với nàng chính là nâng niu bảo bọc mấy cũng không thấy đủ.

Bước chân thứ ba mươibảy: Sau này gặp lại thật muốn hỏi có phải lòng nàng đã trở nên nguội lạnh từ khoảnh khắc ấy, nhưng lại ngập ngừng không dám. Giờ mới biết, chỉ có mình ta tàn nhẫn biện minh cho bản thân rằng nàng đã thay đổi.

Bước chân thứ ba mươitám: Tiểu Vũ, nàng có khỏe không?

Bước chân thứ ba mươichín: Mẫu thân ta nói nơi đâu có người con gái ta yêu nơi ấy chính là nhà, vậy nàng có thể cho ta biết ngôi nhà của ta hiện giờ đang ở đâu không?

Bước chân thứ bốn mươi: Ngày đó cứ tưởng thời gian dài trôi đi rồi cũng sẽ quên được nàng nhưng khi mọi vỏ bọc cứng rắn bị góc cạnh thời gian bào mòn thì nỗi nhớ mới trào trực ùa ra từ mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Bước chân thứ bốn mươimốt: Tiểu Vũ, nàng có vui vẻ không?

Bước chân thứ bốn mươihai: Tình yêu năm đó có thể khắc vào tim ta và nàng những vết dao tứa máu, nhưng hai ta vẫn còn cả cuộc đời để chữa lành nó. Chỉ cần sự cảm thông, sẻ chia, chỉ cần nàng tha thứ cho ta. Tiểu Vũ, xin nàng, hãy tha thứ cho ta...

Bước chân thứ bốn mươiba: Đời người quá ngắn, một cái chớp mắt lại quá dài, làm sao đủ để bên nàng.

Bước chân thứ bốn mươitư: Nếu một ngày gió không còn thổi nữa, mây buồn chẳng thiết trôi. Nếu một ngày không còn nàng, tim ta sẽ chẳng thiết tha đập nữa.

Bước chân thứ bốn mươilăm: Người đời tin tưởng vào duyên phận, nếu tụ thì tụ, đến lúc tan sẽ phải tan, không hối hận quay đầu theo đuổi. Ta cũng tin tưởng vào duyên phận, nhưng ta càng tin duyên phận này là do chính tay ta nắm giữ.

Bước chân thứ bốn mươisáu: Một lần bỏ lỡ nàng, ta sẽ quay lại tìm một lần. Ngàn lần bỏ lỡ nàng, ta sẽ quay lại ngàn lần. Cả đời bỏ lỡ thì cùng lắm sẽ dùng cả đời để tìm. Chưa một lần có ý nghĩ sẽ phải buông bỏ mối tình này.

Bước chân thứ bốn mươibảy: Dù biết bản thân đã lún sâu vào một ngõ cụt không lối ra, nhưng vì nàng đứng cuối đường nên vẫn cố chấp mà đi. Dù sẽ lạc lối, dù ngày mai chẳng có bình minh...

Bước chân thứ bốn mươitám: Khi chính ta đã quyết định cuộc đời này sẽ sống không có nàng, bỗng nhiên lại nghe được tin tức của nàng, mọi quyết tâm hết thảy đều bị dao động.

Bước chân thứ bốn mươichín: Chỉ cần nàng đến, dù là âm mưu ta cũng chấp nhận.

Bước chân thứ năm mươi: Trong những năm tháng chưa học được cách yêu nàng, thật may ta đã có thể biết cách bảo vệ nàng, dù cách đó có làm nàng càng hận ta.

Bước chân thứ năm mươimốt: Ta sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn nữa, để đến một ngày nào đó sự thấp thỏm bất an sẽ bị thế chỗ bằng niềm tin nàng dành cho ta.

Bước chân thứ năm mươihai: Việc nàng muốn làm là ngày ngày ngắm hoa đào bất kể xuân hạ thu đông, ngày ngày dạo phố bất kể người hợp người tan, ngày ngày nghe mưa đổ trên mái ngói trà lâu. Việc ta muốn làm là cùng nàng làm mọi việc nàng muốn. Ngày ngày...

Bước chân thứ năm mươiba: Thảo nguyên rất vắng lặng và buồn bã, chỉ có gió và cỏ. Ta không thích thảo nguyên, nhưng vì có nàng nên ta sẽ đi.

Bước chân thứ năm mươitư: Một năm bốn mùa trôi qua thật an tĩnh, ta không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nào bên nàng.

Bước chân thứ năm mươilăm: Biết làm sao được, yêu thì tức là yêu thôi!

Bước chân thứ năm mươisáu: Nhân lúc nàng còn ở đây, nắng và mưa vẫn còn đẹp, tuyết và hoa vẫn còn dịu dàng.

Bước chân thứ năm mươibảy: Ít nhất một lần, ta muốn nàng quay lại nhìn ta. Ít nhất như nắng, ta muốn chạm vào trái tim nàng.

Bước chân thứ năm mươitám: Ta chưa từng nói vĩnh viễn, chỉ hy vọng mỗi sớm mai thức dậy trước mắt chính là nàng.

Bước chân thứ năm mươichín: Không cần ước hẹn vạn đời vạn kiếp, ta chỉ cần nàng của đời này kiếp này.

Bước chân thứ sáu mươi: Giai nhân nét mặt tươi cười, hiện lên trước mắt, in nơi đáy lòng.

(Thơ của Thương Ương Gia Thố)

Bước chân thứ sáu mươimốt: Hai mươi mấy năm cuộc đời, rốt cuộc nhận ra thích nhất vẫn là đọc Đường thi cho nàng.

Bước chân thứ sáu mươihai: Kể cả khi nằm trong vòng tay ta, nàng vẫn giật mình tỉnh giấc giữa đêm.

Bước chân thứ sáu mươiba: Cứ tưởng khi ta đem nàng ấy trở lại bên mình thì nàng ấy có thể quên hết tất cả mà vui vẻ sống, nhưng sau này phát hiện hóa ra từ đầu chí cuối mọi chuyện vẫn chẳng thay đổi.

Bước chân thứ sáu mươitư: Ta và nàng vì sao cố gắng bao nhiêu vẫn luôn lạc lối, kể từ ngày gặp nhau cho đến tận bây giờ có cảm giác như vẫn chưa bao giờ thật sự thuộc về nhau.

Bước chân thứ sáu mươilăm: Nàng ấy có quá nhiều chuyện phải gánh vác, đôi vai nặng trĩu mà chẳng thể san sẻ, nhiều năm như vậy chạy đi khắp nơi, trải đủ chuyện trên đời, bên cạnh lại chẳng có ai nhắc nhở khuyên can, sớm đã chuẩn bị để buông bỏ tất cả rồi.

Bước chân thứ sáu mươisáu: Thời gian tựa như nước chảy nhưng lại không rửa trôi được những tang thương nhân gian.

Bước chân thứ sáu mươibảy: Sự thảng thốt của ta, vẻ tiều tụy của nàng. Trải dọc suốt con phố lấp lánh ánh đèn lồng.

Bước chân thứ sáu mươitám: Ta không muốn đưa nàng về Hoàng cung Đại Phù, nơi đó rất lớn lại còn lạnh lẽo, ta sợ lạc mất nàng như năm đó lạc mất mẫu hậu.

Bước chân thứ sáu mươichín: Không phải do nàng ấy cố chấp mà do ta chưa đủ mạnh mẽ...

Bước chân thứ bảy mươi: Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì đấy cũng phải là lỗi của nàng.

Bước chân thứ bảy mươimốt: Nàng nói với ta: “Hy Hy, đời người như giấc mộng, có lúc vui vẻ, sẽ có lúc rất tịch mịch.”

Bước chân thứ bảy mươihai: Tiểu Vũ, chỉ cần có nàng, nhân sinh sẽ không tịch mịch.

Bước chân thứ bảy mươiba: Nếu ta là Đường Nhất Bạch, sẽ dừng lại trước mái hiên nơi tường vàng ngói xanh, chờ nàng tươi cười chạy đến. Nếu là Vu Thuần Hy, sẽ băng qua dòng người xô bồ chạy đến kéo nàng vào lòng. Đường Nhất Bạch chỉ thích nàng, còn Vu Thuần Hy nguyện mãi thương nàng.

Bước chân thứ bảy mươitư: Đến cuối cùng vẫn là ta thất hứa vong hẹn mà nàng thì đã mệt mỏi trong chờ đợi.

Bước chân thứ bảy mươilăm: Phật dạy nhược thủy ba ngàn chỉ lấy một bầu, nhưng ta tham lam muốn cả nàng cả thiên hạ. Hóa ra trong ngàn người chỉ có một Hạ Vũ, mất rồi làm sao có lại được nữa đây?

("Nhược thủy ba ngàn chỉ lấy một bầu" có 2 nghĩa: 1. Không tham lam 2. Trong ngàn người chỉ cần 1 người.)

Bước chân thứ bảy mươisáu: Ta không đành lòng buông tay nhưng vì ta biết như vậy sẽ làm tổn thương nàng, ta lại không nỡ...

Bước chân thứ bảy mươibảy: Tiểu Vũ, Tam Sinh Thạch kiếp này của ta toàn bộ đều là tên nàng.

Bước chân thứ bảy mươitám: Kiếp này là ta ích kỷ vô tâm, cho nên kiếp sau hãy đối xử tàn nhẫn với ta một chút nhưng tuyệt đối không được rời bỏ ta.

Bước chân thứ bảy mươichín:

Đèn lồng giăng đỏ cả vùng trời,

Tuyết phủ trắng xóa bốn tường thành.

Bước trên Thập Lý bỗng nhớ người,

Quanh quẩn Hàm Long lòng chòng chành.

Nhớ thương hơn nữa cũng một mảnh tình...

Bước chân thứ tám mươi: Nói cho ta biết, vì sao nữ tử tên Tiểu Vũ ấy lại khảm sâu vào tâm trí ta như vậy. Năm năm tháng tháng trôi đi vẫn không thể xóa mờ.

Bước chân thứ tám mươimốt:Phải làm sao đây, ta rất nhớ nàng, Tiểu Vũ...

Bước chân thứ tám mươihai: Lòng ta chưa bao giờ chứa cả thiên hạ, nên nếu chọn lại kết quả vẫn là nàng.

Bước chân thứ tám mươiba: Nàng từng nói với ta mọi thứ sẽ ổn thôi chỉ cần chúng ta không gặp lại nhau. Vậy là nàng đã dùng cách tàn nhẫn nhất để “mọi thứ sẽ ổn”.

Bước chân thứ tám mươitư: Bình rượu năm đó đã đến lúc thưởng thức, chỉ thiếu mỗi nàng bên cạnh.

Bước chân thứ tám mươilăm: Một sáng nào đó ta không còn nhớ nổi. Khi mở mắt. Ta còn ở lại mà nàng thì đã đi rồi.

Bước chân thứ tám mươisáu: Tiểu Vũ, hạ năm nay, mưa đột nhiên ít hẳn, có phải vì nàng đã đi rồi không?

Bước chân thứ tám mươibảy:Ta chầm chậm lắng nghe thanh âm của những giọt mưa, hình như phảng phất đâu đây, có tiếng nàng bước đến dịu dàng gọi tên ta.

Bước chân thứ tám mươitám: Ta không dám hỏi, sợ bọn họ sẽ nói rằng nàng đã đi rồi, việc đó thực sự rất tàn nhẫn...

Bước chân thứ tám mươichín: Nếu sau này ta chết đi, Quốc sử viện sẽ bịa đặt bao nhiêu chuyện hào nhoáng về ta, nhưng bản chất câu chuyện rốt cuộc vẫn là bi kịch.

Bước chân thứ chín mươi: Có phải đến lúc nàng trừng phạt lỗi lầm năm xưa của ta nên mới tàn nhẫn mà ra đi ngay trước mắt ta như thế.

Bước chân thứ chín mươimốt: Khi ta ngồi trên chiếc ghế gỗ, ánh nắng chiếu vào vạt áo bào, bàng hoàng nhận ra đã thiếu đi một người trong đời.

Bước chân thứ chín mươihai: Giang sơn của ta nhìn thì rất rộng lớn, nhưng để tìm một góc nhỏ gửi gắm ưu tư lại không dễ dàng gì.

Bước chân thứ chín mươiba: Rốt cuộc nàng đã mang đi thứ gì mà cả thế gian cũng không cách nào trả được. Rõ ràng mọi thứ vẫn vậy, sao ta lại thấy thiếu vắng cô quạnh?

Bước chân thứ chín mươitư: Trong khoảnh khắc mỗi sớm mai thức dậy, mỗi tối đi ngủ, mỗi cái ngước mắt khom lưng, bốn mùa tĩnh lặng trôi qua, tóc mai đã bạc, bóng dáng nàng cứ ùa về, khiến ta không thể kháng cự, chỉ biết ngẩn người trong nỗi nhớ chông chênh.

Bước chân thứ chín mươilăm: Đức Phật nói bảy năm là kết thúc một kiếp người, ta đã sống qua chín kiếp, trải qua bao thương hải tang điền, vậy mà sao vẫn chỉ chấp niệm duy nhất một bóng hình.

Bước chân thứ chín mươisáu: Phải đến thời khắc này, ta mới nhận ra cả đời sống cũng chỉ nhận được một cái danh minh quân vô thực, càng không thể bảo vệ nổi những người ta yêu thương. Thân như bèo bọt... không biết lúc nào thì rời đi...

Bước chân thứ chín mươibảy: Lãng quên nàng là hình phạt đau đớn nhất kiếp này, và ta, đã định trước, không thể trốn tránh.

Bước chân thứ chín mươitám: Ta đã cố gắng tìm mọi cách để bóng hình nàng vẫn rõ ràng như xưa. Nhưng vì sao mọi thứ trước mắt dần mờ xa, vuột khỏi bàn tay, chỉ để lại cảm giác chới với vô vọng.

Bước chân thứ chín mươichín: Mồng Mười tháng Mười năm Thuấn Vũ thứ Hai Mươi Tám, ký ức về nàng luôn bắt đầu bằng những màu sắc tươi sáng nhất, ký ức của ta lại kết thúc bằng bóng tối vô vàn.

Bước chân thứmột trăm: Một trăm bước qua cầu Nại Hà, ta sẽ bước đến bên nàng, khi trên cành hoa đào nở rộ...
Bình Luận (0)
Comment