Vân Đạm Phong Khinh

Chương 6

Mấy chục năm trước, nơi đây chỉ là một vùng rừng núi hoang sơ. Cách xa thành trấn, làng mạc, nơi này vốn không có ai muốn đến sinh sống. Cho đến một ngày, một người đàn ông tên Trương Kiến Sơ mang theo gia quyến và tùy tùng đến đây dựng nhà sinh sống. Bọn họ tự mình trồng trọt săn bắn, không cần đến ai bên ngoài. Trong số đó có hai đứa trẻ, đứa bé lớn hơn là con ruột của vợ chồng người đàn ông đó, đứa nhỏ hơn là do một người bằng hữu trước khi qua đời gửi gắm lại. Thế nhưng đứa trẻ mồ côi ấy lại là người được yêu thương bảo bọc nhất, thường được mọi người gọi là tiểu chủ nhân. Đứa bé đó tên là Lâm Quân Sơn.

Nhiều năm tháng trôi qua, Lâm Quân Sơn lớn lên thành một thanh niên anh tuấn nho nhã, vô cùng tài hoa, một mình xuống núi du ngoạn. Mấy năm sau, hắn trở về thăm nhà một lần, mang theo thê tử vừa cưới. Nghĩa ca đã lập ra một môn phái gọi là Nam Sơn Minh. Mà lần về thăm nhà đó cũng là lần cuối cùng hai huynh đệ họ gặp nhau.

Bốn năm sau, Yến Lăng Nhiên mang theo Lâm Quân Phong đến nơi này, trong tay chỉ có chút bạc, mấy bộ quần áo và một bức di thư. Là trước khi qua đời, Lâm Quân Sơn đã ủy thác đứa con trai duy nhất của mình lại cho đại ca hắn...

Yến Lăng Nhiên lắc lắc đầu, không hiểu tại sao mình lại nghĩ về chuyện cũ. Có thể cũng bởi Lâm Quân Phong dắt về một đứa bé, khiến cô nhớ đến tình cảnh năm đó mình mang hắn về nơi này. Nhìn biểu hiện của Lâm Quân Phong với đứa bé đó, lại nhìn truyền thống của Nam Sơn Minh, Yến Lăng Nhiên nghĩ xem ra minh chủ nhà cô thực sự sẽ nhận nuôi đứa trẻ này rồi.

Nhưng thứ khiến cô càng bận tâm hơn lúc này là vết thương trên vai Lâm Quân Phong và chất độc vẫn còn trong người hắn. Yến Lăng Nhiên quạt quạt ấm thuốc, thầm mong Quan Thiên Ninh mau trở về.

*

Lúc Yến Lăng Nhiên bận bịu nấu thuốc trong dược phòng, Lâm Quân Phong và đứa trẻ đã tắm xong và mặc vào y phục mới. Hai người đều mặc màu đen, một lớn một bé cùng đứng trên một mỏm đá nhìn bầu trời hoàng hôn đỏ tím. Lâm Quân Phong đặt tay lên vai đứa bé, nói với nó.

"Đợi Quan Thiên Ninh về, ta sẽ nói hắn tìm cho ngươi một cái tên."

Đứa bé ngẩng lên nhìn hắn, lắc đầu.

"Người đặt đi."

Không phải tự nhiên mà Lâm Quân Phong muốn giao việc đặt tên lại cho Quan Thiên Ninh. So với Quan Thiên Ninh văn hay chữ tốt thông minh bác học thì hắn chỉ có thể coi là biết đọc biết viết, ngoại trừ vài cuốn thi thư cơ bản nhất thì chỉ đọc bí kíp võ thuật. Nói hắn đặt tên cho đứa bé này, chẳng lẽ lại đặt tên theo chưởng pháp, kiếm pháp, quyền pháp?

Thế nhưng nghe giọng nói của đứa bé, rồi lúc cúi xuống chạm phải ánh mắt của nó, hắn đã hiểu trừ khi là do hắn đặt, xem ra nó sẽ không chấp nhận bất kỳ cái tên nào khác. Lâm Quân Phong bế đứa bé lên, nhìn thấy cả hoàng hôn trong mắt nó, mây trắng bị nhuộm hồng bởi ánh tịch dương, cuồn cuộn trôi về phương nam. Hắn bèn nói.

"Vậy gọi ngươi là Nam Vân đi."

"Nam Vân?", Đứa trẻ hỏi lại.

"Là áng mây bay về phương nam.", Lâm Quân Phong trả lời.

Tên của đứa trẻ cứ như vậy mà được quyết định. Mà cả người được đặt tên lẫn kẻ đặt tên đều có vẻ rất vui mừng, đứa bé mỉm cười nói.

"Cảm ơn người."

Đứa bé này vốn có gương mặt tiên đồng, khi cười lên càng khiến cho người khác yêu thích. Lâm Quân Phong bế nó lên, nói với nó.

"Ta đã muốn nuôi ngươi thì cũng sẽ không để ngươi mang thân phận không rõ ràng mà lớn lên. Ta sẽ là phụ thân của ngươi, từ bây giờ ngươi cũng mang họ Lâm, tên là Lâm Nam Vân."

Đứa bé được bế đã thích đến nỗi không nói nên lời rồi, nghe được mấy câu này của Lâm Quân Phong thì đến thở cũng không muốn thở nữa, nó sững người nhìn hắn. Hai đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nhau, không chớp. Mãi một lúc sau nó mới cẩn trọng hỏi.

"Phụ... thân?"

Lâm Quân Phong gật đầu.

"Phụ thân?", Lâm Nam Vân hỏi lại một lần nữa.

Lâm Quân Phong lại gật đầu một lần nữa.

"Phụ thân!", Lâm Nam Vân gọi hắn.

Lần này, Lâm Quân Phong đáp.

"Nam Vân."

Cho đến sau này, Lâm Quân Phong cũng có lúc tự hỏi bản thân mình tại sao lại dễ dàng tiếp nhận đứa bé đó đến như vậy. Mỗi lần như vậy, hắn đều rất nhanh chóng nhớ ra, vào những ngày tháng trong lòng hắn đầy buồn khổ đó, chỉ duy nhất khi ở bên cạnh Lâm Nam Vân, hắn mới không cảm thấy đau đớn nữa.

*

Sau khi Lâm Quân Phong uống hết sáu bát thuốc của Yến Lăng Nhiên thì Quan Thiên Ninh lúc này đã trở về, dẫn theo ba xe đồ đạc mới sắm được dưới các thành trấn. Quan Thiên Ninh đi tuần tra các cửa tiệm của Nam Sơn Minh, ngoại trừ kiểm kê sổ sách thì mục đích lớn hơn chính là thu tiền. Thu tiền xong đương nhiên phải mua sắm ít đồ cho mùa đông sắp tới.

Bảy năm trước, lúc Quan Thiên Ninh mới đến Nam Sơn Minh thì nơi này thật là đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn được. Từ người đứng đầu đến tùy tùng, đã qua hai thế hệ, đều là những kẻ thích võ không thích văn, nhà ở quần áo tùy tiện thế nào cũng được. Chỉ có phòng cũ của Lâm Quân Sơn, dược phòng và nơi ở của Yến Lăng Nhiên là những chỗ duy nhất có thể coi là có chút văn nhã, còn lại thì nơi nơi đều là nhà gỗ thô, hoa cỏ dại. Tiền thì càng khỏi phải nói, gom hết tiền của những người ở đây lại không biết có được một trăm lượng không. Sau một thời gian dưỡng bệnh trong phòng không nói gì với ai, đến một ngày nọ, Quan Thiên Ninh quyết định bắt tay vào kiếm tiền cho Nam Sơn Minh.

Lúc y huy động vốn để đi mở cửa tiệm, không ngờ lão minh chủ chẳng ngần ngại gì giao hết tiền vào tay y. Theo như quan điểm của ông thì số tiền này có hay không có cũng vậy. Ở đây, người đói có đồ ăn, lạnh có áo mặc, bệnh có Yến Lăng Nhiên chữa, vậy còn cần tiền làm gì? Quan Thiên Ninh ngày đó đỡ trán, cầm tiền đi đến mấy thành trấn mạnh về thương buôn, bắt đầu gầy dựng thương nghiệp của Nam Sơn Minh. Từ đó trở đi, người ở Nam Sơn Minh mới biết cái gì gọi là áo gấm vải lụa, cái gì gọi là trang hoàng nhà cửa, cái gì gọi là vườn hoa cây cảnh.

Cho nên, mỗi lần Quan Thiên Ninh về đều mang theo nhiều đồ mới sắm cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều y không ngờ lần này về còn được Yến Lăng Nhiên ra tận cổng đón.

Cô nói nhỏ với y hai câu, đủ khiến cho y kinh ngạc đến đánh rơi chiếc quạt trong tay.

Câu đầu tiên, Yến Lăng Nhiên nói, trên đường trở về, minh chủ bị trúng độc, suýt nữa thì phế hết võ công.

Câu thứ hai, Yến Lăng Nhiên nói, minh chủ có con rồi.

Quan Thiên Ninh làm rớt quạt chính là vì câu thứ hai này.

*

Lúc Quan Thiên Ninh đến thư phòng, y nhìn thấy bên cạnh một Lâm Quân Phong đang đọc tâm pháp là một đứa bé đang cúi đầu viết chữ. Khi y và Yến Lăng Nhiên bước vào, cả hai đồng loạt ngẩng lên. Quan Thiên Ninh không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt của Lâm Nam Vân. Trong đời y đã thấy qua vô số người đẹp, nhưng hình như chẳng có mấy ai có thể so với đứa bé này. Tuy vậy ánh mắt của Quan Thiên Ninh không dừng trên gương mặt đứa bé quá lâu, y cúi đầu ấp lễ.

"Minh chủ, thuộc hạ đã về rồi."

Lâm Quân Phong gật đầu.

"Vất vả rồi."

Lúc này Quan Thiên Ninh mới ngẩng lên, nhìn về phía đứa bé và hỏi.

"Minh chủ, đây là..."

"Nó là thiếu chủ của các ngươi.", Lâm Quân Phong đáp, "Tên là Lâm Nam Vân."

So với Yến Lăng Nhiên bộc trực thẳng thắn thì Quan Thiên Ninh khôn khéo hơn nhiều, dù đã biết rõ trước khi đến nhưng vẫn hỏi. Nhận được câu trả lời, y cũng không tỏ ra quá kinh ngạc hay là đã trong dự liệu, chỉ quay sang chào Lâm Nam Vân rất quy củ.

"Thuộc hạ Quan Thiên Ninh kiến quá thiếu chủ."

Lâm Quân Phong lại tiếp tục nói với đứa bé.

"Hắn là chấp sự của Nam Sơn Minh.", Rồi hắn lại thêm vào, "Tiền trong nhà đều do hắn kiếm ra."

Lâm Nam Vân gọi y một tiếng.

"Quan thúc."

Nó gọi Yến Lăng Nhiên là Yến di, gọi Quan Thiên Ninh là Quan thúc, xét về bối phận và địa vị đều không có vấn đề gì.

"Được rồi, đều ngồi xuống đi.", Lâm Quân Phong nói vậy với hai thuộc hạ của mình rồi quay sang Lâm Nam Vân, "Ta muốn bàn việc với họ, ngươi về phòng trước đi."

Lâm Nam Vân rất hiểu chuyện, lập tức đứng dậy đi về phòng. Chờ đứa bé đi khỏi rồi, Lâm Quân Phong mới dời tầm mắt về phía hai người kia lần nữa, lấy từ trong tay áo ra một vật, đặt lên bàn.

"Quan Thiên Ninh, ngươi còn nhớ vật này?"

Quan Thiên Ninh cầm lấy sợi dây chuyền với miếng ngọc trắng, vừa nhận ra nó thì ánh mắt liền tối lại, Yến Lăng Nhiên cũng nhìn nhưng tựa như còn chưa hiểu chuyện gì. Trên miếng ngọc có một chữ "Trương", chữ này là chính tay Lâm Quân Phong khắc vào. Năm đó, lúc Quan Thiên Ninh mang về một miếng dương chi bạch ngọc dâng lên lão minh chủ, lão minh chủ lại đem cho Lâm Quân Phong. Tới lượt Lâm Quân Phong, hắn khắc chữ lên mảnh ngọc, đem làm lễ vật tặng sinh nhật mười bảy tuổi của Trương Kiến Trung.

Quan Thiên Ninh để miếng ngọc lại trên bàn, thở dài hỏi.

"Đại thiếu gia đến tìm minh chủ?"

Sở dĩ Quan Thiên Ninh gọi Trương Kiến Trung là đại thiếu gia cũng chính vì gã là con ruột của lão minh chủ. Năm ấy, người được chọn làm truyền thừa là Lâm Quân Phong, mọi người đều gọi hắn là thiếu chủ, riêng với Trương Kiến Trung thì mỗi người gọi một kiểu. Khi đó ai cũng đều nghĩ gã không để tâm đến chuyện là con ruột mà lại chẳng có chút danh phận nào như vậy. Chỉ là về sau mới biết chuyện như vậy làm gì có ai không để tâm cho được.

Yến Lăng Nhiên nghe tới đây thì lập tức nộ khí xung thiên, la lên.

"Cái gì? Trương Kiến Trung? Nói vậy, độc mà minh chủ trúng phải là do hắn???"

Lâm Quân Phong nhìn vào mắt cô, trong sự bình tĩnh của hắn chứa đựng một tia bất nhẫn.

"Tại sao chỉ vừa nghe nói ta gặp y, ngươi đã nghĩ người hạ độc là y?"

Quan Thiên Ninh than thầm một tiếng. Yến Lăng Nhiên biết mình lỡ lời, đành im lặng lảng tránh ánh mắt của Lâm Quân Phong. Hắn hơi nhíu mày, nói ra điều hắn đã luôn muốn hỏi mấy ngày nay:

"Năm đó các ngươi đã giấu ta chuyện gì?"

Yến Lăng Nhiên nhìn Quan Thiên Ninh, Quan Thiên Ninh trao đổi ánh mắt với cô một chút rồi gật đầu, nhận lấy nhiệm vụ nói rõ mọi việc với Lâm Quân Phong. Dù sao, năm đó, người đề ra chủ ý muốn che giấu hắn chính là y.

"Minh chủ", y nói, "năm người mười ba tuổi, lúc tu tập nội công bị tẩu hỏa nhập ma, chấn thương kinh mạch, suốt mười ngày đều không tỉnh lại. Chuyện đó cho đến bây giờ đều được hiểu là vì người đột phá cảnh giới quá nhanh, cơ thể không thể thích ứng được mới phát sinh."

Lâm Quân Phong không ngắt lời y, không hỏi, chỉ để y nói tiếp.

"Thật ta, năm đó...", y bắt đầu thấy hối hận rồi, không ngờ nói ra chân tướng lại khó khăn đến như vậy, "... đại thiếu gia đã hạ độc vào nước uống của minh chủ..."

Lâm Quân Phong siết chặt tay. Sự thật mà hắn có thể tưởng tượng được, đến lúc nghe người khác nói ra lại vẫn giống như một vết thương mới. Quan Thiên Ninh nói tiếp.

"Khi đó, lão minh chủ đã muốn giết chết đại thiếu gia."

"Nhưng ngươi đã ngăn lão minh chủ lại.", Yến Lăng Nhiên chen vào, trong lời nói có ý trách Quan Thiên Ninh đã gây ra chuyện Lâm Quân Phong trúng độc lần này.

Quan Thiên Ninh không chấp nhặt cô, tiếp tục nói.

"Cuối cùng lão minh chủ phế hết võ công của đại thiếu gia, đuổi ra khỏi sư môn. Quyết định che giấu sự thật với minh chủ là ý của thuộc hạ. Lá thư của đại thiếu gia để lại cho minh chủ... là thuộc hạ đọc cho y viết."

Lâm Quân Phong nhắm mắt lại, nỗ lực để hơi thở của mình không trở nên hỗn loạn. Hắn đặt tay lên án thư trước mặt, án thư vỡ vụn. Yến Lăng Nhiên kêu lên một tiếng thảng thốt. Quan Thiên Ninh thở dài một lần nữa, đều giọng nói.

"So với biết sự thật, năm đó thuộc hạ vẫn muốn để minh chủ tin tưởng vào tình cảm. Minh chủ, xin trách phạt thuộc hạ."

Yến Lăng Nhiên đứng dậy, bước qua những mảnh vỡ của chiếc bàn, tiến tới cạnh Lâm Quân Phong, cẩn trọng hỏi.

"Minh chủ, chất độc vẫn còn chưa xử lí hết, vừa rồi người vận công, để ta xem lại mạch của người."

Lâm Quân Phong không đưa tay cho cô, ngược lại hỏi.

"Nếu y hận ta, trăm phương ngàn kế để đâm được một đao có độc vào người ta, tại sao chất độc đó lại dễ dàng bị khống chế như vậy?"

Yến Lăng Nhiên lắc đầu.

"Minh chủ, chất độc đó không phải dễ dàng bị khống chế. Nếu là người khác, dù có là Nham Đình, chỉ sợ sau khi trúng phải cũng mất hết tu vi một đời rồi."

"Vì sao ta thì khác?", ánh mắt của Lâm Quân Phong vẫn dừng lại ở những mảnh gỗ trên sàn, giọng nói trầm xuống để che dấu sự rối loạn trong hơi thở.

Yến Lăng Nhiên trả lời.

"Bởi vì từ khi người còn nhỏ, theo di nguyện của phụ mẫu người, thuộc hạ... Thuộc hạ đã luôn luôn tập cho người quen với độc dược."

Quan Thiên Ninh không kịp ngăn cô, chỉ biết cúi đầu vuốt quạt. Nói về tấm lòng yêu thương Lâm Quân Phong, sợ rằng khó ai có thể so với Yến Lăng Nhiên. Thế nhưng người phụ nữ này hoàn toàn không có sự tinh tế, không nhận ra trong câu hỏi của Lâm Quân Phong vẫn còn ôm theo một chút hy vọng.

Hắn hy vọng Trương Kiến Trung không tuyệt tình đến vậy.

Hắn hy vọng đại ca mà hắn coi như ruột thịt đó, lúc hành động thực ra còn chùn tay vì nghĩ đến tình cảm thuở ấu thơ.

Hắn hy vọng…

Trong đời Lâm Quân Phong, lần đầu tiên nếm phải cảm giác bị phản bội bởi người thân, không thể không hỏi một câu mà người nào ở trong hoàn cảnh của hắn

cũng sẽ hỏi.

"Tại sao? Tại sao y nhất định phải hủy ta?"

Lúc này Quan Thiên Ninh cũng đã bước đến trước mặt Lâm Quân Phong, y nói.

"Có thể chính bản thân đại thiếu gia cũng không biết lòng đố kỵ của y lớn đến mức nào. Có thể y đã từng kiềm chế nó trong rất nhiều năm, nhưng cuối cùng không còn làm được nữa. Sự tồn tại của y trên thế gian này vốn là việc ngoài ý muốn của lão minh chủ. Thay vì nói lão minh chủ thiên vị người hơn y, chi bằng nói thật ra lão minh chủ chỉ thương yêu người. Có thể y chưa từng hiểu tại sao truyền thừa của Nam Sơn Minh chỉ có thể là người. Đến khi y mười tám tuổi, những sự bất nhẫn tích tụ nhiều năm đó biến thành dã tâm."

Lâm Quân Phong nghe hết những lời của y, trầm mặc rất lâu. Cuối cùng, hắn phất tay cho bọn họ lui ra. Yến Lăng Nhiên còn định nói gì đó, nhưng Quan Thiên Ninh đã ngăn cô lại, lặng lẽ ra hiệu “đi thôi”. Hai người bọn họ cùng ấp lễ rồi cáo lui.

Còn lại một mình, Lâm Quân Phong đối diện với ánh hoàng hôn đang chiếu vào căn phòng, không cử động, không phát ra bất kỳ thanh âm nào, mắt nhắm nghiền. Mười năm - thời gian hắn lớn lên bên cạnh Trương Kiến Trung. Lúc mới về Nam Sơn Minh, hắn chỉ có ba tuổi, còn y tám tuổi. Kỳ thực từ nhỏ tới lớn, nếu có ai đó vừa như huynh đệ lại vừa như bằng hữu của hắn, thì cũng chỉ có một mình y. Y luôn rất thương yêu, nhường nhịn hắn. Ngày ngày tìm cách làm cho hắn vui vẻ. Hắn làm sai chuyện gì, Trương Kiến Trung cũng đều bao che, nhận lỗi thay. Hắn muốn thứ gì, y cũng đều nhường cho.

Vậy mà cả hai lần hắn bị hại đến suýt nữa vạn kiếp bất phục đều là do y làm ra. Lâm Quân Phong không hiểu. Hắn không hiểu được. Hắn chưa từng nghĩ một đằng làm một nẻo, cũng chưa từng giả vờ yêu thương một ai, hắn không hiểu được.

Hắn không phải một đứa trẻ, cũng không phải nữ nhân, đau đớn thì sẽ khóc, sẽ la hét, sẽ bộc lộ ra ngoài. Hắn chỉ có thể ngồi đó, nhắm nghiền mắt, chịu đựng sự giày vò trong lòng mình.

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, đến lúc hắn nghe thấy tiếng bước chân và mở mắt ra một lần nữa, trời đã tối rồi. Đứng trước cửa phòng là Lâm Nam Vân, trên tay cầm một ngọn nến. Nó bước lại gần hắn, từng bước từng bước đều làm cho ánh nến trên tay lay động, gương mặt của nó hơi đỏ hồng vì gió lạnh, nhưng ánh mắt nó rất kiên định nhìn về phía Lâm Quân Phong.

Vào khoảnh khắc đứa bé xuất hiện, cơn bão trong lòng Lâm Quân Phong lắng xuống. Nó đặt ngọn nến lên giá cắm nến trong phòng, rồi xoay người lại, vòng tay qua cổ hắn.

Đứa trẻ đứng đối diện với hắn, ánh nến trong phòng vốn rất yếu ớt, nhưng đôi mắt đen tuyền sâu thẳm kia thì hắn lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Trong đồng tử của Lâm Nam Vân, chỉ phản chiếu hình bóng của hắn.

Nó đưa tay ra sau cổ Lâm Quân Phong, ôm lấy đầu hắn, cất giọng nói mềm nhẹ non nớt lên, nói khẽ.

“Phụ thân, đừng đau lòng.”

“Nam Vân…”

Lâm Quân Phong thốt lên một tiếng, ôm chặt đứa bé vào lòng.

Rất lâu, rất lâu về sau, Lâm Quân Phong vẫn nhớ rõ cảm giác của bản thân mình vào thời khắc đó…

Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình đong đầy trong đôi mắt Lâm Nam Vân, đối với hắn là một sự an ủi lớn lao vô cùng. Cho dù cách thức hắn gặp được đứa trẻ này có hoang đường tới mức nào, thì những năm tháng sau đó đã chứng minh tao ngộ khi ấy là chuyện may mắn nhất đã từng xảy ra trong đời hắn.

Đến tận khuya, Lâm Quân Phong mới đứng dậy, ôm Lâm Nam Vân trở về phòng. Đứa trẻ này đã rất buồn ngủ rồi, nhưng vẫn cố gắng mở lớn mắt nhìn hắn, tay bám chặt vai hắn, tựa như sợ rằng nó buông ra thì hắn sẽ trở nên đau lòng. Lâm Quân Phong khép cửa phòng ngủ lại, đặt đứa bé lên giường, đưa tay xoa đầu nó, mỉm cười nói.

“Ta không sao. Ngủ đi.”

Thế nhưng bàn tay nhỏ của Lâm Nam Vân vẫn nắm lấy vạt áo hắn, ánh mắt của nó cũng không rời khỏi gương mặt hắn.

“Phụ thân, ngủ.”, Nó nói.

Lâm Quân Phong lặng yên một lát, rồi nằm xuống bên cạnh đứa bé, trở tay ôm nó.

“Nghe lời ngươi.”

Lúc này Lâm Nam Vân mới thu tay lại, nhắm mắt ngủ. Lâm Quân Phong nắm lấy đôi tay nhỏ của nó, vừa lấy ngón cái miết nhẹ trong lòng bàn tay nó, vừa miên man suy nghĩ.

Đêm đó, thật ra y không ngủ, trong đầu ngập tràn hồi tưởng, cân nhắc và suy nghĩ. Cứ như vậy, suy nghĩ tới tận sáng.
Bình Luận (0)
Comment