Vạn Dặm Tương Tư Gửi Gió Xuân

Chương 2

4.

Ta duỗi móng ra, cào một phát lên mặt hắn, hắn bị đau liền buông lỏng ta ra, ta lập tức cắp mông chạy mất.

Bỏ đi, lừa người còn không bằng tự dựa vào bản thân, ngày mai ta sẽ đến tửu lâu canh vậy. Nếu như tên họ Trương đó dám làm gì tiểu thư ta sẽ cào c.hết hắn ta.

Buổi tối, ta chạy đến trù phòng của tửu lâu, lén lút tha một miếng thịt đi lại bị tên đầu bếp mập phát hiện, đuổi theo một hồi.

Sau khi cắt đuôi được tên đầu bếp, ta tìm một góc khuất ở tửu lâu ngồi tạm, chờ đợi ngày mai khi tiểu thư và tên họ Trương đó đến.

Ta tạm thời sẽ không biến lại thành người, vẫn ở nguyên hình mèo cho tiện hành động, hơn nữa nếu ta lại biến thành hình người sẽ lại phải chạy đến nơi bản thân giấu y phục, nếu không ta đây sẽ trần như nhộng mất.

Trưa ngày hôm sau, ta đứng trên mái tửu lâu, đợi tiểu thư cùng tên họ Trương đó đến.

Không bao lâu sau, thân ảnh cười cười nói nói của hai người của bọn họ cuối cùng cũng xuất hiện dưới tầm mắt sắc bén của ta. Ta “soạt” một tiếng liền trốn vào trong tửu lâu, lén lút đi theo sau bọn họ, tiến vào trong tửu lâu.

Tiểu thư và tên họ Trương đó dính sát rạt vào nhau, cứ như dán hẳn lên người hắn làm hấp dẫn đến không ít những ánh mắt khinh thường.

Khi bọn họ tiến vào phòng riêng, tiểu thư gấp gáp không nhịn được mà sờ lên ngực tên họ Trương đó, nũng nịu nói: "Lồ ng ngực của huynh thật là cường tráng."

Tên họ Trương không ngờ nàng ta sẽ phóng túng như vậy, cũng không khách khí, vừa ôm lấy nàng ta liền bắt đầu cởi y phục.

Ta lập tức gấp gáp nhảy lên mặt hắn, theo tiếng kêu gào, gương mặt của hắn bị ta cào cho vết lớn vết nhỏ chi chít.

Tiểu thư gấp đến mức dậm chân, lại không dám đến giúp, tiếng ồn ào trong phòng làm không ít người kéo đến, ta nhân cơ hội chạy mất.

Ta vừa chạy vừa vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng có thể ngăn được tiểu thư một lần, trong lòng có cảm giác cực kỳ thành tựu.

Vừa không chú ý ta liền bị một người tóm lấy cổ, vừa ngẩng đầu nhìn, lại là Lâm Tú tài, Tên này võ công cao cường, hành động nhanh nhẹn linh hoạt, chỉ tùy tiện một chút cũng bắt được ta.

Lâm tú tài bỏ ta vào trong lồ ng, khoanh tay, nhìn về phía ta: “Ngươi cũng khá có bản lĩnh đấy.”

Ta tức giận đến mức không ngừng cào lồ ng, không ngừng hét “meo meo meo”, lồ ng của tên này chắc chắn là đặc biệt chuẩn bị để nhốt ta lại! Đáng ghét, tên này vậy mà dám theo dõi ta.

"Sao lại không nói tiếng người?"

Ta: "Meo meo meo..."

"Đừng giả vờ, nói tiếng người, nếu không bây giờ ta liền đi tìm Kim tiểu thư. Nàng ta vừa bị ngươi phá hoại chuyện tốt, có lẽ hiện tại còn đang dục cầu bất mãn."

Lâm Tú Tài thản nhiên nói.

Ta lập tức thành thật, ngồi trong lồ ng, còn thuận tiện khoanh chân lại, ra vẻ thâm sâu khó đoán: "Ta là mèo tinh, cho ngươi một cơ hội, thả ta ra, nếu không ta sẽ ăn thịt ngươi!"

Nhưng tư thế này của ta, trong mắt Lâm tú tài lại cực kỳ buồn cười…

"Nếu ngươi mà có bản lĩnh lớn như vậy, sao có thể bị ta nhốt vào lòng? Ta giờ mới biết, hóa ra yêu tinh cũng bất lực vậy đấy."

Lúc Lâm tú tài nói câu này, trong mắt toàn là sự khinh bỉ.

Ta gấp gáp nói: "Ngươi khinh thường ta? Ta khác với những con yêu tinh khác, ta tu luyện tiên đạo. Ngươi có biết tu luyện Tiên đạo khó khăn thế nào không? So với Ma đạo còn khó hơn gấp trăm lần. Thế gian không mấy yêu tinh nguyện ý tu Tiên đạo, nói cho ngươi biết, ta đây chính là hàng hiếm!”

"Vậy ngươi đúng là đồ ngốc? Ma đạo tốt vậy mà không tu, còn tu cái gì mà tiên đạo, lẽ nào ngươi nghĩ ngươi như vậy còn có thể thành tiên sao? Ha ha ha..."

Hắn thế mà dám cười nhạo ta!

Ta nằm xuống trong lồ ng, không thèm để ý đến hắn nữa, quá là tổn thương rồi…

“Mèo con, ngươi có thể biến thành người không?” Lâm Tú Tài tiến sát lại gần, hỏi.

"Không."

"Sáng nay ta đến Kim phủ nghe ngóng, tiểu nha hoàn bên cạnh Kim tiểu thư biến mất rồi."

Ta kinh sợ, lông trên người đều dụng đứng hết cả lên, tên này quá thông minh rồi!

Lâm tú tài làm vẻ đã sớm biết rõ tất cả: “Quả nhiên là nàng.”

Ta không thèm để ý đến hắn, bởi vì ta đang mải ngẫm nghĩ xem làm thế nào để diệt khẩu. Ta nghĩ một lượt xem có thể nghĩ ra những thủ đoạn có thể dùng được. Một là sử dụng tu vi, một cước đánh c.hết hắn, không phải là không thể, nhưng g.iết chóc sẽ khiến tu vi của ta tan biến. Hai là, dùng tu vi đánh hắn bị thương, sẽ tổn hại một trăm năm tu vi, đến nhân hình cũng không thể hóa thành được nữa. Ba là, dùng tu vi trốn đi, nhưng sẽ làm lộ yêu khí, rất có thể sẽ hấp dẫn Tróc yêu sư đến.

Nghĩ đến đây, ta vẫn không nhịn được mà thở dài một hơi.Ta đã sống ở nhân giới mười năm, còn không phải là vì không dùng được tu vi sao?

5.

Nửa đêm, Lâm Tú Tài mới ngủ. ta lén lút hóa thành hình người, lồ ng quá nhỏ, sau khi ta biến thành người liền dễ dàng phá vỡ lồ ng. Nhưng mà, ta lại đang trần như nhộng =.= Ta lại biến trở lại làm mèo, sau đó chạy mất.

Lâm tú tài đang lén lút theo dõi trong bóng tối: “...” Hắn xấu hổ không dám tiến lên bắt ta lại.

Ta quay về kim gia, trực tiếp nhảy vào phòng tiểu thư, nằm ở một góc giường của nàng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm trước khi tiểu thư tỉnh dậy ta lại trốn vào một góc. Lúc đói thì chạy đến trù phòng trộm thịt ăn.

Mấy ngày này, ta dùng hết cách này đến cách khác bảo vệ cơ thể tiểu thư.

Chuyện lần trước khiến tiểu thư tạm thời yên tĩnh mấy ngày, không có cách nào tiếp tục đi tìm nam nhân. Nhưng mà cũng chỉ được vài ngày, nàng ta lại chứng nào tật nấy, không nhịn được mà tiếp tục.

Cái tên họ Trương đó không để ý đến nàng ta nữa, nàng ta lại nhìn chằm chằm vào tri huyện mới đến, nghe nói là tiến sĩ đứng đầu tam giáp.

Vào ngày Đoạn tri huyện đến nhậm chức, nàng ta đã ngay lập tức nhất kiến trung tình với Đoàn tri huyện cưỡi trên tuấn mã.

Tiểu thư phái người tặng lễ vật cho vị Đoàn tri huyện đó, nói muốn bái phỏng hắn.

Kim gia ở đây chính là nhà có tiền nhất, một tri huyện vừa mới nhậm chức tự nhiên sẽ cho nàng ta mặt mũi, bởi vậy liền lập tức đáp ứng nàng ta.

Ta lén lút đi theo tiểu thư đến hậu đường huyện nha.

Tiểu thư vẫn phóng túng như trước, nàng ta khi có khi không nháy mắt đưa tình với vị tri huyện trẻ tuổi đoan chính, hoặc lại ra vẻ vô ý tiếp xúc thân thể với hắn. Nhưng lại bị vị Đoàn tri huyện này không vết tích tránh đi.

Chỉ thấy Đoàn tri huyện ho nhẹ một tiếng, nói: "Kim tiểu thư, tại hạ vẫn còn công vụ cần làm."

Tiểu thư nũng nịu nói: "Đáng ghét, chàng không muốn ở cạnh người ta lâu một chút sao."

"Đây… tại hạ đã có thê tử rồi, mong tiểu thư tự trọng."

Đoàn tri huyện vừa nói, liền thuận thế lùi về sau một bước, cố tránh xa nàng ta nhất có thể.

Tiểu thư có chút bực bội: "Hừ, tra nam. có vợ rồi sao không nói sớm."

Sau đó nàng ta nghĩ ngợi một chút, lại nói: “Bỏ đi, nếu như đã đến thời đại này của các người bổn tiểu thư đây chỉ đành nhập gia tùy tục. Có điều bổn tiểu thư đây là người có tiết khí, tự nhiên sẽ không làm vợ lẽ cho chàng, bổn tiểu thư sẽ bí mật ở bên chàng, chàng yên tâm, không cần chàng phụ trách, bổ tiểu thư là nữ nhân tiến bộ."

Đoàn tri huyện, "..." Trước giờ chưa thấy ai mặt dày như vậy!

Ta: “…” mặt mũi tiểu thư nhà ta đều bị nàng ta làm cho mất hết rồi!

"Tiễn khách!"

Đoàn tri huyện không khách sáo với nàng ta nữa, trực tiếp đuổi người.

Hai vị vú nuôi lớn tuổi lập tức kéo nàng ta ra ngoài. Tiểu thư bị đưa ra ngoài cổng huyện nha vẫn không ngừng la hét mắng lớn, nói tri huyện không biết điều.

Ta:"……"

Tại sao nàng ta càng lúc lại càng quá phận hơn cơ chứ? Lẽ nào là thèm khát quá rồi, đến loài mèo bọn ta khi đ.ộng d.ục cũng không bị nghẹn đến mức này…

6.

Tiểu thư tức giận bước trên đường: tức c.hết rồi, tại sao những người khác xuyên không đều được một đàn mỹ nam vây quanh mà ta đến một tan cũng tìm không được. Ông trời à, lẽ nào ông không thể nào ban cho ta một anh đẹp trai sao? Hồi còn ở thế giới hiện đại đã để ta hơn ba mươi nồi bánh chưng không mảnh tình vắt vai rồi, hiền tại ta vừa trẻ vừa đẹp lại còn có tiền, sao vẫn không kiếm được mống nào!

Đúng lúc này, Lâm Tú Tài không biết từ đâu đi đến, mỉm cười nhìn tiểu thư: "Kim cô nương, cô nương có nguyện ý đến nhà ta nói chuyện một chút không?"

Đối với nam tử đẹp trai điều kiện thuộc loại tốt nhất như này, tiểu thư lập tức như mở cờ trong bụng. Nhưng như đến việc ban nãy vừa mới vì không đủ cẩn trọng mà bị đuổi ra ngoài nàng ta thầm nghĩ vẫn nên thu liễm lại một chút, giả vờ cự tuyệt:

“Đây… có phải có chút không thích hợp không?”

“Nếu như tiểu thư không đồng ý, vậy thì bỏ đi.” Lâm Tú Tài nói xong liền quay người muốn rời đi.

“Đợi đã, nếu như Lâm công tử đã nhiệt tình mời như vậy, ta cũng không khiến công tử mất mặt, vậy chúng ta cùng đi đi.” Tiểu thư vội vàng nói.

Ta đang núp ở một bên lúc này "..." tên khốn, hắn tuyệt đối là cố ý!

Thấy hai người bọn họ đi càng ngày càng xa, ta chỉ có thể tiếp tục đi theo.

Nhìn thấy ngôi nhà rách nát của Lâm tú tài, trên mặt tiểu thư lộ ra vẻ ghét bỏ, nhưng lại thấy tướng mạo hắn anh tuấn vô song, nàng ta liền không để tâm nữa.

Tiểu thư giả vờ đoan chính, ngại ngùng ngồi xuống. Lần này nàng ta ngược lại lại không hề chủ động, sợ sẽ lại bị đuổi ra ngoài.

Không ngờ Lâm Tú Tài lại nói thẳng: "Tiểu thư, còn đợi gì nữa? Cởi ra đi."

Tiểu thư choáng váng, trong bụng vô cùng vui mừng, cũng không dè dặt nữa, bắt đầu t.hoát y.

Ta nhìn không nổi nữa, phi thân ra ngoài muốn cào cho mặt Lâm tú tài nở đầy hoa.

Lâm tú tài một phát tóm lất ta, dọa cho tiểu thư đang cởi bỏ y phục giật mình.

Tiểu thư mở to mắt, nhìn ta đang nằm trong tay Lâm tú tài, "Mèo hoang từ đâu đến, lại phá hỏng việc tốt của bổn tiểu thư!"

Lâm tú tài xách ta đang ra sức vùng vẫy lên, cười cười với tiểu thư: “Kim tiểu thư, con mèo hoang này làm ta mất hết hứng thú rồi, chúng ta đổi ngày khác đi.”

Tiểu thư tức muốn c.hết, căm hận nhìn chằm chằm ta, hận không thể hầm ta. Nhưng người ta đã mở miệng đuổi người rồi, nàng ta cũng không tiện không đi, chỉ có thể tức giận rời đi.

Lâm Tú Tài đem ta đặt lên mặt bàn, sau đó lại nhìn nhìn sang chiếc lồ ng bên cạnh, ra hiệu cho ta đi vào.

"Ta không!"

"Vậy bây giờ ta sẽ gọi Kim tiểu thư quay lại."

Ta ngoan ngoãn bước vào, nằm ở trong lồ ng, không thèm để ý đến hắn nữa.

"Nàng nói chuyện đi, nàng tội gì phải như vậy? Nàng ta phóng túng là chuyện của nàng ta, nàng quản nàng ta làm gì, đúng là làm ơn mắc oán."

Ta vẫn không thèm để ý đến hắn.

“Nàng đừng tưởng nàng làm vậy là tốt cho nàng ta,kỳ thực không phải, mỗi người đều có cuộc sống mà bản thân mong muốn, nàng hà tất phải phá hoại nàng ta, chọc cho nàng ta chán ghét?" Lâm tú tài tiếp tục khuyên nhủ.

“Nàng ta không phải tiểu thư, chỉ là một linh hồn bên ngoài chiếm lấy th@n thể của tiểu thư mà thôi. Ta nhất định phải bảo vệ tốt cho thân thể của tiểu thư, đợi người quay lại.” ta hết cách chỉ có thể kể hết mọi chuyện ra.

Lâm Tú Tài càng hứng thú: Còn có chuyện như vậy sao?"

"Đúng vậy, ngươi tưởng rằng vì sao ta lại nguyện ý quản nàng ta cơ chứ? Ta cũng ghét nàng ta. Ta muốn tiểu thư của ta cơ. Tiểu thư, người khi nào mới quay về hu hu hu..."

Ta vừa nói vừa khóc lớn.

Lâm Tú Tài có chút hoảng hốt: "Nàng đừng khóc, người khác nhìn sẽ tưởng ta bắt nạt nàng mất."

"Rõ ràng ngươi bắt nạt ta, ngươi không cho ta bảo vệ thân thể của tiểu thư chính là bắt nạt ta."

Ta xì xụt, thút thít nói, đáng yêu không chịu được.

Lâm Tú Tài suy nghĩ một chút: "Nàng đã từng nghĩ đến việc có thể tiểu thư của nàng không thể quay lại nữa chưa?"

Ta lập tức dựng lông: “Ai nói nàng không quay về! Nàng nhất định sẽ quay về! Tiểu thư đã từng nói rồi, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau!”

“Con mèo con nhà nàng vậy mà nhận chủ thật đấy. Được rồi, ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”

Lâm Tú Tài nói xong liền không để ý ta nữa, quay đi đọc sách rồi, nhưng hắn cũng không có ý định thả ta ra.

Lúc này ta cũng rơi vào trầm tư, cũng có thể tiểu thư sẽ thật sự không quay về thân thể này được nữa, nhưng linh hồn của tiểu thư đi đâu rồi? Liệu ta có cần phải thủ hộ cái vỏ bọc này nữa không…

Ta suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ rõ ràng, không thể tiếp tục như vậy nữa. Ta nhất định phải tìm thấy linh hồn của tiểu thư mới được. Mà muốn tìm thấy linh hồn của tiểu thư chỉ có một cách duy nhất, chính là hỏi Linh Kính.

Linh Kính là bảo vật của phủ thiên sư, người của phủ thiên sư trước nay luôn lấy trừ yêu diệt ma làm trách nhiệm, ta phải làm sao mới có thể tiếp cận được đây?

Mặc kệ đã, trước tiên thu hút người của phủ thiên sư đến rồi nói! Nghĩ vậy ta liền sử dụng tu vi, phá lồ ng xông ra ngoài, lần nữa trốn thoát.

Lâm tú tài vừa thấy tình huống không đúng liền vội vã đuổi theo.

Hiện giờ là nửa đêm, ta liều mạng chạy, không ngừng sử dụng tu vi phóng yêu khí ra ngoài, hết bay lên trời lại chạy dưới đấy. Cho dù Lâm tú tài võ công cao cường vẫn sút chút nữa không thể đuổi kịp ta.

Cuối cùng, không biết đã chạy được bao lâu, cho đến khi chạy đến một khu rừng rậm, ta mới dừng lại.

Phủ Thiên Sư là một tổ chức, trước đây trên trời dưới đất đã từng đâu đâu cũng có đệ tử của phủ Thiên Sư hành tẩu.

Mấy chục năm trước, ma giới bị phong ấn, những yêu tinh tu ma đạo cũng đã bị tiêu diệt gần hết. Hiện tại yêu tinh đã ít ỏi đến đáng thương.Phủ Tiên sư chuyên giúp người cũng theo đó gần như đã hoàn toàn giải tán, chỉ còn lưu lại một vài người cũng là nghèo túng lang thang khắp nơi.

Ta gắng sức giải phóng ra nhiều yêu khí như vậy chính là muốn thu hút những thiên sư lang thang bên ngoài tới, bọn họ cũng không biết đã bao năm không được trừ yêu diệt ma rồi, hễ ngửi thấy yêu khí nhất định sẽ như hổ đói chạy tới nơi này.

Quả nhiên, ta đã bị hai vị thiên sư một già một trẻ cản lại trong ngay chính khu rừng rậm này.

Bộ y phục hai người bọn họ mặc, phải nói là… nát be bét, vừa nhìn đã biết là nghèo đến mức không thể nghèo hơn được nữa rồi.

Ta nhe răng trợn mắt đứng song song với bọn họ, giây phút này ta đột nhiên lại có chút hối hận vì hành động bốc đồng của bản thân. Dựa vào tu vi của ta, chắc chắn là đánh không lại.

Đột nhiên, Lâm tú tài nhảy ra chắn trước mặt ta.

Chỉ thấy khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười nhẹ, nhìn về phía hai vị thiên sư: “Con mèo tinh nhỏ này là sủng vật của ta”

Vị Thiên Sư trẻ tuổi mới chỉ khoảng hơn hai mươi, râu tóc xồm xoàm, tức giận nói: “Giỏi cho con mèo yêu nhà ngươi, vậy mà dám mê hoặc phàm nhân!”

Lão thiên sư lại càng lôi thôi lếch thếch hơn, lão cắm mạnh trường kiếm xuống mặt đất, mặt đất phút chốc rung chuyển dữ dội, ta lập tức bị tung lên không trung, sau đó lộn một vòng rồi ngã dập mông xuống đất, ngơ ngác.

Chiêu này ta đã học tinh thông rồi, lập tức bán manh ngồi xuống bên góc quần Lâm tú tài, kêu: "Meo meo meo ~"

Lâm Tú Tài bế ta lên, nói với hai vị thiên sư "Các ngươi xem nó đáng yêu như vậy, sao có thể ra tay hạ thủ được cơ chứ?"

Tiểu thiên sư khinh thường nói: "Ngươi cái tên phàm nhân này, bị con mèo yêu này mê hoặc rồi. Mau tránh ra, để tiểu gia g.iết con yêu tinh này. Tiểu gia lớn đến chừng này vẫn chưa được tự tay g.iết c.hết một con yêu tinh thực sự bao giờ!!”

Ta co người, rúc vào trong lòng Lâm tú tài, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện liền vội vàng nói:

"Đừng g.iết ta, ta tu tiên đạo."

Thiên Sư có chút bất ngờ: "Yêu tinh tu tiên đạo?"

Ta và Lâm tú tài cùng lúc gật gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment