Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Chương 4

Bạn đã từng thầm yêu trộm nhớ một ai đó?

Đã từng vì một người mà nuôi tóc dài?

Nếu có, bạn sẽ biết rằng tình yêu là nỗi đắng cay không thể nào quên.

Sau khi tôi và Tô Na Na bị “trục xuất” ra khỏi hội trường, Tô Na Na kéo tôi đến quán Tư Gia Lệ để làm tóc. Cô ấy nói mái tóc ngắn của tôi quá thô, e rằng tham dự hôn lễ sẽ khó mà gây được sự chấn động nào đến kẻ thù.

Tôi ngồi trên ghế sô pha mềm mại, giao mái tóc của mình cho một người xa lạ chỉnh sửa. Tiếng kéo đưa đi đưa lại sắc lạnh. Tôi lim dim mắt. Trong ánh đèn ấm áp, từng sợi tóc rơi xuống như lá liễu bay trong gió. Chỉ có những người thuộc “giai cấp tư sản” có thẻ hội viên đặc biệt như Tô Na Na mới được vào Tư Giai Lệ nên nơi này yên tĩnh và khá vắng vẻ.

Cắt tóc xong, tôi vào siêu thị mua một thùng mì tôm. Ánh điện làm hiện rõ hai từ Thầy Khang. Tôi bất giác chau đôi mày vì nghĩ đến Thầy Tiêu.

Tôi vừa khuân thùng mì tôm nhãn hiệu Thống Nhất vừa mò mẫm tra thìa khóa vào ổ. Lúc đóng cửa, thấy căn phòng tĩnh mịch, yên ắng đến đáng sợ. Trong đêm vắng cô đơn, chỉ thấy màu đen bất tận. Trái tim bỗng dưng thót lại, hơi thở hổn hển, tôi vội bật tất cả các bóng điện trong nhà mới dần xua đi nỗi sợ hãi.

Bức ảnh cưới trên tường vẫn còn đó. Bên trong khung ảnh lạnh lẽo, Tiêu Hàn Ý đang ôm Phó Tiểu Mật, chiếc cằm đẹp đẽ của chú rể kề lên vai trái của cô dâu. Đôi môi mỏng như hôn nhẹ lên mái tóc cô, làn da trắng sáng, con ngươi đen như một viên ngọc quý. Phó Tiểu Mật trong lòng anh có gương mặt trắng trẻo nhỏ xinh, đôi mắt cười tươi rạng rỡ, toát lên sự ngọt ngào viên mãn.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Mới có chín mươi chín ngày thôi mà dài như vài thế kỷ.

Bức tranh treo rất cao, tôi chỉ cao một mét sáu mươi lăm nên không thể nào với tới để lau được, vậy mà không tìm cách bắc ghế lên mà lại đi gọi Tiêu Hàn Ý.

“Anh Tiêu, bế em lên lau tranh!”

Tiêu Hàn Ý vòng hai tay quanh ngực tôi, đôi mắt nheo lại nói một cách nghiêm túc:

“Gọi một tiếng chồng rồi anh bế em lên lau.”

“Chồng…”, tôi dang tay ra hãnh diện nói, “Bế em lên nào”.

Tiêu Hàn Ý mãn nguyện vòng hai tay ôm eo tôi. Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua lớp vải áo khiến tim tôi biến thành một cái trống nhỏ đập thình thịnh. Tôi nói lảng:

“Chồng, anh là lười nhất đấy! Chẳng phải trước đây anh nói thương em, không nỡ để em làm việc nhà hay sao? Là ai nói sẽ chăm sóc em như chăm sóc thái hậu vậy?”

“Em đúng là thái hậu đó thôi!” Tiêu Hàn Ý mở to mắt vẻ vô tội, rồi thì thầm vào tai tôi: “Nhưng là thái hậu bị nhốt vào lãnh cung”.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy hai má mình ngứa ngáy như có con gì đó đang bò trên đó. Thì ra nước mắt tôi đã rơi.

Hóa ra lúc đó anh ta đã tính chuyện bỏ rơi tôi. Vậy mà tôi vẫn ngốc nghếch tưởng mình đang được ngụp lặn trong vũng mật ngọt, vừa thỏa sức vẫy vùng vừa ngờ nghệch nở nụ cười. Mật càng ngọt thì độc tính càng mạnh, người ta có thể bị dìm chết trong đó nhưng không biết đường bò lên. Tôi nắm chặt tay, muốn đấm vỡ bức hình đó. Nhưng tôi không phải cao thủ võ lâm. Một khi nắm đấm vung ra, tôi phải tự tay dọn dẹp đống đổ vỡ, nói không chừng còn phải móc hầu bao trả tiền thuốc cho cái tay bị thương ấy chứ.

Nhân vật nữ chính trong các tiểu thuyết ngôn tình hay trong các bộ phim truyền hình lãng mãn đều có thiên thần bảo vệ. Cho dù có nhảy sông tự tử cũng không chết. Còn Phó Tiểu Mật tôi là cái thá gì chứ? Nước mắt rơi đều tự tôi lau lấy, tôi chính là một người vợ bị người ta vứt bỏ. Tôi chẳng có việc gì làm, nhiều lắm thì cũng lên mạng chơi game, đánh Boss để giải sầu.

Tôi vừa nhai bánh vừa khởi động máy tính rồi đăng nhập vào trò chơi.

***

Vừa online, đã thấy đoạn hội thoại gửi đến.

Chanh ca ca nói với Xin đại hiệp dừng bước: “Đại hiệp, mời ghé qua bản gia trang đánh Boss, đang thiếu một cung thủ!”.

Xin đại hiệp dừng bước là tài khoản chơi game của tôi. Tôi uống một ngụm nước lạnh, trả lời qua quýt: “Không có hứng đánh Boss.”

Xin đại hiệp dừng bước trong chiếc áo trắng tung bay theo gió, phất tay áo, vai đeo cung tên, một mình đứng trên lấu cao. Trong ánh mắt tràn ngập những bi thương như nước cuốn, đại hiệp than thở với trời đất rằng: “Khó khăn lắm tôi mới cho anh ta đi vào thế giới của mình, vậy mà anh ta nỡ lòng giẫm đạp lên nó khiến trái tim tôi tan nát, lại còn không cho phép tôi buồn rầu”.

Tôi thật sự rất khó chịu nên mới viết ra câu đó trên đoạn hội thoại. Trong thế giới ảo này, mọi câu gào thét đều liên quan đến trò chơi. Những ai đang ngồi bên màn hình máy tính đều có thể đọc được.

Quả nhiên thế giới có thêm một phen sôi sục, dòng chữ hồng trên mục hộp thoại tới tấp hiện lên.

Chanh ca ca: “Đại hiệp, có phải não anh trúng thương nên đến đây than thở?”.

Tiểu thư Na Na: “Đại hiệp thất tình rồi! Các anh em tiến lên! Tôi lấy thẻ ngân hàng ra để đảm bảo. Xin đại hiệp dừng bước là mỹ nhân khoa Diễn xuất của Học viện Điện ảnh, một cây viết có tiếng trên mạng, cao một mét sáu mươi lăm, nặng bốn mươi lăm kilogram, gương mặt tròn, tươi tắn, đôi mắt trong như ngọc, nước ra trắng mịn màng cùng khuôn miệng nhỏ xinh. Mọi đường nét đều hoàn mỹ đến mức khó diễn tả thành lời. Ai muốn mua thì hãy nhanh chân!”

Tôi thật sự muốn chui hẳn vào máy tính mà lôi Tô Na Na ra mắng cho một trận. Cái gì mà ai muốn mua thì hãy nhanh chân chứ? Cô ấy coi tôi là món hàng để đem ra cân đo rồi mời chào chắc?

Ngón tay tôi gõ lạch cạch trên bàn phím. Màn hình hiện lên dòng chữ: “Này bà chị, tôi không phải là mỹ nhân mà là thiếu phụ vừa bị chồng bỏ. Ai không sợ chết thì xin mời vào! Chém được tên nào hay tên đó”.

Cá chết đuối: “Đại hiệp, có thật là đã ly dị rồi không?”

Tiểu thư Na Na: “Anh Tiêu của đại hiệp bạc tình bạc nghĩa. Sau hai ngày ly hôn đã tổ chức đám cưới với người khác, còn mời đại hiệp đến tham gia nữa chứ”.

Trời ơi! Chuyện này mà cô ấy cũng đem ra nói ở đây sao? Tô Na Na, cậu thấy tớ chưa đủ mất mặt hay sao?

Này, trả lại tôi kẹo Extra: “Quả nhiên anh Tiêu không ra gì, mong anh Tiêu ra đường bị xe tông chết”.

Xin đại hiệp dừng bước: “Như vậy thảm quá!”.

Tiểu thư Na Na: “Vác dao đi chém Tiêu sư! Dọc đường khói lửa mịt mùng”.

Máu rải khắp nước Bắc: “Nếu đại hiệp chần chừ không đến đại náo lễ đường thì bổn công tử sẽ ngày ngày truy sát đại hiệp”.

Xin đại hiệp dừng bước: “Ai bảo ta do dự chứ? Ta chỉ là nếm mật nằm gai, ngậm cười không nói để chờ động tĩnh thôi”.

Cá chết đuối: “Đại hiệp nên ghé qua Tân Thủ Môn giải sầu, cho lên chút tinh thần PK!”.

Tôi vẫn chưa kịp đối đáp thì thấy hộp thoại hiện lên lời nhắn của Tô Na Na: “Coi như cậu được đả thông tư tưởng rồi nhé! Tớ đã chuẩn bị cho cậu trang phục đến dự lễ cưới chiều mai. Quần áo để sáng mai cậu mặc đi xem mặt, tớ cũng chuẩn bị luôn rồi. Buổi chiều cậy dắt theo rùa vàng đến. Chúng ta cùng cho Tiêu Hàn Ý một vố ra trò. Nếu anh ta không chết thì cậu sẽ băng hà!”.

Xin đại hiệp dừng bước: “Nếu anh ta không chết thì tớ cũng băng hà? Chuyện tình cảm không liên quan gì đến cậu mà cậu cũng tự biên tự diễn được sao?”

Tôi chẳng muốn nói gì với Tô Na Na nữa liền đóng cửa hội thoại rồi nhảy sang Tân Thủ Thôn tìm đối tác giải sầu.

Những tay chơi diệt quái để lên level trong Tân Thủ Thôn hầu hết là mới vào nghề, trang bị không tốt, trình độ non kém. Cỡ như tôi đã đạt đến cấp 100 thì cũng được coi là một tay chơi thượng hạng. Rất nhiều người vì sự việc trong thực tế không được mong muốn nên đã vào thế giới mạng, tham gia Tân Thủ Môn để thỏa mãn lòng hư vinh và được an ủi, nơi có thể ức hiếp lính mới, mặc sức chém giết để tinh thần hưng phấn.

Những kẻ ấy gọi là: Tâm lý biến thái.

Tôi hận đến tận xương tủy những hành vi thất đức như thế. Nhưng khi đang trên bờ vực sụp đổ tinh thần hoàn toàn như bây giờ thì con quỷ nhỏ trong tôi lại vùng lên tác quái. Giải tỏa một chút thì chắc cũng không có gì ghê ghớm! Tôi cũng chỉ có bản lĩnh ức hiếp người cùng chơi ở game trường mà thôi. Phó Tiểu Mật tôi xin thề, nốt lần này, tôi sẽ ăn năn hối cải, quay về chính đạo!

Tôi vừa mò vào khu lính mới Lạc Anh thì thấy một cảnh tượng lạ kỳ: Hoa đua nhau nở, đứng bên gốc cây dành dành với biển hoa trắng muốt là một người đàn ông anh tuấn. Anh ta có làn da trắng mịn, khuôn mặt thanh tú, khóe miệng hơi nhếch lên như đang mỉm cười, đôi mắt phượng hẹp dài như ngọc tràn đầy thần thái, hai hàng mi khẽ lay động, ánh nhìn như những tia nắng mùa thu.

Một chàng trai giống như thần tiên vậy! Tôi tròn xoe mắt chăm chú nhìn màn hình, khi thấy nickname của anh ta, tim tôi như bỗng ngừng bặt bởi kinh ngạc.

Mục Thần Chi đại hiệp! Tôi dụi mắt nhìn màn hình vi tính, rồi lại nhìn xuống nickname của anh ta.

Không sai! Chính là đệ nhất đại thần trong game này – đại hiệp Mục Thần Chi!

Nhưng anh ta xuất hiện ở Tân Thủ Thôn làm gì? Đại thần cũng có hứng thú bắt nạt lính mới sao? Ha ha ha. Hóa ra tôi không phải thuộc diện đệ nhất vô sỉ, mà kẻ đó đang đứng kia kìa!

Thấy anh ta đứng bất động tại chỗ, trong đầu tôi lóe ra một ý nghĩ không mấy tốt đẹp. Liệu có phải anh ta vào Tân Thủ Thôn này để làm điều trượng nghĩa, chuyên đi trừng trị những kẻ đang có xu hướng biến thái tâm lý như tôi không?

Tôi lén lút giết hại một lính mới. Sau khi bị đối tượng chửi rủa ầm ĩ, tôi định cun cút rút khỏi hiện trường thì hộp thư thoại bỗng hiện lên.

Mục Thần Chi đại hiệp nói với Xin đại hiệp dừng bước: “Xin đại hiệp dừng bước!”.

Xin đại hiệp dừng bước: “?” (Anh ta đang gọi nickname của tôi, muốn tôi dừng bước sao? Nickname của chúng tôi quá hòa hợp đấy chứ!)

Mục Thần Chi đại hiệp: “Anh đợi em lâu lắm rồi”. (Kèm theo biểu tượng khủng bố đeo kính râm)

Xin đại hiệp dừng bước: “Không dám đâu”.

Mục Thần Chi đại hiệp: “Không dám cái gì?”.

Xin đại hiệp dừng bước: “Tiểu nhân không biết đại thần hành hiệp trượng nghĩa ở nơi đây. Trong lúc ma xui quỷ khiến đã mặc tay chém giết. Tiểu nhân không cố ý ức hiếp những người yếu đuối. Xin đại thần nhắm mắt làm ngơ, tha cho tiểu nhân phen này. Cầu xin đại thần!”.

Tôi còn gửi thêm một biểu tượng van vỉ dễ thương nhưng anh ta không đáp lại. Nhân vật trong game của tôi lại bày ra một tư thế khổ sở đáng thương, xiêm áo tung bay, đi một vòng trước Mục Thần Chi năn nỉ ỉ ôi.

Theo cách của Tô Na Na thì đó chính là mĩ nhân kế, khổ nhục kế. Tôi đánh không lại anh ta. Mà nếu như đắc tội với đại thần thì từ nay về sau đừng hòng sống trong thế giới game này.

Yên lặng chờ đợi, cuối cùng Mục Thần Chi cũng gõ ba chữ đáp lại: “Hôn cái nào!”.

Như có sét đánh ngang tai khiến tôi hoa mắt chóng mặt.

“Chết hay là hôn? Cho em ba giây suy nghĩ!”

Mục Thần Chi uy hiếp tôi dữ dội, còn kèm cả biểu tượng với ánh mắt hung ác nữa chứ!

Ba giây? Đại thần ơi, tôi cũng phải mất thời gian để gõ chữ nữa chứ!

Vì tham sống sợ chết, tôi hèn nhát quy phục sự đe dọa của Mục Thần Chi, gửi biểu tượng nụ hôn thắm thiết.

Mục Thần Chi nhanh chóng gõ tiếp hai chữ khiến tôi ngây ra tại chỗ. “Giết anh!”

Giết anh ta?

Tôi vô cùng sợ hãi. “Đại thần. Anh đừng đùa tôi như thế! Anh biết là tôi không đánh lại được anh mà!”

Vũ khí của anh ta đều là loại thượng hạng, cấp độ thứ nhất, anh ta chính là ông nội trong trò chơi. Tôi mà dám động vào một sợi lông của anh ta thì ắt hẳn ngày nào cũng bị truy sát và không còn đất dung thân! Tôi đâu có ngu ngốc đến mức đó.

“Ba giây, nếu em không ra tay thì sẽ đến lượt anh!”

Sao cứ phải là ba giây chứ?

Trán tôi vã mồ hôi. Ngón tay nhấp chuột cũng run lẩy bẩy. Tôi giương cung về phía Mục Thần Chi, bắn ra một mũi tên vàng. Màn hình hiện lên dòng chữ đỏ: Sức công phá 477721.

Ôi! Đây là mũi tên có sức sát thương lớn nhất từ trước tới nay của tôi.

Còn chưa kịp vỗ tay ăn mừng thì niềm vui sướng của tôi đã bị đóng băng. Mục Thần Chi vẫn đứng vững! Quả nhiên là bản lĩnh khác thường của bậc đại thần! Nhưng điều quái lạ là Mục Thần Chi không tiếp máu cũng chẳng đổi tay. Thế là tôi lại trơ trẽn xông lên bắn thêm một mũi tên! Đại thần tung bay tà áo rồi lảo đảo, cuối cùng lăn ra chết với một tư thế rất trang nhã, còn có một thứ vũ khí lóa màu tía rơi ra trên thảm cỏ.

Mắt tôi sáng lên, thứ màu tía đó là vũ khí của đại thần mà! Tôi sung sướng định chạy đến nhặt lấy nhưng lại sợ sau này Mục Thần Chi tìm tôi tính sổ. Do dự một lúc, cuối cùng tôi vẫn run rẩy nhặt thứ vũ khí ấy lên và chạy thẳng. Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mục Thần Chi hồi sinh bám theo tôi như một cái đuôi vậy. Khu mua bán trong trò chơi liên tục nhấp nháy.

Tôi bay lên, anh ta liền cưỡi quái thần truy đuổi. Khi tôi dừng lại bất động, anh ta cũng dừng lại theo. Cuối cùng tôi chịu không nổi nên nói: “Đại thần, anh chơi xấu, đồ tráo trở! Tôi chỉ lấy của đại thần một vũ khí, sao anh phải tính toán thế chứ? Là anh tình nguyện để tôi giết đấy chứ!”

Tinh tinh tinh…

Khu trao đổi lại sáng lên lần nữa. Tôi mở ra xem. Chưa kịp trả lại vũ khí cho Mục Thần Chi thì đã thấy anh ta đem năm, sáu vũ khí thượng hạng khác chuyển sang cho tôi mà không thèm nói lời nào.

Toàn bộ là cho tôi sao? Tôi đờ đẫn. Những thứ này nếu rao bán trên mạng ít ra cũng được vài vạn tệ. Thật đáng kể. Phải chăng hôm nay là ngày vô cùng may mắn của tôi? Ha ha! Tôi vui sướng như mở cờ trong bụng nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút từ chối.

Phó Tiểu Mật tôi dù có ngốc thế nào chăng nữa thì cũng không thể là người đầu tiên ngoác miệng hứng chiếc bánh từ trên trời rơi xuống được.

Tôi trả lại vũ khí vừa đoạt được của anh ta kèm theo một cảnh cáo: “Anh cho tôi bắn một nhát, tôi giải khuây như vậy là đủ rồi, trả lại vũ khí cho anh đấy. Tôi không muốn kiếm chác kiểu ấy. Anh đừng bám theo tôi nữa. Phiền chết đi!”.

Tinh tinh tinh…

Bên góc phải màn hình hiện lên lời nhắn: Mục Thần Chi muốn kết bạn với bạn.

Tôi dứt khoát nhận từ chối: “Vũ khí tôi trả lại anh rồi. Anh còn muốn gì nữa? Đừng có thấy tôi ngốc mà bắt nạt nhé! Anh muốn kết bạn với tôi để hằng ngày quan sát động tĩnh và truy sát tôi chứ gì?”

Anh ta vẫn lì lợm gửi yêu cầu kết bạn cho tôi vài lần nữa. Tôi không chịu nổi kiểu quấy rầy đó của anh ta nên miễn cưỡng đồng ý. “Luôn luôn hoan nghênh đại thần đến hành hiệp trượng nghĩa! Rồi, bây giờ thì mời anh ra tay! Tôi đứng yên để anh chém giết đấy. Chém xong thì để tôi đi!”

Tôi ngấu nghiến ăn bánh đến nỗi cắn cả vào lưỡi. Tại sao ở đâu tôi cũng bị người ta bắt nạt như vậy?

Ngoài dự liệu của tôi, Mục Thần Chi lại gửi đến những lời nhắn màu xanh như sau:

“Đại náo lễ đường, tại hạ xin được làm người hộ giá!

Tôi ngây trong ba giây, “?”, đó là hôn lễ thật, chứ không phải trò chơi!

“Vũ khí coi như lễ ra mắt, anh đã gửi lại cho em vào hòm thư. Thời gian và địa điểm hôn lễ, nội trong ba giây phải báo cáo!”

“…” Đồ đại thần bá đạo! Nhưng sao tôi phải tin anh ta?

Mục Thần Chi chẳng khác nào những tên quái đản.

Đấy là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi. Lần gặp đầu tiên mà tặng những mấy vạn tệ, còn nói muốn cùng tôi đi đại náo lễ đường. Thế thì ai mà chẳng nghĩ đó là những trò ma quỷ. Cho dù ruột gan tôi không bị tan nát thì cũng coi như sức chịu đựng quá lớn. Anh ta nghĩ tôi là khỉ con trong vườn bách thú để loài người đùa giỡn sao?

“Thần kinh!” Tôi kết thúc câu chuyện. Thoát khỏi nick và tắt máy.
Bình Luận (0)
Comment