Tiểu Văn đưa hai người đến một căn phòng ở lầu hai, bóng lưng hắn vừa khuất Vân Điệp liền lục đục mở khóa phòng, nàng xoay lưng lại với Sở Hiên
"cô nam quả nữ ở chung một phòng rất không hợp lễ nghĩa. Sở Hiên ngươi nhịn một chút, ở chung một phòng với Thủ Huyết nhé"
"ta vốn chưa từng đọc qua Tứ thư ngũ kinh, nên cái gọi là lễ nghĩa... ta không biết. Huống hồ..."
...ta nhịn không được, cũng không muốn nhịn" hắn hò hét
Tiểu yêu tinh bị hắn hét như vậy bị giật mình liền dơ tay che lại cái môi đang dẫu lên kia
"suỵt... ngươi nhỏ tiếng một chút có được không"
Tiểu yêu tinh cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, vật mềm mại kia trêu đùa làm da thịt nơi đó nhồn nhột. Nàng nhìn cặp mắt ngây thơ cùng bộ dáng ngoan ngoãn của tên kia thật tức muốn nổ não. Hắn cư nhiên lại liếm nàng.
Thẹn quá hóa giận, tiểu yêu tinh thu tay lại đồng thời bóp méo cái miệng đang làm loạn kia hung dữ đe dọa: "không được làm những hành động như vậy nữa..."
Sở Hiên không có một tia lúng túng, hắn kéo tay tiểu yêu tinh đặt lên vai mình sau đó cuối đầu nhấm nháp cánh môi khép hờ của nàng vừa thủ thỉ: "đạo lí nam nữ khác biệt ?..." hơi thở hắn nhàn nhạt hương trà hoa nhài, Sở Hiên cọ mũi nhẹ trên gò má nàng, hắn cười khẽ:"... ta làm sao có thể bị bó buộc bởi những thế tục tầm thường đó"
Không đợi nàng phản ứng, dứt lời liền đá cửa ôm eo nhỏ của nàng bước vào trong
Tiểu yêu tinh đặt cả trọng lượng cơ thể vào người Sở Hiên, cằm gác lên vai hắn gò má phấn nộn đỏ ửng. Nàng phải ngượng ngùng thay cho tên biến thái này, vương gia cái khỉ gì ngay cả tứ thư ngũ kinh cũng không thèm đọc. Ban ngày ban mặt lại dám đùa giỡn nàng. Hừ...! Đáng ghét.
Tiểu yêu tinh lầm bầm: "đồ vương gia lưu manh" thế nhưng tay lại không thành thật siết chặt tấm lưng của người ta
Sở Hiên cười dịu dàng ôm người trong ngực, ánh mắt nhìn về cái bóng in dưới nền đất trở nên lạnh lẽo. Hừ... Người nào lại không biết xấu hổ dám nghe lén hắn ân ái.
--- ------ ------ ------ --------
Trời bên ngoài đã sập tối, Thủ Huyết gõ cửa phòng: "vương gia, Vân cô nương hai người không xuống dùng bữa tối sao?"
Chờ rất lâu lại gõ cửa thêm mấy lần nữa vẫn không thấy bên trong có động tĩnh, Thủ Huyết liều mạng đẩy cửa đi vào. Bên trong đã được thắp đèn, trên bàn có một phong thư còn chưa khô mực "Thủ Huyết bổn vương cùng tiểu Điệp dạo phố. Ngươi canh chừng Kiều Vãn Ninh đừng để cô ta kì đà cản mũi"
Thủ Huyết buồn rầu, hắn lại bị vương gia bỏ rơi rồi
--- ------ ------ ------ ------ ------
Đường phố ban đêm rất náo nhiệt. Ánh sáng lập lòe len qua khe cửa của các tòa viện ven đường, tiếng chạm nhau của những vò rượu leng keng hòa lẫn cùng âm thanh cười nói của các hán tử khiến quán rượu hết sức ầm ĩ
Tiểu yêu tinh vứt xương gà xuống nền đất, nàng quệt miệng: "tiểu nhị, tính tiền"
Sau khi no nê liền cùng Sở Hiên lôi kéo nhau hòa vào dòng người trên đường
Ban đêm là thời điểm sầm uất nhất của thanh lâu, những nữ tử bán hoa quần là áo lụa tay cầm khăn voan ve vãn nam nhân, mùi thơm của son phấn đậm đà quyện vào trong gió.
Đèn lồng treo thành dãy dài ở trên cao sáng trưng cả mặt đường, có tử sĩ nghèo bắt ghế vẽ tranh đề thơ bên đường kiếm chút bạc. Hài tử rồng rắn nối vai nhau miệng rêu rao những bài đồng dao của xứ sở. Trên đường có anh hùng hào kiệt lưng vác bảo đao, có tiểu thư khuê cát thẹn thùng e lệ, có đại gia hào phú mang theo một đám nô bộc phô trương thanh thế, có tao nhân mặc khách ôn văn nho nhã ánh mắt phong tình cầm quạt phe phẩy, có cả ăn mày cầm chén mẽ xin cơm. Khung cảnh náo nhiệt, người người tấp nập. Có lẽ đường phố nhỏ hẹp nên chật ních cả đường đi
Cầu mộc bắc ngang hồ Vọng Nguyệt đã gãy lìa để lại một đống đổ nát, trên mặt nước trôi lềnh bềnh vài miếng gổ mục. Thế nhưng những điều này cũng không giãm bớt đi mỹ cảnh.
Liễu vờn mặt nước, bóng cây che ánh trăng, trên mặt hồ bắt đầu xuất hiện những chiếc thuyền nhỏ rực rỡ ánh đèn. Nam tử đứng trên mũi thuyền đón gió, vạt áo tím thẫm mở rộng lộ ra xương quai xanh cùng cơ ngực gợi cãm nổi bật trên làn da sứ. Màu tóc xám tro được tết thành nhiều nếp vấn lên sau đầu gói gọn trong con bò cạp màu bạc. Ba nốt chu sa dưới mi mắt khẽ động phóng ra mị nhãn mê hoặc
Nam tử trên thuyền... con mẹ nó không phải là Tây Mộc Lí Tư sao? Cũng thật là có duyên
Bề ngoài của Tây Mộc Lí Tư là một công tử đào hoa, khóe mắt luôn ẩn chứa ý cười cợt nhã cả người toát ra ánh sáng rực rỡ thu hút ánh nhìn người khác nhưng trong cách cư xử lại rất ôn hòa đúng mực, lời nói cẩn trọng, hoàn toàn bất đồng với dáng vẽ phong lưu đa tình kia.
Mui thuyền cập bờ, Tây Mộc Lí Tư gấp quạt tầm mắt dính lên người tiểu yêu tinh môi câu lên chút ý cười
"hai vị không thuê thuyền sao? một lát nữa trên bờ sẽ rất đông người"
"ồ? hôm nay có gì đặc biệt hơn thường ngày sao?" tiểu yêu tinh thắc mắc
"nghe nói cuộc thi hôm nay có chút khác biệt, phần thưởng độc đáo nên rất nhiều người muốn tham gia. Hai vị nếu có hứng thú chúng ta thuê chung một thuyền, thế nào?"
Sở Hiên bên cạnh nhếch môi phun ra hai chữ: "vô vị"
tiểu yêu tinh không thèm để ý hắn liền nắm lấy tay của Tây Mộc Lí Tư trèo lên thuyền: "được, ta muốn xem thử hôm nay họ muốn thi cái gì"
lại nhìn đại ma đầu đang dậm chân hờn dỗi: "ngươi có đi không?"
Sở Hiên hừ lạnh một tiếng
Sau đó...
Sau đó hắn đã lên thuyền rồi
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
***Ngoại truyện nhỏ***
"Phụ thân, tứ thư ngũ kinh là gì?"
"là sách" đại ma đầu nhíu mày
"Hàm Nhi muốn hỏi ý nghĩa ở trong sách"tiểu ma đầu cũng nhíu mày
"ai bảo con đi đọc loại sách này?"
"là Sa đại thúc, thúc ấy nói Càn vương năm xưa uy danh lẫy lừng thiên hạ, có thể thao túng trời đất. Là hài tử của người phải đọc sánh thánh hiền, hiểu lễ nghĩa, sau này lớn lên mới có thể trở thành một quân tử chính trực, đầu đội trời chân đạp đất....." tiểu ma đầu liến thoắn không ngừng
"Dừng.." đại ma đầu xoa thái dương nhìn con trai: "toàn những đạo lí vô vị, tứ thư ngũ kinh dạy con làm thế nào để thao túng thiên hạ sao? bớt thời gian đọc hết mười loại kiếm phổ cho ta"
ánh mắt đại ma đầu kiêu ngạo nhìn con trai: "kẻ mạnh không cần làm quân tử cũng khiến người khác phải cúi đầu"
Tiểu ma đầu bĩu môi khinh thường: "phụ thân, người cần gì phải dài dòng như vậy. Nói thẳng là người chưa từng đọc qua tứ thư ngũ kinh là được rồi"
Đại ma đầu đen mặt nhìn nữ nhân đang thong thả híp mắt trên ghế quý phi: "tiểu yêu tinh... thấy ta mất mặt như vậy nàng thích thú lắm phải không?"
Tiểu yêu tinh lười biếng hé mắt: "không phải lúc đó chàng tự mình thừa nhận sao, bây giờ mới biết mất mặt?"