Lúc Sở Hiên buông tay từ dây leo rơi xuống vị trí 2 người thay đổi đúng chuẩn tư thế nam trên nữ dưới. Vân Điệp trong long than khổ một tiếng, cái tên này nặng như vậy a. Nàng sắp bị hắn đè bẹp lép như con tép rồi
Sở Hiên đang trong quá trình đông cứng, hắn cũng lười phái động tay nhấc chân, huống hồ phía dưới đệm thịt vừa ấm lại vừa êm hắn cũng không muốn rời đi. Vân Điệp không thấy người bên trên trên có ý tứ lăn xuống. Bực tức dùng sức đẩy hắn sang bên cạnh
Dưới vực sương mù dày đặc từng mảng che chắn tầm mắt không thể nhìn rỏ xung quanh, ngước mắt lên trên cũng không thấy tia nắng mặt trời nào, chỉ có ánh sáng nhập nhòe âm u. Nhìn mặt đá mình đang đứng ẩm ướt đủ biết nơi này có bao nhiêu là ẩm thấp
Hiện tại đã tạm thời thời an toàn Vân Điệp chuyển tầm mắt nhìn người đang nằm bên cạnh. Da trắng tóc dài, mày kiếm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, ngủ quan tinh tế kết cấu hài hòa là tuyệt phẩm nhân gian sắc đẹp này đúng là ngàn năm có một, cười gian trong lòng 'hoàn hảo, đây chính là nam chính trong ngôn tình'.
Nhìn xuống trang phục cố trang màu đen thẫm máu còn chưa khô. Nam nhân yêu nghiệt thân mang trọng thương theo logic Vân Điệp chỉ có thể là...
"Này, ngươi bị tình địch ám sát sao?"
Thật ra Vân Điệp cũng đã đoán đúng một phần, nhưng cũng không thể coi là tình địch gì đó, bởi vì Sở Hiên xưa nay tính cách lạnh nhạt vô tình chưa động chân tình. Chỉ là Kiều Vãn Ninh tự mình đơn phương
Sở Hiên trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Vân Điệp nhắm mắt nghĩ ngơi. Sau 3 giờ hắn sẽ khôi phục, trước lúc đó hắn chỉ có thể nằm yên ở đây
Nhìn Sở Hiên im lặng bất động, liếc thấy vết thương lớn nhỏ lộ ra ngoài trên người hắn. Vân Điệp ngồi bệt xuống đất tay chống cằm thầm tính toán bước tiếp theo. Tầm mắt rơi vào hình xăm bươm bướm màu lam trên khủy tay trái, Vân Điếp cong khóe môi sung sướng, nhìn sang người bên cạnh không có động tĩnh nàng liền lắc mình vào không gian. Bên trong không gian không khí mát mẻ, nông trại vui vẻ vẫn hoạt đồng bình thường "đúng vậy, có không gian tùy thân ở đây nơi nào cũng có thể sống tốt. haha"
Đến bên cạnh dòng ôn tuyền, Vân Điệp ngâm mình trong nước. Sau 15 phút vết thương trên người từ từ khép lại. Sẵn tiện lấy một ít trị thương cho mỹ nam bên ngoài.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, quần áo chỉnh chu trở ra ngoài nhìn mỹ nam đang nằm mê mang trong lòng nàng cười gian "nhân cơ hội trị thương phải sàm sở một ít mới được, kaka". Có lí do chính đáng, đang hoàng như vậy ngại gì mà không làm
Với cái suy nghĩ đó nàng ta liền đường đường chính chính ra tay làm việc nghĩa. Qủa thật không thể trách Vân Điệp nổi máu dê xồm được. Cái đẹp luôn thu hút người khác, huống hồ trước một gương mặt khuynh thành khuynh nước của Sở Hiên nói không động tâm là nói láo a
Cảm giác lành lạnh khiến Sở Hiên tỉnh dậy. Vừa mở mắt lại thấy một màn nha đầu kia ở trên người hắn loay hoay tháo đai lưng, tháo không xong nàng ta trực tiếp xé luôn cả vạt áo trước ngực hắn. Đường đường là Càn Vương uy phong lẫm liệt mà bị xâm phạm trong tình cảnh này khiến hắn khóc không ra nước mắt
"ngươi định làm gì" Sở Hiên đưa ánh mắt nguy hiểm hướng đến nha đầu trên người cảnh cáo
"xem vết thương cho ngươi a" Vân Điệp rất có tình có lí nói
Sở Hiên: "không cần"
Nhìn vẻ mặt như sắp bị bạo dâm của mỹ nam, Vân Điệp cong cong đuôi mắt bật cười
"ngươi không có khả năng ngăn cản, đừng tỏ vẻ nguy hiểm làm gì. ta không sợ ngươi"
Uy hiếp không thành công, ánh mắt sát người của hắn đã mất tác dụng rồi sao. Sở Hiên sầm mặt chỉ có thể nằm yên trợn to con mắt phượng đẹp đẽ của mình cam chịu nhìn Vân Điệp lợi dụng sờ tới sờ lui trên người
Tay nàng cầm miếng vãi bông đã thấm nước ôn tuyền chậm nhẹ lên từng vết thương trên người hắn, rất nhiều vết thương lớn nhỏ nặng nhất là vết chém dọc xương sườn.
"được rồi, trong vòng 15 đến 30 phút các vết thương của ngươi sẽ lành hẳn. Ở dọc xương sườn của ngươi vết thương khá sâu cần ít nhất 3 ngày mới có thể khỏi hẳn" Vân Điệp một bộ dáng thần y tái thế giọng điệu lạnh nhạt cất lời, vung tay trông rất là tiêu sái
Sở Hiên:"đây là nước thần sao?"giọng điệu có phần giễu cợt cũng không biết nàng ta lấy đâu ra bình nước
Vân Điệp:"đúng vậy"
Sở Hiên quan sát nha đầu trước mặt trước khi nhắm mắt và hiện tại sao lại khác xa như vậy. Váy dài hồng nhạt chấm gót chân, áo lông dày khoác bên ngoài, giày đính hoa ( giày búp bê ). Trong vực sâu lạnh lẽo như thế này nàng ta lấy đâu ra những thứ này chứ
Nhìn ra thắc mắc của mỹ nam, Vân Điệp liền vung tay một cái chiếc lều sportmax hiện ra trước mặt 2 người. Nhìn vẻ mặt 'không thể tin được' của mỹ nam Vân Điệp thực sự thỏa mãn "bất ngờ chưa, ngưỡng mộ chưa?" giọng nói đãi dài ra, nói xong nàng ta còn cười một tràng, trong đáy vực âm thanh vọng lại nghe rất quỷ dị
Lần đầu tiên trong 20 năm cuộc đời của Càn Vương - nhân vật mà mọi người đồn đại là ma vương chuyển kiếp nghe có vẻ rất ngầu đúng không, nhưng hôm nay hắn thật sự có cảm giác ớn lạnh trong không khí âm u thế này nụ cười của Vân Điệp nhìn rất kinh khủng
Sở Hiên nuốt 1 ngụm nước miếng "đây là pháp thuật sao...ngươi là yêu tinh sao?"
Tuy là câu hỏi nhưng nghe ra giọng điệu đã khẳng định 7 phần. Nếu nàng ta là yêu tinh thì mọi nghi vấn của hắn trở nên dễ hiểu. Từ cái bong bóng bảo vệ, không bị trúng độc, y phục nàng ta đang mặc, rồi cái vật thể lạ kia hơn nữa nàng ta còn từ trên trời rơi xuống a
Nhìn mỹ nam ngốc ngốc hỏi mình trong mắt Vân Điệp thì Sở Hiên lúc này cực kì đáng yêu. Nàng không phản bác còn trêu chọc: "đúng vậy. ta có thể biến ra nhiều thứ khác nữa"
"Ngươi tại sao lại chữa thương cho ta" Nếu nàng ta là yêu tinh thì có thể thoát khỏi nơi này dể dàng tại sao còn giúp mình
"Chờ ngươi khỏe mạnh, nuôi ngươi mập béo sau đó khoét tim ngươi ăn có thể tăng cường pháp lực của ta" Vân Điệp cười quỷ dị nói
Không khí trở nên thấp đi vài phần, Sở Hiên trầm mặc trong giây lát rồi khàn giọng dụ dổ
"Giúp ta thoát khỏi nơi này. Ta để ngươi ăn tim" dù sao yêu tinh cũng có loại gian xảo cũng có loại ngu ngốc. Nhìn nha đầu này là loại thứ 2 đi.
"Thật không?" Vân Điệp cười cười hỏi. Mỹ nam của nàng thật đáng yêu a, được thôi như vậy nàng sẽ giúp hắn
" Ừm." Hừ, đợi thoát khỏi đây hắn sẽ cho nàng ăn. Vấn đề ăn được hay không là chuyện của nàng ta
Câu chuyện kết thúc 2 người đều im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Đã qua 3 canh giờ, Sở Hiên đã có thể cứ động thân thể. Hắn chưa bao giờ sốt ruột như hôm nay. Lỡ như yêu tinh kia không chờ được mà khoét tim hắn ngay thì sao. Hắn chống một tay nâng người ngồi dậy từ từ rồi dời tầm mắt sang Vân Điệp "yêu tinh, ngươi có tên không"
Để tăng độ tin tưởng vào lời hù dọa của mình, Vân Điệp kéo tay áo lộ ra hình xăm bươm bướm "tất nhiên a, tên ta là Vân Điệp" . Hình xăm 3d hết sức sống động. Cũng đúng thôi, vì hình xăm này nàng tốn không ít tiền đi. Vốn dĩ chổ này là một vết bớt lúc Vân Điệp sinh ra đã có rồi, lớn lên nàng nhìn nó chướng mắt liền dựa theo tên mình mà xăm hình bươm bướm cũng lúc đó phát hiện ra chính mình có cái không gian tùy thân
" Ồ, bướm nhỏ tên rất hay " Sở Hiên chớp mắt nhìn yêu tinh
Yêu tinh bướm nhỏ rất tức giận, cái tên này muốn mình khoét tim hắn sao. Dám trêu chọc yêu tinh. Gan thực lớn a
"Bướm nhỏ, vậy ngươi chính là bươm bướm hóa thành sao?" Ma vương cười đến yêu nghiệt tủm tỉm hỏi, nhìn bề ngoài có vẻ hắn đang tán tỉnh yêu tinh bướm nhỏ thật ra hắn đang moi móc thông tin nếu tìm ra điểm yếu của nàng thì hắn mới thoát khỏi nạn kiếp bị moi tim a
"ta tên Vân Điệp, bướm nhỏ cái đầu ngươi" yêu tinh bướm nhỏ phồng má tức giận
Sở Hiên hừ lạnh trong lòng lần đầu tiên có người dám ăn nói với hắn như thế "được lắm, nể ngươi là yêu tinh. Không thèm chấp". Đúng vậy nếu là người có ai dám phồng mang trợn má hét vào mặt hắn như vậy chứ. Kẻ đó còn chưa có ra đời đâu
Yêu tinh bướm nhỏ lấy từ không gian một cái bếp cồn, nhóm lửa đặt nồi, đổ nước xé mì gói lột xúc xích. Một loạt động tác nhanh nhẹn làm Sở Hiên hoa cả mắt.
Trong khi chờ nước sôi Vân Điệp ngước mắt nhìn mỹ nam
"này, ngươi tại sao mặc loại y phục cổ trang này, định làm phàm nhân tu tiên sao?"
Ma vương: "..."
Yêu tinh bướm nhỏ: "Tốt lắm, chờ ngươi thành bán tiên, tim của ngươi ăn càng ngon"
Nhắc tới chuyện tim gan phèo phổi thân thể Sở Hiên giật lên một cái. Vân Điệp nhìn hắn thầm nghĩ "cũng không diễn sâu như vậy đi, dọa mỹ nam chạy mất thì sao a". Nàng liền hỏi sang chuyện khác
"ngươi có biết đây là nơi nào không?"
Sở Hiên:" Âm Vực, thuộc lãnh thổ của Sở quốc"
Vân Điệp:"Sở quốc?"
Vân Điệp chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nghe qua cái đất nước nào có tên này, trong trí nhớ của nàng lịch sử dân tộc không có đất nước này. Dựa vào logic của nàng từ lúc rơi xuống đây đến giờ, có lẽ phi thực tế nhưng chính là cái hiện thượng mà mọi người đang nghĩ đấy - Vân Điệp đã xuyên qua rồi
Nhìn vẻ mặt lúc thì khờ ra, khi thì nhíu mày, rồi mong chờ, lo lắng, hưng phấn... diễn ra trên gương mặt trắng trẻo xinh xắn của yêu tinh trước mặt Sở Hiên lo lắng cho trái tim của mình liền hỏi:"sao vậy?"
Vân Điệp hồi hồn:" À ừm.. ta vốn tu luyện trong thâm sơn cùng cốc. Không rỏ chuyện nhân gian. Nghe ngươi nói Sở quốc ta có phần lạ lẫm"
Vân Điệp tuy lo lắng nhưng nàng không sợ vấn đề ăn mặc, nhìn cách y phục của mỹ nam có lẻ nơi này là cổ đại. Một nơi không có zombie, không khí trong lành, lòng người chưa thoái hóa. Nàng cũng không còn người thân nào nữa sống ở đây cũng rất tốt
Tiếng nước sôi ùng ục, Vân Điệp thu hồi suy nghĩ cho mì và gia vị vào nồi trộn lên. Lấy ra bát đũa múc một bát mì đưa cho mỹ nam.
Sở Hiên đưa tay nhận lấy, định lực của hắn rất tốt, không còn vẻ mặt bất ngờ như lúc đầu. Tiếp nhận rất nhanh với sự thần thông quảng đại của yêu tinh bướm nhỏ.
Cặp đôi ma vương và yêu tinh no nê xoa bụng
Ma vương:"bướm nhỏ, ngươi là yêu tinh cũng biết nấu ăn sao?"
Yêu tinh bướm nhỏ lừ mắt cảnh cáo mỹ nam:"không được gọi bướm nhỏ, nghe thực thô tục"
Ma vương:" được.. vậy tiểu yêu tinh chúng ta thoát khỏi nơi này bằng cách nào"
"bay lên sao?"
Tiểu yêu tinh:"ngươi tưởng ta là thánh chắc, ngươi to như vậy bắt ta ôm ngươi bay lên đó. Huống hồ ta cũng không biết bay"
Ma vương:"bướm mà không biết bay?" ma vương đại nhân tròn mắt nhìn tiểu yêu tinh nghi vấn
Tiểu yêu tinh:" .....ta chưa tập bay. Ngươi hỏi nữa ta khoét tim ngươi"
Ma vương ôm trán "thật mất mặt" lo sợ cả đời hắn đều dồn vào trên người yêu tinh kia. Chưa đầy một ngày mà hắn bị người ta dọa biết bao nhiêu lần cũng đành ngậm miệng không dám phản bác
Nhìn vẻ mặt nơm nớp của mỹ nam, Vân Điệp liền dịu giọng:" đợi 3 ngày sau, vết thương của ngươi khỏi hẳn, chúng ta sẽ đi"
Vân Điệp tập trung sắp xếp lại lều trại. Phiến đá này cũng khá to dư dả để chứa một cái lều, ổn định chổ ngủ đầy đủ nàng đưa tay ngoắc Sở Hiên vào trong
"ngươi vào trong này, sương ở đây rất độc. Ở ngoài đó chưa đến 3 ngày ngươi liền bệnh chết tim sẽ không ngon nữa"
Cái kiểu hở tí đòi ăn tim của yêu tinh hắn cũng quen rồi, không để ý nữa. Theo thời gian từ lúc rơi xuống nơi này có lẻ hiện tại là giờ thân, thế mà dưới này đã tối tăm như vậy. Sở Hiên bước vào trong lều, nằm xuống bên cạnh yêu tinh đang thở đều đều nhếch môi " yêu tinh mà cũng ngủ sao"