Bởi vì nán lại Bình Yến khá lâu, lúc quay về Phù Châu thì tin tức Diệp Tư Đằng đã tách ra khiến Mộc Khương có chút trở tay không kịp. Vì thế khi biết được Tần Phương sẽ hộ tống Diệp Tư Tuyết trở về thành Tuyên An hắn liền sử dụng công phu dụng độc bậc nhất của mình giở trò trên cổ xe ngựa của Diệp gia, giả dạng thành xa phu đánh xe cho Diệp đại tiểu thư. Cũng thật không ngờ lần đi này lại khiến hai mươi mấy năm sống một đời thú vị lại càng thêm đặc sắc, ngũ vị tạp trần...
Mộc Khương ít nhiều cũng từng gặp qua Diệp Tư Tuyết, hắn không phải loại người nhất kiến chung tình gì đó, nữ nhân xinh đẹp con cháu thế gia đối với Mộc Khương càng không hiếm lạ, lần đụng độ trực tiếp đầu tiên cách đó không lâu Diệp Tư Tuyết cũng chỉ để lại cho hắn một ấn tượng duy nhất chính là một "muội muội tốt". Hắn vốn nghĩ một đường hộ tống Diệp đại tiểu thư này về coi như nếu không moi được tin tức của Diệp Tư Đằng thì cũng một lần nữa trà trộn vào địa phận của Tề quốc, dùng một chút tiểu tiết đả động đến nội bộ quân thần
Nhưng Mộc Khương một vạn lần cũng không ngờ hắn không chỉ cực lực hộ tống nàng, mà còn nảy sinh một loại tình cảm khiến chính mình tự ngược bản thân đến mức thê thảm.
Lúc sinh thời, ai cũng sẽ có một người khiến ta dùng cả đời này để luyến tiếc. Cuối cùng cũng có một người như vậy bước vào cuộc đời Mộc Khương, tựa như vệt lưu tinh chớp nháy băng qua bầu trời, tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến hắn đau đến tê tâm liệt phế, đủ để một đời khó quên...
Quay lại thời điểm hiện tại trước khi Đông Sở Yến Đồ diễn ra
Minh Kiếm sơn trang
Vân Điệp cột lại tà váy, rón rén bước nhẹ tới đình viện, ngày đông lạnh khiến gò má nàng đỏ hồng hơn mọi khi, bộ dáng lén lút như sóc nhỏ hết sức đáng yêu.
Nếu nàng đoán không lầm, cái người mới bị tên Sa Vũ ti tiện kia đã lăn quay ra đất chính là vị thần y trong miệng Thủ Huyết - Mộc Khương. Kìm không được tò mò liền muốn lại gần nghe ngóng xem ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tới gần mới thấy bộ dáng này của thần y không phải thất tình thì là cái gì.
- Vân cô nương. Một tiếng gọi âm ngoan có chút châm biếm vang lên
Vân Điệp khẽ nhíu mày
- kêu thì kêu, là nam tử hán cái giọng ngươi là kiểu gì đấy. Nghe cứ như cô hồn dã quỷ
Sa Vũ không màn đến bộ dáng chửi người của nàng, hắn một câu vào thẳng vấn đề
- Chuyện cơ mật của đế quốc há lại để nữ nhân không rỏ lai lịch như cô đứng đây nghe lén nhìn trộm
Nàng vì một câu không rõ lai lịch của hắn mà nghẹn họng, tức giận thì có nhưng cũng chẳng thể mắng lại
Sa Vũ nhếch môi cười nhẹ
- Ta cũng tự nghĩ, phải chăng là quá đề cao Vân cô nương rồi. Người buồn giận đều hiện lên trên mặt như tắc kè bảy màu thế kia há có thể là gián điệp. Còn nếu cô giả vờ thì cũng giống lắm đó
Vân Điệp giận tím mặt, nàng không phải người dễ bị ức hiếp nhưng người này có định kiến với nàng cũng là muốn tốt cho Sở Hiên. Nàng biết bản thân cũng không thể lí giải hết những khúc mắc trong đầu hắn, thì lấy lí do gì để phản bác đây
- Cô nên biết điều này... vương gia không phải người tốt
Vân Điệp: "..." Ngươi không nói ta cũng biết
- Có lẽ cô cũng biết điều này, nhưng người luôn bày ra bộ dáng tốt đẹp của mình ra cho cô thấy. Dù người không hề lương thiện cũng sẽ nương tay với kẻ thù khi ở trước mặt cô. Những điều này dần khiến cô quên đi một sự thật, người luôn bên cạnh nâng niu yêu chiều cô là một kẻ giết người không gớm tay
Bất giác Sa Vũ dẫn nàng đến bìa rừng, bởi vì tuyết phủ trắng khắp nơi nên những vệt đỏ loang lổ càng thêm bắt mắt
Hắn chỉ tay về một nơi máu chưa nhạt, còn ướt đậm đặc trên nền tuyết
- Cô biết đó là gì chứ
Sa Vũ giang rộng cánh tay, hít vào một hơi thật sâu
- Mùi máu tanh ngòm như vậy đừng nói là cô không ngửi thấy
Vân Điệp nhìn hắn, có lẽ hơi lạnh nên âm thanh phát ra có chút khan
- Ở đây mới có người chết à?
- Hừ, nơi này có ngày nào mà không có người chết đâu. Không ngại nói cho cô biết, những người này chết đều do thú hoang cắn xé cả đấy.
Hắn ngừng lại nhìn nàng đầy ý vị
- À, cô biết bị thú hoang cắn xé là thế nào chứ, cũng chẳng khác tứ mã phanh thây là bao đâu.
Vân Điệp hiểu ra. những người này chẳng phải bị thú hoang cắn xé mà bị bọn họ giết. Giết người còn bịa ra một nguyên nhân đơn giản và hợp tình hợp lí như vậy tất nhiên là có điều che giấu. Dù có tội hay vô tội, chỉ cần bước chân vào nơi này đều phải chết
- Đế vương tự cổ vô tình, vương gia đang bước đi trên con đường đế nghiệp. Sinh mạng của những người này là để đổi lấy một ngôi cửu ngủ chí tôn, mà địa vị này không ai khác có thể ngồi lên ngoài vương gia.
- Ngươi nói với ta những điều này để làm gì. Không phải chỉ để khoe khoang các ngươi máu lạnh thế nào chứ?
- Cô nhìn cũng có chút đầu óc, tư sắc vài phần. Nhưng để làm mẫu nghi thiên hạ.., cô nhìn Kiều Vãn Ninh là rõ. Trong cung có cả một đám nữ nhân như vậy cô đấu nổi sao? Huống hồ cô không có gia thế, ngay cả cái tên cũng khiến ta thập phần nghi ngờ
Vân Điệp nghe hắn tụng kinh đến đau cả đầu, liền một câu chặt đứt
- Ruốt cuộc ngươi dụng tâm nói từ nãy đến giờ chỉ để moi được lai lịch của ta sao?
Nàng nhìn hắn thành tâm thành ý nói
- Ta vốn mồ côi từ nhỏ, không biết phụ mẫu thân sinh là ai, nếu Sa đại nhân tìm ra được thân thế bất minh này ta còn phải cảm tạ ngươi đấy
Nói xong nàng còn chắp tay tỏ vẻ cảm tạ rồi mới rời đi
Trên đường trở về Vân Điệp luôn mông lung nghĩ ngợi. Nếu quả thật Sở Hiên sau này xưng đế, hắn sẽ không tránh khỏi tam cung lục viện. Cho dù hắn thật tâm, một lòng một dạ với nàng thì sao. Đọc qua nhiều bộ cung đấu như vậy, quân thần một lòng đều dựa vào quan hệ thông gia, kềm cặp lẫn nhau. Hắn nói không nạp phi thì không nạp sao?
Người sống trên đời nào có nhiều tùy tâm sở dục như vậy? Sở Hiên thân bất do kỉ, nếu lúc đó hắn thê thiếp thành đàn, nàng sẽ đau lòng nhưng không thể oán hận. Có lẽ đến lúc đó nàng chỉ đành rời đi, bỏ lại duyên mỏng này vậy
Nghĩ thì nghĩ như vậy, tuy là chuyện của tương lai nhưng lời nói của Sa Vũ chẳng khác nào bùa chú
Vân cô nương thức tỉnh đi, thức tỉnh đi.
Vân cô nương, cô và vương gia không có kết quả đâu
Vân Điệp không chịu được ấm ức trong lòng liền một đường rẽ trái rẽ phải đi đến phòng Sở Hiên
Ầm!
Vân Điệp đá văng cửa phòng
Thủ Huyết đứng bên cạnh Sở Hiên trố mắt ra nhìn cánh cửa treo vắt vẻo, lại nhìn vương gia nhà hắn thở dài đầy bất lực
Tiểu yêu tinh của hắn vẫn y như lần đầu gặp mặt, vĩnh viễn luôn khí phách như vậy đó, ngang ngược khiến người ta muốn đánh nhưng lại không dám đánh
Sở Hiên giang rộng hai tay chờ nàng nhào vào ngực mình, sau đó lại quay sang Thủ Huyết
- Có phải các ngươi lại đem muộn cơm trưa cho nàng không?
Thủ Huyết nuốt xuống một ngụm máu
- Nào có, thuộc hạ đã căn dặn bọn họ từ rất sớm rồi, tuyệt không chậm trễ
Sở Hiên nghe vậy liền bày ra vẻ mặt đăm chiêu hỏi nàng
- Vậy tại sao mặt nàng lại ấm ức như thế
Vân Điệp vốn chuẩn bị một bụng câu hỏi
Chàng có nạp thiếp không, có nạp thiếp không.... Nhưng ruốt ruộc vẫn nuốt lại, nghèn nghẹn nhìn có vẻ đau khổ lắm
- Ta lại đói bụng rồi
Sở Hiên nghe vậy cười phá lên, hắn đoán đâu có sai, sau đó liền sai người dọn thức ăn lên
Thủ Huyết biết thân biết phận thoắt cái biến mất không một tiếng động.
Tề quốc
Ở Tề quốc có một nơi gọi là Qủy Địa, chỉ cần ngươi bước vào vùng đất mang tên này, không cần biết là trẻ con ba tuổi, hay là lão nhân tám mươi. Ngươi là đại nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ? hay loại tiểu tốt nhát gan không đáng nhắc đến... Bất cứ là loại người nào cũng không thoát khỏi một chữ "chết"
Nếu Càn Phong vang danh thiên hạ với một vị vương gia tàn độc chẳng khác gì đại ma đầu chuyển thế thì Qủy Địa cũng không khác là mấy. Cái khác ở đây, Qủy Địa là nơi mang âm khí chết chóc như địa ngục nhân gian khác hẳn với sự phồn hoa đô hội của Càn Phong. Người chiếm giữ Qủy Địa - vị Tề Lạc đại nhân gian ác đã đặt cho bản giáo một cái tên vô cùng tỷ lệ nghịch với sự quỷ dị của nơi này - Thanh Vân giáo. Cũng chính vì cái tên kì lạ này đã tạo nên một đại hiểu lầm khiến nữ chính của chúng ta trở thành hồ ly đội trên đầu tội danh họa quốc
Thanh Vân giáo trú ngụ trong một động đá được ngụy tạo bởi thác nước. Từ bên ngoài nhìn vào nghiễm nhiên nhìn thấy chính là một thiên nhiên kì vĩ. Mặt sông bao bọc xung quanh nhìn rất nông, rễ cây đại thụ dưới sông gồ cao tạo cảm giác nguy hiểm rình rập, đương nhiên cảm giác sẽ không sai. Bởi vì quả thật dưới mặt sông không sâu này đầy rẫy những sinh vật khát máu, đủ để tạo nên cái tên Qủy Địa
Tề Lạc nằm dài trên ghế chủ tọa, đầu gác lên khối gỗ để tay, lớp da hổ bị thân hình nam nhân làm cho nhăn nhúm. Ánh nến hất lên mái tóc đen của hắn phủ lên một tầng màu đỏ nhạt tạo nên một loại mị hoặc khiến người khác kềm không được mà nhìn thêm mấy lần
Chúng giáo sau khi quỳ lạy các kiểu liền báo cáo nhiệm vụ. Xong xuôi tất cả đồng loạt biến mất sau cửa động không chút tăm hơi. Tề Lạc có bốn hộ pháp, trong đó Dương Chính - kẻ đã lấy đi lọ Tiêu Hồn Tán mà Tư Mộc Lí Tư đã cố ý làm rơi lại trước cửa phòng Tiết Bình. Còn lại một người đang có mặt tại đây chính là Ân hộ pháp mà Dương Chính đã nói. Hai người còn lại tạm thời không cần nhắc đến, không chừng họ cũng đang bí mật thực thi một nhiệm vụ biến thái nào đó của Tề Lạc rồi
- Thuộc hạ tất trách không hoàn thành nhiệm vụ được giao, xin giáo chủ giáng tội
Tề Lạc nhướng mày nhìn Ân Hạo
- A? nói vậy cánh tay tưởng rằng đã phế của Diệp Tư Đằng đã được chữa khỏi?
Ân Hạo quỳ một gối cuối đầu không nói, tỏ ý lời nói của Tề Lạc đã đoán đúng
Tên Dương Chính ngồi ngoắc nghẻo bên cạnh không ngại châm dầu vào lửa
- Aizda... Ân hộ pháp được mệnh danh là cao thủ kiếm khí lại thua dưới tay một kẻ tàn phế. Điều này thật khiến ra mở mang tầm mắt nha, hoặc là... ngươi cố ý nương tay
Ân Hạo nghe thấy lời khinh thường của hắn có chút bất bình
- Ngươi có vẻ đã quá coi thường Diệp Tư Đằng rồi, thân thủ của hắn không phải dạng tầm thường mà nhà binh nên có đâu, huống hồ đối đầu với một kẻ tài trí như vậy há chỉ so nhau một cái thân thủ tay chân
Tề Lạc bên trên chống cằm, nắm ngay trọng điểm hỏi tới
- Nói vậy, ta cũng không ngại nghe một chút hắn đã dùng tài trí của mình đối phó ngươi như thế nào?
Ân Hạo buồn bã nói
- Diệp Tư Đằng lợi dụng mối quan hệ của Diệp thái úy muốn Hồng Sinh giúp đỡ hắn chữa khỏi cánh tay. Trong khoảng thời gian đó, thuộc hạ đã không ngừng dùng mọi cách ám sát hắn nhưng bất thành. Một phần vì hắn được che chở bởi Nha Y quán phần còn lại là vì xuất hiện ba kẻ khác
Dương Chính bên cạnh nhanh mồm hỏi
- Là ai?
- Là Kiều Vãn Ninh, muội muội hắn - Diệp Tư Tuyết, người còn lại chính là Mộc Khương
Tề Lạc nhắm mắt như có điều suy nghĩ
- Không cần ngươi nói ta cũng biết, Diệp Tư Đằng giỏi nhất chính là lợi dụng kẻ khác. Nhưng Diệp Tư Tuyết là muội muội hắn, Kiều Vãn Ninh lại là nữ nhân hắn yêu. Mộc Khương? người này hắn có thể lợi dụng được sao. Nói không chừng trong thời gian đó đã nảy sinh những mối quan hệ phức tạp gì mà người ngoài như chúng ta không thể hiểu rồi
- Giáo chủ, thật ra Diệp Tư Đằng nói muốn thuộc hạ giao cái này cho người. Ân hạo từ trong vạt áo lấy ra một khối gỗ lục giác, ở hồng tâm có một khối gỗ nhỏ hình trụ lồi lên.
Tề Lạc xoay khối gổ trong tay tỉ mỉ xem xét
- Đây là mật thư?
Ân Hạo trong lòng thầm nhủ Diệp Tư Đằng quả thật rất cẩn thận, sau đó truyền đạt lại những gì Diệp Tư Đằng đã nói ngày hôm dó
- "ngươi là thuộc hạ của Tề Lạc, hắn có thể tin ngươi nhưng ta thì không. Hơn nữa bên cạnh còn có chó săn của Càn vương dòm ngó. Nếu mật thư này xảy ra sơ sót không thể tới tay Tề Lạc, kẻ khác có gan động vào chỉ có một con đường chết".
Nói như vậy là rõ, ngoài Tề Lạc sẽ không có người khác có khả năng mở khối gỗ này ra
Xưa nay Thanh Vân giáo vẫn luôn gây khó dễ, cản trở mọi việc của Diệp gia. Chúng giáo đều đoán già đoán non rằng giữa giáo chủ của bọn họ cùng Diệp Tư Đằng là có hiềm khích. Nhưng ngoài Tề Lạc ra không ai biết rằng giữa họ không hề có một ân oán nào cả, điều duy nhất khiền Tề Lạc nhăm nhe tính mạng của Diệp Tư Đằng là bởi vì Diệp đại tướng quân đã nắm được một bí mật của hắn.
Tề Lạc cười gằn
Diệp Tư Đằng ta xem ngươi muốn giở trò gì