Vì thế, những ngày sau đó, mấy bức tranh này đều được treo trong phòng. Lúc họ dùng bữa có thể nhìn thấy, lúc trò chuyện với nhau cũng nhìn thấy. Mới đầu Hạ Vân Tự còn hăm hở bàn luận với y xem ai đẹp nhất, hoặc là họa sĩ nào có kỹ thuật điêu luyện hơn nhưng lâu dần, nàng cũng không còn hứng thú nữa.
Một thời gian sau, y bắt đầu cảm thấy những bức tranh này không vừa mắt. Một hôm nọ, sau khi hai người gần gũi nhau, y đứng dậy ra sau bình phong thay quần áo, lúc quay lại thì cau mày bảo: “Gỡ mấy bức tranh này xuống đi.”
“Tranh?” Hạ Vân Tự biếng nhác nằm trên giường, một lúc mới hiểu ra y đang nói những bức tranh nào. Nàng cười hỏi: “Sao thế ạ? không đẹp ư?”
“Đẹp.” hoàng đế lắc đầu cười khổ. “Vì vẽ đẹp như thật nên lúc nãy trẫm nhìn thoáng qua, thình lình cảm thấy giống như bị người ta dòm ngó vậy, khá kỳ cục.”
Nghĩ lại thì lúc nãy khi họ vui vẻ bên nhau cũng bị ba bức tranh này “dòm ngó”, hơn nữa người trong bức họa vẫn là người sống, sau này rất có thể sẽ vào cung thì… càng nghĩ càng thấy kỳ cục.
Nàng thì hết sức vui vẻ. “Vâng, để sáng mai thần thiếp sai người tháo tranh xuống.”
Y đã chán nhìn những bức tranh này, với nàng như thế là đủ.
Điều nàng cần chính là thế.
Vì đề phòng Đức Phi, nàng phải khuyên y đích thân đến buổi tuyển tú trên điện nhưng không thể để y bị ba mỹ hân kia hớp hồn.
Mà cảm giác hớp hồn kia, thường thì phải lần đầu tiên gặp mặt mới cảm thấy sững sờ chứ đã xem họa từ trước, trong lòng đã có những ấn tượng nhất định rồi thì có đẹp đến đâu đi nữa cũng không làm người ta ngạc nhiên được.
Như thế, y sẽ không bị ai đó làm cho thất thần, không dời mắt ra được.
——
Không ngoài dự tính, khi các tú nữ vào Dục Tú Cung học quy tắc, Đức Phi bèn bắt đầu hành động. Hôm nay ban thưởng cho thứ này, ngày mai sai đại cung nữ bên cạnh mình chiếu cố ít nhiều, nói chung là quan tâm đợt trước.
Nhưng những việc này cũng không cần phải giấu giếm, Đức Phi là phi tần có địa vị cao, làm thế cũng là chuyện đương nhiên, mà Hạ Vân Tự nghe ngóng những chuyện này cũng dễ dàng.
Vì thế nàng nhanh chóng nghe ngóng được ba người mà mình treo tranh đều được lòng Đức Phi.
“Nàng ta qua là nhọc lòng.” Hạ Vân Tự cười khẽ rồi liếc nhìn Oanh Thời đứng bên cạnh mình. “Các em thật có mắt, chọn tranh không sai bức nào.”
Oanh Thời mỉm cười. “Xem xem ai đẹp thì có gì khó. Ba bức kia vừa nhìn là thấy dễ chịu con mắt hơn những bức khác.”
Đúng vậy, dễ chịu con mắt.
Hạ Vân Tự đưa mắt nhìn bức tường đối diện.
Trên tường đã đổi trở lại thành tranh sơn thủy nhưng không phải là bức trước kia. Sau khi đòi đổi, hoàng đế đã cố tình sai người tìm một bức tranh mới treo lên, bút pháp còn tuyệt diệu hơn bức cũ.
Đáng tiếc quá, những mỹ nhân dễ chịu con mắt kia hoàng đế đã xem ngấy rồi.
Không những xem ngấy mà còn có chút không thoải mái nữa. Dù Đức Phi có muốn giữ lại, nếu nàng muốn bỏ thẻ bài của họ thì chỉ cần một câu nói mà thôi.
Đương nhiên, hẳn là Đức Phi sẽ còn có sự chuẩn bị khác, những người bị lôi kéo không chỉ có ba mỹ nhân này thôi mà sẽ còn một hai người khác dự phòng. Nhưng thiếu đi những mỹ nhân tuyệt sắc này tức là đã mất một món vũ khí lợi hại, nàng ứng phó với họ sẽ nhẹ nhàng hơn.
——
Thoắt cái đã vào đầu tháng năm.
Mọi thứ trong cung đều yên ổn, nhưng gần đến ngày đại tuyển, một cảm giác căng thẳng dần lan ra khắp hậu cung. Có câu “hoa không đỏ trăm ngày”, cũng có câu “chỉ thấy người mới cười, ai nghe người cũ khóc”, mỗi lần đến lúc tuyển cung tần mới, những người cũ trong cung đều không khỏi lo lắng, dù có là người được sủng nhất hậu cung như Hạ Vân Tự cũng không khỏi cảm thấy như vậy.
Vì thế số lần nàng thất thần nhiều hơn bình thường rất nhiều, mà thật ra chỉ là tự dọa mình mà thôi. Người mới còn chưa vào, thất thần cũng đâu tính toán được gì, chẳng qua là tự suy nghĩ vẩn vơ mà thôi.
Mà nguyên nhân một phần là do gần đây nhàn rỗi quá.
Dạo này trong cung không có chuyện gì xảy ra, ngay cả Đức Phi cũng án binh bất động. Mọi người chỉ nghĩ đến chuyện tuyển tú, và cũng ngày ngày tự mình dọa mình.
Đến cuối tháng năm có một chuyện bất ngờ xảy ra, lôi nàng ra khỏi những cơn suy nghĩ vẩn vơ.
Tiểu Lộc Tử đến Thượng Thư Phòng đưa điểm tâm cho Ninh Nguyên, trở về với vẻ mặt nghi hoặc, bẩm báo với nàng. “Không biết tại sao mà hình như gần đây đại điện hạ rất hay qua lại với một hoạn quan chỗ hoàng thượng.”
“Hoạn quan chỗ hoàng thượng?” Hạ Vân Tự giật mình một cái. Ninh Nguyên là trưởng tử, thân phận vốn nhạy cảm, lúc cư xử với người của hoàng đế thì phải càng cẩn thận hơn.
Nàng vội vàng hỏi: “Chuyện là thế nào, ngươi mau kể tỉ mỉ lại xem.”
Tiểu Lộc Tử bèn bẩm bấm lại đầu đuôi, nói gần đây lần nào mình đến đưa điểm tâm cho đại hoàng tử cũng đều nhìn thấy hoạn quan kia, trước sau đã gặp bốn năm lần rồi, lúc nãy cũng gặp được. Lần này không thấy người kia và đại hoàng tử ở một chỗ nhưng hắn và hai thị vệ bên cạnh đại hoàng tử lại bá vai khoác cổ nhau, còn nói tối nay không trực sẽ cùng nhau uống rượu.
Tiểu Lộc Tử nói: “Cụ thể là thế nào nô tài cũng không rõ, sợ chuyện phức tạp nên bèn bẩm báo với nương nương.”
“Ngươi cẩn thận là tốt.” Hạ Vân Tự gật đuầ, trầm ngâm giây lát rồi bảo: “Đi gọi Từ Minh Tín đến đây cho ta.”
Từ Minh Tín hiện nay là một trong những người đứng đầu đám thị vệ bên cạnh Ninh Nguyên, tuy hắn là ngoại thần nhưng Hạ Vân Tự là di mẫu lại là dưỡng mẫu của Ninh Nguyên nên triệu kiến hắn cũng không vượt quá phép tắc.
Chưa đầy một khắc sau, Từ Minh Tín đã đến. Hắn mặc giáp mềm, quỳ một gối xuống đất hành lễ. Hạ Vân Tự liếc nhìn hắn rồi hỏi thẳng: “Đại hoàng tử và hoạn quan chỗ hoàng thượng là thế nào với nhau?”
Từ Minh Tín ngẩn ra, ngước đôi mắt có vẻ hoang mang lên: “Hoạn quan chỗ hoàng thượng?”
Hạ Vân Tự nhướng mày. “Đừng có giả ngây với bản cung.”
Từ Minh Tín tự nhiên cảm thấy rùng mình, chột dạ cúi đầu xuống nhưng không phải vì sợ nàng.
Hắn biết rõ tình nghĩa giữa nhị ca mình và vị Thần Phi nương nương này. Ngay cả việc bảo hắn đến bảo vệ đại hoàng tử, hắn cũng cảm thấy thật ra nhị ca không phải quan tâm đại hoàng tử mà là Thần Phi nương nương.
Hơn nữa, Thần Phi nương nương đúng là quá xinh đẹp!
Người đẹp thế này, tâm địa chắc không xấu được.
(Em còn non và xanh lắm) Từ Minh Tín thầm nghĩ rồi chắp tay bẩm: “Nương nương, chúng thần phụng chỉ làm việc, chỉ nghe lệnh một mình đại hoàng tử. Nếu nương nương có nghi vấn gì chi bằng cứ hỏi trực tiếp đại điện hạ.”
Hạ Vân Tự không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Từ Minh Tín cũng không nao núng, ngước mắt nhìn lại nàng rồi bình tĩnh cúi đầu, không lên tiếng.
Dáng vẻ tức giận này thật giống hệt nhị ca của hắn trước kia.
Hạ Vân Tự muốn bật cười nhưng cuối cùng nhịn được, xua tay bảo: “Biết rồi, ngươi lui ra đi. Đừng nói gì với đại hoàng tử, bản cung sẽ tự hỏi nó.”
Từ Minh Tín bèn cáo lui. Hạ Vân Tự dựa vào trường kỷ suy tính một lát, nhất thời không nghĩ được gì.
Từ phản ứng của Từ Minh Tín, ít nhất là đã có chuyện. Nhưng Từ Minh Tín không định “bán đứng” Ninh Nguyên, cũng không hoàn toàn cố tình che giấu, hẳn là không phải chuyện quá xấu.
Chiều tối, đợi Ninh Nguyên trở về, Hạ Vân Tự để thằng bé chơi với Ninh Nghi một lát, cùng nó dùng bữa tối xong, đi tản bộ về mới đề cập đến chuyện đó. “Di mẫu hỏi con một chuyện.”
Ninh Nguyên không suy nghĩ gì mà đáp ngay. “Di mẫu cứ nói ạ.”
Hạ Vân Tự ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào nó: “Nghe nói gần đây con qua lại rất thân thiết với một hoạn quan chỗ hoàng thượng, thị vệ bên cạnh con cũng bá vai khoác cổ với hắn, chuyện là thế nào?”
Còn chưa nói xong, nàng đã thấy người Ninh Nguyên cứng đờ lại.
Cách nhau vài thước, nàng ung dung nhìn thằng bé; nó thì ngồi đó, nhìn nàng với ánh mắt chột dạ.
Hạ Vân Tự nhìn nó như vậy thì bật cười. “Mau nói đi. Chuyện thế này con không được giấu di mẫu.”
Tim Ninh Nguyên đập thình thịch, môi giần giật, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Sau một hồi yên lặng, cuối cùng Ninh Nguyên cho cung nhân lui ra hết rồi đi đến trước mặt Hạ Vân Tự, khai đầu đuôi sự việc. “Người đừng giận. Con… con cảm thấy hoạn quan kia có vấn đề. Hắn nói với con lục đệ mới là con ruột của người, sau này người sẽ càng thiên vị đệ ấy.”
Hạ Vân Tự nghe mà ớn lạnh cả người. “Sau đó thì sao!”
“Sau đó con định thăm dò xem rốt cuộc hắn là người của ai.” Ninh Nguyên giải thích. “Hắn đúng là kẻ xấu, mỗi ngày đều tìm cơ hội xúi giục con, thường xuyên nói rằng con nít yếu ớt, cái gì mà lỡ không đóng kỹ cửa sổ, bị trúng gió là rất có thể mất mạng. Còn cái gì mà ăn trúng đồ ăn lạ là cũng có thể đi đời.”
Nó biết rất rõ Trương Xương đang gián tiếp gieo vào đầu nó ý nghĩ ra tay với lục đệ.
Nằm mơ đi! Đó là lục đệ mà di mẫu sinh cho nó, thân thiết hơn bất cứ huynh đệ tỷ muội nào khác, làm sao nó có thể vô duyên vô cớ ra tay với lục đệ?
Hạ Vân Tự thì nghe mà cảm thấy nổi cả da gà.
Có người đến xúi giục Ninh Nguyên, khác hẳn với những cách xúi giục khác trong cung. Ở tuổi của Ninh Nguyên, bình thường có học hành khắc khổ đển đâu thì kiến thức cũng có hạn, kinh nghiệm sống còn non kém, rất dễ bị người khác tác động.
Huống chi đó còn là người bên cạnh hoàng đế.
Vì thế, dù đã nghe được lập trường của Ninh Nguyên thì cũng không khỏi căn dặn. “Con không được nghe hắn nói. Di mẫu đối với con thế nào trong lòng con đều biết, sau này lục đệ đều phải dựa vào con.”
Ninh Nguyên nói như đinh đóng cột. “Con biết mà! Đương nhiên con sẽ không nghe lời hắn!”
Hạ Vân Tự liền hỏi: “Sao con không nói chuyện này với người lớn?”
“Thì con…” Ninh Nguyên cúi đầu. “Chẳng phải con sợ đánh rắn động cỏ sao.”
Hạ Vân Tự lườm nó: “Ta là rắn à?”
“Không phải!” Ninh Nguyên vội giải thích. “Sao lại thế được. Người phía sau sai khiến hắn mới là rắn.”
“Đúng vậy.” Hạ Vân Tự bèn sa sầm mặt lại. “Di mẫu sẽ không bao giờ nói ra, tại sao con còn không nói cho di mẫu biết?”
Ninh Nguyên lí nhí đáp: “Con cảm thấy con có thể ứng phó được.”
Khi ấy Hạ Vân Tự mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Nỗi lo lắng hai huynh đệ bất hòa đã nảy ra trong lòng nàng kể từ khi Ninh Nghi ra đời. Bây giờ nàng không thể không lo lắng trong lòng Ninh Nguyên có nghĩ gì hay không.
Ninh Nguyên nói thế thì nàng thấy yên lòng. Dù gì thằng bé cũng đang ở cái tuổi không lớn không nhỏ, gặp chuyện cảm thấy mình có thể ứng phó được bèn tự giải quyết, đó là sự kiêu ngạo thường thấy ở tuổi này.
Hạ Vân Tự bèn khẩn khoản nói với nó: “Sau này không được như thế nữa.”
Ninh Nguyên không lên tiếng, sắc mặt hơi tái kia có xen lẫn chút không phục.
Hạ Vân Tự bèn nói: “Kẻ sau lưng là ai, di mẫu có thể đoán được ít nhiều.”
Mắt Ninh Nguyên sáng rực lên. “Là ai?”
Hạ Vân Tự chỉ đáp: “Con nói cho di mẫu trước, con sắp xếp bấy lâu nay, cuối cùng là có tính toán gì?”
Gặp chuyện thế này, nàng cũng vui vẻ để Ninh Nguyên rèn luyện một phen. Khôn ngoan, tính toán là thứ mà thằng bé cần có, trước mắt nàng có thể giúp nó tôi luyện một phen, cớ sao mà không làm.
Hơn nữa nếu Đức Phi biết âm mưu của mình thất bại trong tay một đứa trẻ mười hai tuổi thì e là tức đến ói máu.
Vậy cớ sao mà không làm?
Ninh Nguyên đảo mắt một vòng. “Con cảm thấy… hiện tại hắn chỉ xúi giục con, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, dù con có khai ra hắn thì hắn cũng có thể chối đây đẩy vì không bằng không chứng.”
Dừng lại một chút, nó gằn từng tiếng một: “Cho nên con muốn đợi xem có thể bắt được nhân chứng vật chứng luôn không.”