Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 37

Sắc trời đã đen, màn đêm sao sáng lộng lẫy, trên thành lâu chỉ có ánh đèn lung linh và bội kiếm trên eo thị vệ lóe sáng.

Thiên tử giá lâm, mọi người liền quỳ xuống hành lễ, hắn không dừng bước, chỉ nói: "Miễn lễ."

Sau đó xoay người nhìn nàng, thấy nàng nâng làn váy cẩn thận bước lên thềm đá, thoáng chần chờ, hắn đưa tay về phía nàng.

Ngọn lửa chiếu rọi gương mặt nàng, dường như có chút ngây ra, nàng vẫn đưa tay cho hắn.

Được hắn đỡ lên hai bậc cuối cùng, con đường bình thản trên thành lâu cùng núi non trùng điệp bị màn đêm bao phủ đều ánh vào mắt. Chỉ là núi non trùng điệp kia thật sự không thể nhìn rõ, tuy có sao trời nhưng chỉ có thể nhìn ra mấy bóng dáng đen tuyền.

Hạ Vân Tự khó hiểu nhìn hắn: "Hoàng Thượng muốn cho thần thiếp nhìn cái gì?"

Hắn cười nhìn thành lâu đen nhánh trước mặt: "Chúng ta tới hơi sớm, chờ một chút." Nói rồi hắn nháy mắt, Phàn Ứng Đức hiểu ý, phất tay ra hiệu cho bọn thị vệ lui xuống, chính mình cũng dẫn cung nhân thối lui xuống thành lâu.

Nơi này thật sự an tĩnh, an tĩnh tới thế gian phảng phất chỉ có hai người bọn họ, không quyền thế hỗn loạn, không yêu hận đan xen.

Hạ Huyền Thời đi đến tường vây, nhàn tản ngồi xuống đất, lại nhìn nàng: "Tới đây ngồi đi." Dứt lời, hắn liền nhìn sao trời lộng lẫy bên trên.

Hạ Vân Tự cũng đi đến nhìn xuống, theo ánh mắt của hắn mà nhìn, hỏi: "Hoàng Thượng đang ngắm sao sao?"

"Không phải."

Nàng khẽ cười: "Vậy thần thiếp biết hạ lễ là gì rồi."

Hắn nhướng mày nhìn nàng, nụ cười trên khóe miệng nàng vẫn không thay đổi: "Pháo hoa đúng không?"

Đối với người tặng lễ mà nói, phàm bị đoán được đều sẽ mất hứng. Nhưng nàng lại nói tiếp: "Thần thiếp thích!" Nói rồi, nàng ôm lấy đầu gối, hai mắt sáng trưng nhìn chằm chằm màn trời, bộ dáng tốt đẹp khiến người phải áy náy.

Không ngờ, hắn lại nói: "Sai rồi."

Hạ Vân Tự sửng sốt, quay đầu: "Vậy đó là gì?"

Nhưng hắn không chịu nói: "Từ từ sẽ biết."

Nàng nhịn không được mà có chút tò mò, làm như do dự, cuối cùng lại không hỏi, yên tĩnh nhìn màn trời mà chờ.

Không bao lâu, trong núi rừng trước thành lâu vang lên tiếng vang.

Hạ Vân Tự theo bản năng rùng mình, trong đầu hiện lên hình ảnh dã thú trong núi. Nghĩ tới nơi này là trên thành lâu, vả lại hành cung làm sao có mấy thứ đó, trong lòng liền bình tĩnh trở lại.

Nghiêng tai lắng nghe, tiếng động kia ngày càng lớn, ngày càng nặng, ngày càng gần, tim nàng không tự chủ mà đập nhanh lên. Ba phần tò mò hai phần khẩn trương, nàng lần nữa nhìn hoàng đế: "Hoàng Thượng."

Hắn chỉ mỉm cười nhìn về phương xa, nắm chặt tay nàng: "Nhanh thôi."

Vừa dứt lời, vô vàng điểm sáng màu vàng liền ánh vào mắt.

Nàng chăm chú nhìn lại, những điểm sáng đó chậm rãi bay lên, nhìn không rõ, càng không thể nói đó là gì.

Nàng không khỏi nghi hoặc, lại thấy vô vàn điểm sáng bay lên cao, giống như đom đóm trong bụi cỏ vừa chịu kinh hách, muốn phi người bay tới ngôi sao cuối chân trời.

Lại một trận dâng lên, cách nơi này gần hơn một chút.

Hạ Vân Tự cuối cùng cũng biết đó là gì, ngạc nhiên mở lớn hai mắt, nhịn không được mà hít một hơi thật sâu.

Sau đó một trận lại một trận, cứ như vậy mà từng điểm sáng bay lên, cuối cùng khiến núi rừng trước mắt một mảnh sáng bừng, ngay cả dãy núi đen nhánh cũng bị chiếu rọi rõ ràng.

Hạ Vân Tự cố gắng nhìn xa, mới phát giác sau lưng không biết từ khi nào cũng được ánh đèn bao trùm. Nơi ánh mắt có thể nhìn tới, trước mặt, phía sau, bầu trời đều là vầng sáng mông lung, tựa như ảo mộng.

Nàng chưa bao giờ thấy nhiều đèn Khổng Minh cùng lúc bay lên như vậy, hoặc là nói, khắp thiên hạ này cũng chẳng mấy ai đã từng gặp qua kỳ cảnh như thế.

Có điều, nàng và đèn Khổng Minh sớm có gút mắt.

Đèn Khổng Minh vốn là lửa khói báo động, là cách trong quân truyền tin, sau trong quân dần có cách tốt hơn, đèn Khổng Minh liền truyền lưu ra ngoài, trở thành vật cầu phúc của bá tánh dân gian.

Nguyên quán của Hạ gia vốn không ở kinh thành, mấy thế hệ trước mới dời tới đây, tập tục phía Nam cũng đem một ít tới.

Trong đó có một nghi lễ, nói là mỗi khi có hài tử chào đời liền đốt một đèn Khổng Minh, cầu mong cho hài tử khỏe mạnh, bình an trưởng thành.

Nhưng Hạ Vân Tự là nữ nhi con vợ lẽ trong nhà, lúc sinh ra mẫu thân vốn không được sủng, lại khó sinh mà mất, trong viện hỗn loạn một trận, nào có người nhớ thả cho nàng một chiếc đèn Khổng Minh?

Mãi tới tám tuổi nàng mới nghe nói chuyện này, khi đó tỷ tỷ và Mộ Vương Hạ Huyền Thời đã đính hôn, Hạ Huyền Thời thường xuyên đến phủ, vừa lúc bắt gặp nàng vì việc này mà khóc nhè.

Thời điểm tiểu hài tử cáu kỉnh hoàn toàn không màng đạo lý, huống chi nàng "xuất binh có danh nghĩa", tỷ tỷ có dỗ thế nào cũng không được, nàng chính là cảm thấy bản thân chịu ủy khuất, tỷ tỷ liền gọi người làm cho nàng chiếc đèn Khổng Minh.

Hiện tại nghĩ lại, khi đó nàng để ý đâu phải là một chiếc đèn, đơn giản là vì nương theo cớ đó mà phát tiết bao nhiêu ủy khuất đã chịu ra mà thôi.

Cuối cùng tỷ tỷ không còn cách nào khác, chỉ đành dỗ nàng: "A Tự không khóc! Mệnh của chúng ta do chúng ta nắm lấy, không có đốt đèn thì không thể trưởng thành sao? Chờ muội trưởng thành, đến lúc thành hôn, tỷ sẽ thuyết phục cha kêu cả nhà đốt đèn cho muội, chúc muội cùng phu quân của mình bạc đầu giai lão, con cháu đầy đàn, muội thấy có được không?"

Nàng lập tức ngừng khóc, bởi vì tưởng tượng một hồi, nếu cả nhà đều đốt đèn khẳng định là rất đẹp.

Có điều việc đó nàng nhớ nhiều nhất cũng chỉ ba ngày. Tiểu hài tử vô tâm vô phế, khi đó nàng đã biết đọc sách, nào còn thời gian nhàn rỗi nghĩ những việc này?

Sau lúc nhớ tới, tỷ tỷ đã ly thế... Mỗi lần lóe lên lời hứa này, nàng lại trách tỷ tỷ lừa nàng, thế nhưng cứ như vậy mà buông tay rời đi.

Người thân thiết nhất không còn, nàng nào còn để ý cùng phu quân bạc đầu giai lão, con cháu mãn đường?

Nghĩ tới, sắc mặt Hạ Vân Tử thoáng thay đổi. Nàng quay đầu, nước mắt đọng trên khóe mi mà nhìn hoàng đế: "Hoàng Thượng còn nhớ sao?"

Hắn nhìn nàng thật sâu, đáy mắt ấm áp là cả bầu trời đầy đèn Khổng Minh: "Đúng vậy, trẫm nhớ."

Hắn nắm tay nàng, nàng không tránh đi, để mặc hắn cúi đầu vừa nắm vừa nói: "Tỷ tỷ nàng muốn nàng thay nàng ấy chiếu cố trẫm, trẫm cũng muốn chiếu cố nàng."

Nàng mỉm cười, ánh đèn dầu chiếu rọi gương mặt nàng, vũ mị lại thuận theo: "Hoàng Thượng vẫn luôn chiếu cố thần thiếp rất tốt."

Đáy mắt trầm xuống, do dự một hồi, chậm rãi nói ra tám chữ: "Bạc đầu giai lão, con cháu mãn đường..."

Tay nàng không tự chủ mà cứng đờ, hắn lập tức quan sát thần sắc của nàng, trong mắt mang theo hoảng loạn khó gặp ở bậc đế vương.

Mà nàng càng hoảng loạn hơn hắn: "Hoàng Thượng..."

"A Tự." Tay hắn ôn nhu vén tóc mai giúp nàng, "Nàng không muốn sao?"

OoOoO

Cách đó mấy trượng, trong hoàng cung.

Hành cung xây dựng tựa vào vách núi, tuy cửa cung thấp hơn thành lâu, nhưng một mảnh đèn Khổng Minh này từ xa vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trong viện dưới hành lang, Chiêu Phi ngơ ngẩn mà nhìn, mấy cung nữ đều cụp mi rũ mắt đứng gần đó, không dám khuyên, cũng không dám nhiều lời.

Ngọn đèn bay lên huy hoàng đến chói mắt, giống như yến tiệc sinh thần có ngoại nam chiều này, nơi chốn tỏ rõ quân ân long sủng.

Chiêu Phi cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn hồi lâu, nhìn đến mệt mỏi, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.

Trước là đoạt cung quyền, thẻ bài bị triệt, giam lỏng trong cung, tình cảnh như vậy càng khiến nàng cảm nhận rõ ràng hai chữ đáng sợ vì thất sủng.

Điều đáng sợ hơn là, nghĩ lại thời điểm sủng quan lục cung... Nàng dường như chưa bao giờ có thể khiến hoàng đế vì mình mà phí tâm như vậy.

Quý Phi cũng không thể, các nàng từng có được sủng ái tới chói mắt, nhận hết tất cả hâm mộ, nhưng so với Hạ Tuyên Nghi lúc này lại kém rất xa.

Hạ gia, đúng là luôn sinh ra yêu nghiệt họa quốc.

Nhớ tới Đàm Tây Vương và phụ thân mật đàm trước đó, khóe miệng Chiêu Phi cong lên nụ cười lạnh.

Đấu không lại, nàng sớm nên biết bản thân đấu không lại, cũng không nên tiếp tục làm sai như vậy, khiến thể xác và tinh thần đều kiệt sức.

Như vậy tính ra, nàng sớm đã thua cuộc.

Không phải từ lúc bắt đầu vào cung, cũng không phải từ lúc Hạ Tuyên Nghi tiến cung, mà từ khi tân đế giá lâm đất phong của Đàm Tây Vương, vào Đàm Tây Vương phủ, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã thua.

Nàng biết rõ tất cả, nhưng vẫn bị ma quỷ ám ảnh mà cảm thấy chính mình có thể thắng, cảm thấy bản thân có thể chiếm được trái tim của nam nhân này.

Chua xót!

"Thải Tinh..." Chiêu Phi hoảng hốt gọi một tiếng.

Một cung nữ căng da đầu tiến lên nghe lệnh: "Nương nương."

Chiêu Phi rũ mắt nhìn, lúc này mới hoảng hốt phát hiện Thải Tinh sớm đã chết. Ánh mắt bất giác lạnh đi, cuối cùng lại hóa thành một tiếng cười giễu: "Không có gì, lui xuống đi."

Bất giác thở dài một hơi.

Nàng thua thật thảm. Thê thảm như vậy, hào quang của ngày xưa vô luận từng thế nào cũng chẳng còn ý nghĩa.

Sống sót mới là quan trọng.

OoOoO

Trên thành lâu, màn trời được đèn Khổng Minh chiếu rọi, lại không ngừng có đèn mới bay lên, mỏng ảo này liền quanh quẩn không dứt.

Hạ Vân Tự nhìn trong mắt hoàng đế tất cả đều là nhu tình, nhất thời ngơ ngẩn sa vào.

Tiếp theo, nàng lại bỗng dưng rút tay về, thất thố cúi đầu, hơi thở không rõ ràng, thanh âm theo đó mà run rẩy: "Hoàng Thượng..." Nàng sợ hãi lắc đầu, "Thần thiếp... Thần thiếp không nghĩ tới."

Hắn không hề giận, vẫn an tĩnh chăm chú nhìn nàng: "Nàng thật sự chỉ coi trẫm là tỷ phu mình sao?"

Nàng nghẹn lời, mười ngón tay nắm chặt làn váy, tựa như rơi vào câu hỏi vô cùng khó khăn. Cứ như vậy trầm tư hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng nghe nàng nỉ non trả lời: "Thần thiếp... Thần thiếp ái mộ Hoàng Thượng."

Hắn bỗng nhiên vui sướng, lại bỗng nhiên không biết nói gì.

Nàng ái mộ hắn, nhưng lại không nghĩ tới, là vì cái gì?

Đáp án lập tức có, cũng không khiến hắn kinh ngạc, ngược lại làm hắn ảo não mất mát.

Vì Giai Huệ Hoàng Hậu.

Ái thê của hắn, tỷ tỷ của nàng, rào cản giữa họ khó mà vượt qua.

Ánh mắt hắn trầm xuống, không nói một tiếng, an tĩnh chờ nàng tiếp tục.

"Hậu cung ba ngàn giai lệ... Trong lòng Hoàng Thượng nhiều người như vậy, thần thiếp có là gì?"

Hắn lần nữa ngước mắt, tiếng lòng hoàn toàn bị nàng làm cho đảo lộn, vừa ngoài ý muốn lại vừa kinh hỉ.

Nàng nhỏ giọng: "Cho nên thần thiếp thà rằng chưa từng phát sinh tình cảm với Hoàng Thượng, dừng lại ở lễ nghĩa. Hậu cung của Hoàng Thượng vô số nữ tử, lại chỉ có thần thiếp là thê muội ở cạnh bầu bạn, thần thiếp cảm thấy chính mình khác biệt."

Thanh âm nhẹ nhàng mang theo u sầu khiến người ta phải trìu mến.

"Nhưng trẫm..." Do dự ngắn ngủi, hắn vội cầm tay nàng, "Nhưng trẫm hoàn toàn không coi nàng như thê muội... Cũng không coi nàng như một phi tử tầm thường."

"Vậy sao?" Nàng nghiêng đầu, chăm chú nhìn hắn, như suy tư như xem kỹ.

Sau đó, nàng gằn từng chữ mà nói: "Chỉ là, thần thiếp không cảm nhận được."
Bình Luận (0)
Comment