Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 51

Tiểu Lộc Tử lập tức quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng: "Hạ nô tuyệt đối không dám hại nương tử!" Dứt lời, gã dập đầu liên tục mấy cái.

Đợi gã dập đầu bảy tám lần, Hạ Vân Tự mới lên tiếng: "Ta biết ngươi không dám."

Tiểu Lộc Tử nín thở cứng đờ.

"Người là thủ hạ của ngươi, ngươi điều tra rõ là được. Nhưng ta nói trước, việc này ảnh hưởng tới tính mạng của ta, nếu ngươi không tra ra nguyên cớ, đừng trách ta không màng tình cảm chủ tớ ngày xưa."

Tiểu Lộc Tử không dám do dự, lập tức dập đầu nhận lời, sau đó lui xuống.

Hạ Vân Tự thở dài, kêu người vào tắt than lửa, lại lấy than mới ra, kiểm tra cẩn thận một lượt, chọn cái không có vấn đề để dùng.

Bên ngoài, Tiểu Lộc Tử đứng trong gió lạnh lau mồ hôi.

Vẫn tốt, Yểu Cơ nương tử không hoài nghi gã. Trong cung cấm này, cung nhân chết chẳng qua chỉ cần một câu của chủ tử, nếu Yểu Cơ nương tử có nửa phần nghi ngờ gã, sợ rằng gã không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai. Vì thế việc này, gã nhất định phải tra ra chân tướng!

Nghĩ như vậy, Tiểu Lộc Tử hùng hổ tới hậu viện.

Đã hơn một năm, theo Hạ Vân Tự tấn vị, hoạn quan phụng dưỡng Sương Mai Hiên ban đầu có ba bốn, hiện tại tăng lên bảy tám người, so với lúc trước đương nhiên khó quản hơn một chút, có điều việc này may là không khó điều tra, quản than chỉ có một kẻ, gã chỉ cần thẩm tra người kia là đủ rồi.

Một chân Tiểu Lộc Tử đá văng cửa phòng, bốn hoạn quan bên trong lập tức bừng tỉnh. Gã biết rõ vị trí của từng người, vì thế không cần thắp đèn, gã đã kéo một kẻ xuống giường: "Ngươi ra đây cho ta!"

"Lộc... Lộc công công..." Hoạn quan kia không dám đứng dậy, lập tức quỳ xuống.

Mấy người khác vội thắp đèn, cẩn thận hỏi Tiểu Lộc Tử: "Công công, có chuyện gì vậy..."

Tiểu Lộc Tử chỉ nhìn chằm chằm người trước mắt, lệnh kẻ khác: "Xuống kho, lấy một gánh bạc than nương tử thường dùng, tìm thêm cây búa đến đây."

Mấy người kia không rõ nội tình, nhưng cũng không dám trì hoãn, lập tức đi lấy một gánh nặng trở về, bên trên còn chuẩn bị sẵn một cây búa.

Tiểu Lộc Tử cầm cây búa, một chân đã bạc than, hoạn qua kia nhìn đến run lập cập.

Tiểu Lộc Tử ngồi xổm xuống, cười như không cười: "Tiểu tử, ngươi nói rõ cho ta, bằng không lát nữa trong than có gì, ta bắt ngươi ăn hết."

OoOoO

Biết được vấn đề ở đâu, mấy ngày liên tiếp Hạ Vân Tự đều ngủ rất ngon giấc.

Chỉ là không thể rút dây động rừng, việc này tạm thời đè xuống, không thể tới Thượng Công Cục lấy thêm than, hiện tại chỉ có thể cắt than nhỏ ra, xác nhận không có vấn đề mới dùng. Oanh Thời sau khi nghe xong liền thở dài: "Việc này e là khó làm, cắt nhỏ dùng sẽ càng mau hết, nếu không nhanh chóng tra ra, sợ rằng không bao lâu sẽ phải chịu lạnh."

Không ngờ Tiểu Lộc Tử chỉ trong một đêm đã tra hỏi rõ ràng, Hạ Vân Tự còn đang trang điểm, gã đã tới bẩm báo.

Gã nói quản than nhận tiền không rõ bên trong có gì, đưa thứ đồ kia đút đến bên miệng, gã khóc lóc hoảng sợ nhưng vẫn không nói được gì.

"Hạ nô cũng đã hỏi thăm, nhà hắn ở kinh giao, hạ nô đã sai người suốt đêm áp giải họ tới, tuy là như vậy, hắn vẫn khóc lóc kêu không biết, nên chắc là thật sự không biết." Tiểu Lộc Tử nói như vậy.

Hạ Vân Tự gật đầu.

Trong cung này, những hoạn quan không muốn sống mà làm ra chuyện phản bội, đa phần là mưu tài cho chính mình hoặc vì người nhà, kẻ mắt thấy một nhà già trẻ sắp toi mạng có thể cắn răng không nói không nhiều lắm.

Nàng nghĩ nghĩ, liền hỏi: "Đống than đó, có bao nhiêu bị thêm đồ bên trong?"

Tiểu Lộc Tử khom người: "Hạ nô tùy tiện kiểm tra, cỡ mười khối than sẽ có một hai khối có."

Vậy không khác kết quả điều tra bên các nàng, không phải cái nào cũng có, nhưng theo số lượng thường ngày sử dụng, mỗi ngày có thể dùng ba bốn khối có đồ bên trong.

Hạ Vân Tự hít sâu một hơi: "Ngươi đừng ở trong cung hỏi thăm, ra ngoài tìm một lang trung nhờ kiểm tra xem thứ kia rốt cuộc là gì?"

"Vâng." Tiểu Lộc Tử đáp nhẹ, lại hỏi, "Còn quản than kia..."

Hạ Vân Tự nghĩ nghĩ: "Việc này vốn không dễ phát hiện, hơn nữa mười khối thì gã cũng chỉ kiểm tra một hai khối, cho dù kiểm tra cẩn thận từng khối lúc nhận cũng chưa chắc tra được gì, ta không muốn trách gã."

Tiểu Lộc Tử khom người: "Nương tử từ tâm."

"Nhưng việc này thuộc về bổn phận của gã." Nàng trầm tư, "Thưởng hai mươi đại bản, đánh xong cho người trị thương."

"Vâng." Tiểu Lộc Tử đáp, "Vậy kế tiếp..."

Kế tiếp điều tra thế nào?

Than ở Sương Mai Hiên chỉ qua tay mỗi Từ Hữu Tài, nhưng bên ngoài lại rất nhiều.

Từ lúc chuẩn bị than đến quản than của Thượng Công Cục, sau đó cuối cùng là phân phát, mỗi giai đoạn không chỉ có một người làm. Muốn nháo lớn do ai động tay, chỉ dựa vào mấy người Sương Mai Hiên ít ỏi bọn họ thì khó mà làm được.

Hạ Vân Tự giật mình: "Việc này ta đã có cách, ngươi chỉ cần giúp ta làm một việc khác."

"Người cứ phân phó."

"Gia quyến của cung nhân trên dưới Sương Mai Hiên lúc trước ta đã cho người điều tra, ngươi xuất cung giúp ta đưa phong thư này về nhà." Nói rồi, nàng đưa qua một phong thư, Tiểu Lộc Tử ngẩn người nhận lấy, gật đầu đồng ý.

Trong thư kỳ thật chỉ có một chữ: Uy (1)

(1) Uy (威): Uy trong uy nghi, uy tín, nghĩa là ra dáng uy nghiêm, quyền lực.

Phụ thân sẽ hiểu ý của nàng.

Ân uy tịnh thi (2).

(2) Ân uy tịnh thi (恩威并施): Vừa ban ân vừa đe dọa

Hạ gia trâm anh vô số, ai ai đều có học vấn, hơn nữa xuất thân cũng vô cùng lợi hại. Bốn chữ này có ý nghĩa gì chỉ cần là Hạ gia, một tiểu cô nương vừa hiểu chuyện cũng hiểu. Cả ơn đức và uy nghiêm đều dùng, đa số thời điểm kỳ thật hai chữ này không cùng bút vẽ, mà nên dùng cái nào vào thời khắc nào.

Ra oai phải đánh vào chỗ yếu, mới có thể áp chế người ta; ban ân, nếu thật sự ban ân, phải khiến người ta vui vẻ chấp nhận.

Tất cả việc này ngoài cung sẽ có Hạ gia giúp nàng chuẩn bị thỏa đáng. Nàng vốn không định nhờ trong nhà hỗ trợ, dù sao cũng không quá thân cận, nhưng trước mắt là không thể không mở miệng nhờ vả.

Việc này và rất nhiều việc nhỏ kế tiếp không đáng kể, nàng đều phải cẩn thận ngăn chặn. Cung nhân của Sương Mai Hiên nên biết được rằng, nếu không trung thành, gia đình họ sẽ gặp tai họa.

Tiểu Lộc Tử lập tức xuất cung, một là tìm người xem đó là gì, hai là giúp Hạ Vân Tự đưa thư.

Buổi trưa gã quay lại, trước giao hồi âm cho Hạ Vân Tự, Hạ Vân Tự nhìn, là một chữ "Duyệt" trên tờ giấy nàng gửi đi, ngoài ra còn có ấn ký của phụ thân.

Đồ trong bạc than gã cũng đã hỏi thăm rõ ràng: "Nương tử, là thủy ngân."

"... Thủy nhân?" Hạ Vân Tự ngây ra, vừa giận vừa nôn nóng.

Thủy ngân là kịch độc.

Tiểu Lộc Tử cúi đầu, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Hạ nô đã hỏi kỹ, nếu dùng thủy ngân, chỉ hai ba canh giờ cũng có thể lan ra khắp nơi, khiến người trúng độc. Chưa nói đến nó bị đốt nóng..."

Hạ Vân Tự hít một hơi thật sâu, giọng điệu không tự chủ mà đông cứng: "Biết rồi, lui xuống đi."

Người này quả nhiên muốn mạng của nàng.

Hơn nữa thủ đoạn âm độc, so với trước kia còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Chuyện này nàng không thể dễ dàng buông tha, nhưng sự việc liên lụy quá nhiều, nếu tiếp tục điều tra thì không thể không thông qua hoàng đế.

Hiện tại điều nàng sợ nhất chính là, hoàng đế sẽ việc lớn hóa nhỏ như ngày xưa.

Nàng phải cắt đứa suy nghĩ này của hắn.

OoOoO

Chạng vạng khi hoàng đế tới cùng dùng bữa, nàng cố tình tô nhiều son phấn, thoạt nhìn sắc mặt đã tốt hơn một chút. Nàng vực dậy tinh thần để đánh cờ với hắn, còn dịu dàng dựa vào lòng hắn đọc sách một hồi, mãi đến khi người của Thượng Tẩm Cục tới, nàng mới giục hắn rời đi.

Hắn cười bảo: "Trẫm có thể lật thẻ bài của nàng."

Ý là cùng nàng ngủ chung.

Hắn dường như rất hưởng thụ khi ở nơi này, sáu ngày lật thẻ bài kỳ thật không phải ngày ngày đều vì tìm hoan mua vui, trong đó có hai ngày đều là ôm nàng nói chuyện mà thôi.

Lúc này nàng lại thẹn thùng cười, môi mỏng kề sát tai hắn: "Hoàng Thượng muốn ngủ chung với thần thiếp, thần thiếp lại không dám giữ Hoàng Thượng, bằng không với thân mình suy nhược này của thần thiếp... Hơn nữa càng muốn cùng người bên gối sinh long hoạt hổ, vô cùng khó chịu!"

Lời này đến cũng khiến tai hắn đỏ lên, đưa tay điểm nhẹ mũi nàng: "Không biết xấu hổ!"

Nàng vội trốn ra sau: "Cho nên, Hoàng Thượng đừng trêu chọc thần thiếp nữa. Hoàng là đến chỗ các tỷ muội, hoặc là chuyên tâm xem tấu chương đi!"

Lệnh đuổi khách này khiến người xuân tâm nhộn nhạo, hắn đương nhiên sẽ không tức giận, chỉ thở dài lắc đầu: "Thôi, theo ý nàng, trẫm đi xem tấu chương. Nàng sớm nghỉ ngơi đi, thân mình vừa tốt lên một chút, đừng để bệnh lại."

Hạ Vân Tự mỉm cười, vẫy tay gọi Oanh Thời tới.

Oanh Thời cung kính dâng một lò sưởi tay nên, nàng nhận lấy nhét vào tay hắn: "Hoàng Thượng cầm đi, đừng để đông lạnh."

Ngày thường không có lò sưởi tay thế này, hắn nhịn không được mà cười: "Tuy không biết e lệ, nhưng ngược lại càng thêm tri kỷ, cũng không tồi."

"Thần thiếp không tri kỉ đâu." Nàng hờn dỗi, "Lò sưởi tay này mấy ngày trước mới đưa đến, chỉ có hai cái. Đồ có đôi có cặp, thần thiếp hiện giờ nhìn thôi cũng thấy thích!"

Tình ý trong đó không cần nói rõ cũng biết, hắn vui mừng, bàn tay mơn trớn gương mặt nữ, lại dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi nàng.

Nàng không chút do dự mà hùa theo hắn, trong kế hoạch, càng nhận được tình cảm của hắn, nàng càng phải hiền dịu, như thế mới chiếm được trái tim hắn.

Nụ hôn này rất dài, sau khi tách ra, hai người lại lẳng lặng nhìn nhau hồi lâu, dường như có nhìn đối phương thế nào cũng không đủ.

Rồi sau đó, hắn đương nhiên là cầm lò sưởi kia rời đi.

Vì phần thâm tình và săn sóc của nàng, lò sưởi tay này ngày ngày hắn đều dùng.

Mấy ngày liên tiếp, hắn đều tới Sương Mai Hiên, mỗi ngày đều sẽ có ít nhất một lần thay than ở nơi này của nàng.

Mỗi lần nàng đều cho thêm khoảng bốn khối than, mỗi khối đều do nàng "Chọn lựa kỹ càng".

Ngày ấy trước khi Tiểu Lộc Tử trở về, nàng đã cẩn thận kiểm tra than, trong đó có vài khối có thể nhìn ra vết xước mờ nhạt, chính là dấu vết cho thấy khối than này chứa thủy ngân bên trong.

Sau đó, nàng tới kho trữ than, lẳng lặng tự tay chọn, cuối cùng đếm ra được năm mươi khối.

Năm mươi, vậy là đủ rồi, cũng đủ khiến kẻ đứng sau tấm màn kia phải hối hận.

Sau khi điều tra rõ, hắn nhất định sẽ giận tím mặt.

Hoàng đế sao, tọa ủng thiên hạ, có thể mắt nhắm mắt mở chịu đựng những đấu đá ngấm ngầm hoặc công khai kia, nhưng tuyệt đối không cho phép có kẻ tính kế trên người mình.

Vậy kẻ hại nàng kia...

A, dù thế nào cũng sẽ không ngờ được, bản thân thế mà chọc phải tội tru di cửu tộc này.
Bình Luận (0)
Comment