Vạn Giới Chí Tôn

Chương 24 - Một Cái Tát!

Mọi người xung trớn mắt há mồm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, không phải tiểu tử kia đã bị Khương tộc trưởng một quyền đánh chết rồi sao, như thế nào lại còn sống tấn công Hào Vân ra nông nổi này, thậm chí là một quyền duy nhất, một đấm giết Trung cấp Nguyên Khí sơ kỳ, trọng thương Trung cấp Nguyên Khí hậu kỳ, như vậy phải đạt trình độ nào a.

Đến khi khói bụi tan đi thân ảnh Khương Trường Cung dần dần hiện ra, cảnh tượng làm những người quan chiến đồng loạt hít hơi khí lạnh. Cánh tay phải thi triển "Cường Liệt Minh Vương Quyền" đã bị hư hại không còn hình thù, xương gãy lòi ra lỗ chỗ nhìn rất kinh khủng. Khương Trường nU1PfXg Cung bây giờ như đang chìm trong địa ngục, mồ hôi to như hạt đậu từng giọt rơi xuống đất, hắn là người rõ ràng nhất mình đã đánh vào thứ gì, Khương Trường Cung thề hắn không hề cảm nhận được một điểm nguyên khí nào từ người Triệu Võ phát ra, dù là một tia nhỏ để chứng tỏ là người tu luyện cũng không. Hoàn toàn là từ sức mạnh thân thể, một điều làm hắn không thể tưởng tượng được, nhân loại nào có được nhục thân cường hãn hơn cả Cao cấp yêu thú chứ, tiểu tử trước mặt quá đáng sợ.

Triệu Võ không thèm để ý những ánh mắt nhìn mình như nhìn quái vật của đám người kia, hắn nhếch mép cười khinh thường: "Lần sau lão đầu ngươi nên dùng toàn lực đi nhé, đấm đá cái quần gì như gãi ngứa vậy, chả có tính chất khiêu chiến, với chút sức mạnh yếu đuối đó lão tử đứng im cho ngươi đánh mười vạn cái cũng không làm rơi một cọng lông nào của lão tử. Còn tên tiểu cẩu kia, chủ nhân ngươi nuôi tốt lắm, cơ thể rất mềm nha, như đánh vào bị bông vậy, lại đây cho gia gia đấm chục cái nữa gia gia liền thả ngươi đi."

Khương Trường Cung ánh mắt co rụt lại, khóe môi run rẩy, ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng căm tức nhìn Triệu Võ, nhưng lão ta không dám nói gì cả, tài không bằng người, mở miệng ra cãi càng rước nhục vào thân. Hào Vân sau một lúc lâu mới đứng dậy được, xương hàm cùng xương mũi gãy vỡ đâm vào thịt làm hắn thống khổ không thôi, gian nan mở miệng: "Tiểu tử ngươi được lắm, hôm nay không giết được ngươi thì cả đời này ta sẽ vĩnh viễn ở lại Xích Dạ này!" Dứt lời hắn nén đau quay phắt đầu lại gầm lên: "Thả ra đi!!!"

Như đã được tính toán từ trước đó, sáu thân ảnh tách ra khỏi đám người phía sau nhanh chóng phóng vào trong rừng. Triệu Võ khoanh tay khinh miệt cười lạnh, hắn cũng muốn thử xem tên công tử bột Hào Vân này có thể làm ra được trò trống gì. Đợi một lúc lâu nhưng vẫn không có gì phát sinh, Băng Giao cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng tăng, hắn nhịn không được mở miệng nói: "Tiểu Võ, nên giải quyết nhanh, ta cảm thấy có điểm không ổn."

Băng Giao làm yêu thú lâu năm, đã qua không biết bao nhiêu sinh tử chiến nên Triệu Võ vẫn rất tin tưởng vào cảm giác lực của Băng Giao. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị động thân bắt Hào Vân kết thúc mọi chuyện thì đã quá muộn, dị biến lúc này mới xảy ra. Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đột nhiên cảm nhận Nguyên khí trong người đột nhiên tan biến dần, chỉ trong chốc lát liền biến mất không thấy, cả người vô lực ngã xuống.

Minh Tiêu nhận ra được gì đó hét lên: "Mê Huyễn Tiêu Khí Hương, má nó tên khốn kiếp đê tiện này!!!" Lão điên cuồng lao về phía Hào Vân đang cười đắc ý, nhưng vì vết thương trên mặt nên nhìn bộ dạng có vẻ ghê tởm. Lăng Kiên bước lên mấy bước, đá Minh Tiêu bay ngược về, hắn đã uống giải dược từ trước nên không sợ Mê Hương ảnh hưởng, ngược lại Minh Tiêu bị tiêu hết hơn phân nữa Nguyên khí, không phải đối thủ Lăng Kiên, dính một cước khá nặng liền hộc máu bắn ngược trở về.

Hào Vân điên cuồng cười to: "Hahaha!!! Cho ngươi chơi với ta, hôm nay ta sẽ đại khai sát giới, cho các ngươi biết sự lợi hại của Hào Vân ta! Hahaha!!!" Triệu Võ thầm trách đã quá xem thường thằng ngu này rồi, bây giờ điều cần làm nhất là bắt hắn lấy thuốc giải sau đó mới tính tiếp. Nghĩ đến đây Triệu Võ co người phóng hết tốc lực về phía Hào Vân, khoảng cách ba mươi mét rất nhanh được rút ngắn.

Hào Vân đang đắc ý nhìn thấy Triệu Võ lao đến liền kinh hãi thất sắc, hắn vội vàng từ giới chỉ trên tay lấy ra một con dao nhỏ sau đó thủ thế đưa con dao lên chắn trước người, trong lòng thầm cầu nguyện thứ này đúng như lời gia gia nói, nếu không thì hắn chết chắc rồi. Triệu Võ nhếch mép cười lạnh: "Giãy chết sao!". Ngay khi lao đến sắp sát người Hào Vân, Triệu Võ đột nhiên nhảy lên trên không, nắm tay vận đủ mười thành lực lượng đấm xuống đầu Hào Vân, từng sợi gân nổi lên như những con rắn nhỏ, một quyền này miểu sát toàn bộ cao thủ dưới Siêu cấp Nguyên khí kỳ.

Quyền phong sắc bén xé rách không khí vang lên những tiếng xoẹt xoẹt, quyền chưa xuống nhưng áp lực nó đè lên người khiến Hào Vân thở không nổi, hắn cắn răng gầm lên: "Quang Tráo hiện!!!" Một vòng hộ tráo màu vàng đất hiện lên bao phủ toàn bộ cơ thể Hào Vân vào bên trong. Ngay khi Quyền đầu Triệu Võ va chạm Quang Tráo thì lực lượng từ cánh tay truyền vào đột nhiên tiêu thất không thấy, như bị Quang Tráo kia hút hết rồi vậy.

Triệu Võ sắc mặt ngưng trọng, quyền đấm cước đá liên tục tung ra, nhưng vẫn một kết quả cũ, toàn bộ đều bị Quang Tráo hút đi. Hào Vân lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy Triệu Võ đang chật vật công kích lên Quang Tráo do tiểu đao tạo ra liền đắc ý cười ha hả, khinh miệt nhìn Triệu Võ: "Sao hả, thế nào, tên khốn chết tiệt, khi nãy hô to lắm mà, đòi giết ta mà, sao vậy, sao bây giờ nhìn như con gà chết vậy, hahaha, ngươi còn non lắm!"

Hào Vân từ trong giới chỉ lấy ra một tấm bùa màu vàng, phía trên là chi chít chữ cùng kí hiệu kì lạ, sau đó Hào Vân dán nó lên Quang Tráo. Triệu Võ lúc này bên ngoài không thấy những gì Hào Vân đang làm bên trong bây giờ hắn chỉ hy vọng cái mai rùa này không có tồn tại lâu dài, chỉ cần nó suy yếu mình liền có thể đập bể nó bắt tiểu tử kia ra. Ngay lúc này đột nhiên Quang Tráo mờ đi trông thấy, Triệu Võ thầm mừng, "cơ hội đây rồi!!!"

Triệu Võ dồn toàn lực đấm một phát cực mạnh, nhưng khi chạm vào Quang Tráo thì Ầm!!! một tiếng nổ lớn vang ra, vô số bụi đất cùng khe nứt xung quanh bắt đầu lan ra như mạng nhện. Một thân ảnh bắn ra từ trong đám bụi đó, văng ra vài chục mét mới dừng lại, hiện ra thân ảnh Triệu Võ, lúc này trên cánh tay cùng ngực của hắn là một bãi máu cùng vết thương, do nhục thân Triệu Võ cực kỳ cường mãnh nên không thấy ngoại thương nặng lắm, chỉ có lục phủ ngũ tạng bị chấn động mạnh nên hắn phun liền mấy ngụm máu tươi.

Tử Di cùng Băng Giao từ xa thấy thế chạy lại, bọn họ cũng không nghĩ tới Triệu Võ lại có thể bị thương đến mức này. Bây giờ chỉ có Triệu Võ tu luyện thuần nhục thân mới có thể dễ dàng hành động, Tử Di, Băng Giao tuy cũng là yêu thú nhưng lại tu luyện thiên về tu vi Nguyên khí nhiều hơn, hơn nữa Tử Di chỉ là Cao cấp trung kỳ yêu thú, cô bé dù sao cũng mới mười ba tuổi mà thôi, cơ thể rất yếu ớt.

Hào Vân từ trong màn khói bụi cười to, hét lớn: "Lăng thúc, nhờ ngươi thay ta kết liễu tiểu tử kia, khi trở về tất sẽ có hậu tạ!!" Lăng Kiên nghe vậy liền sáng mắt, nếu Triệu Võ lúc toàn thịnh hắn sẽ không dại gì mà đến, bây giờ Triệu Võ trọng thương không thể động đậy được, liều một lần cũng không việc gì, đánh cuộc một lần vậy. Lăng Kiên động thân lao vút về phía Triệu Võ, hai tay kết ấn, hai luồng nguyên khí hai màu trắng, xanh bao phủ hai tay.

Lăng Kiên gầm lên: "Song Chưởng Toàn Phong Bạo" Phàm giai sơ cấp đấu kỹ, được Lăng Kiên tìm thấy trong một tòa động phủ phía tây Tiên Hào Thành, vận đủ mười thành nguyên khí vung hai chưởng về phía Triệu Võ đang nằm trừng mắt nhìn hắn. Ngay lúc sắp chưởng trúng Triệu Võ thì trước mặt xuất hiện hai thân ảnh đón đỡ chiêu thức của hắn. Va chạm làm hai kẻ vừa hiện thân bắn mạnh về phía sau, Lăng Kiên chỉ lùi lại bốn bước.

Hai người đỡ chiêu thay cho Triệu Võ không ai khác chính là Băng Giao cùng tiểu Lang, tốc độ của cả hai nhanh hơn Tiểu Di nên đến trước, chỉ là tình trạng của hai người lúc này cũng không khá hơn Triệu Võ cho lắm, Băng Giao và tiểu Lang đều tu luyện Nguyên Khí như nhân loại, có chăng cơ thể mạnh hơn nhân loại cùng cảnh giới một ít mà thôi, bây giờ không có Nguyên khí hộ thân, đánh không lại Lăng Kiên là hiển nhiên, thậm chí trọng thương không nhẹ, Phàm giai Đấu kỹ đâu phải loại yếu kém gì.

Lăng Kiên khinh miệt nhìn hai kẻ vừa cứu Triệu Võ một mạng, sau đó tiếp tục bước về phía Triệu Võ đang nằm cách đó không xa, khí huyết của hắn lúc này cũng quay cuồng, chỉ là cố nhịn ngụm máu không phun ra mà thôi, đâu có thản nhiên như vẻ bề ngoài được. Lúc này lại thêm một thân ảnh nữa chặn trước người Triệu Võ, chính là Tử Di vừa mới chạy tới kịp.

Cô bé không nói gì, chỉ nhảy lên vung chân nhỏ đá mạnh vào đầu Lăng Kiên. Lăng Kiên cười lạnh, đến nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp vung tay hất văng chân Tử Di đi, xoay người đấm mạnh về phía bụng nàng, chỉ nghe trầm đục một tiếng. Tử Di đau đớn gập người lại, nhưng nàng vẫn cắn răng đấm về phía trước, Lăng Kiên nổi giận, hắn không muốn bị mọi người lớn hiếp nhỏ, mà người đó lại là một tiểu cô nương cực độ xinh đẹp nữa, nhưng con tiểu nha đầu này hai lần khiêu khích đã chạm đến giới hạn của hắn. Cánh tay Lăng Kiên gân guốc nổi lên cuồn cuộn tát một cái cực mạnh vào mặt Tử Di.

Ngay khi vung tay thì đột nhiên nghe Hào Vân hét lên: "Lăng thúc, nhẹ tay thôi đừng làm tổn thương nàng!!" Lăng Kiên thầm hừ lạnh "tiểu tử không có tiền đồ!", bất đắc dĩ thu lực lại hơn nữa. Bốp một tiếng vang dội, Tử Di bay đi xa năm sáu mét mới ngừng lại, trên mặt là một dấu tay đỏ chót. Triệu Võ nhìn thấy, ánh mắt hắn đỏ quạch lại, trước khi đi đại ca đã dặn dò bảo vệ Tử Di thật tốt, nhưng bây giờ nhìn xem hắn đang làm cái gì thế này, quyết định ngu xuẩn dày vò Hào Vân lúc trước mang lại kết cục bản thân khó giữ còn liên lụy đến Tử Di tỉ tỉ. Hắn như nổi điên gào lên: "Đồ chó, ngươi là con súc sinh, đánh phụ nữ có cái gì hay, lại đây chơi với lão tử, con mẹ ngươi là đồ chó, cả nhà ngươi là chó, mẹ kiếp!!!"

Ngay lúc này một tiếng gầm vang dội từ xa xa trong khu rừng vang lên, rất lâu sau mới tiêu tán: "Dám động vào Tiểu Di của ta, cả nhà ngươi, cả tộc của ngươi đều phải chết!!!!"

Bình Luận (0)
Comment