Vạn Giới Chí Tôn

Chương 3 - Hống!!!

Sâu trong khu rừng, những tiếng ầm ầm từ thác nước truyền đến. Từ xa có thể thấy dưới chân thác nước có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng cởi trần, lộ ra làn da trắng xanh do đã lâu ít hoạt động cơ thể, đây chính là Trường Thiên đang tu luyện thân thể.

Từ sau hôm trước, khi biết mình có được khí lực rất lớn, thể chất mạnh khỏe đến mức té từ trên cao mười mét xuống đất mà không bị vấn đề gì, thêm cái đầu tóc màu đỏ nhè nhẹ, giống như màu của con Xích Hùng cách đây ít hôm, nếu như Trường Thiên không phát hiện đây là hiện tượng gì thì uổng cho mấy năm đèn sách tiên hiệp của hắn.

Nguyên nhân rất lớn là từ cái tiểu hắc động (từ bây giờ mình gọi là tiểu hắc động luôn nhé, 1 phần là để lỗ đen nghe kì kì, 1 phần là theo hán việt vậy hay hơn, hehe) kia, khi nó thôn phệ con Xích Hùng thì có chuyển một phần sức mạnh cũng như dấu hiệu đặc biệt trên cơ thể nó qua người hắn.

Hai hàng chân mày màu vàng kim, có điều nhìn vào chân mày của hắn thì màu vàng này cao quý hơn nhiều con gấu kia, có một điều rất đặc biệt là chỉ có tóc của hắn đổi thành màu đỏ thôi, chứ không phải lông tay lông chân,...đều đổi màu, và Trường Thiên cũng rất cám ơn cái lỗ đen kia về vấn đề này, nếu cả lông tóc toàn thân đều chuyển màu thì hắn làm sao dám ra ngoài gặp người.

Hắn nhận ra là chỉ có một phần nhỏ sức mạnh cũng như lực lượng cơ thể của Xích Hùng chuyển qua hắn mà thôi, đại bộ phận đều bị tiểu hắc động nọ nuốt hết, còn cái gọi là tu vi hay gì gì đó thì hắn không biết mô tê gì cả. Có điều hắn chắc chắn rằng bản thân không hấp thụ được tu vi của con gấu kia, có chăng chỉ là sức mạnh nhục thân mà thôi.

Còn về Triệu Võ thì cu cậu sau khi bỏ lại một câu liền nhảy xuống hồ: "Muốn về làng ta thì đợi qua 10 ngày nữa, mỗi một năm ta đều phải ngâm trong đáy đầm này 10 ngày, cho đến khi qua 10 tuổi mới được phép ngừng, đây chỉ là một phần ký ức được truyền thừa của ta mà thôi nên thúc thúc ngươi không cần phải hỏi nhiều."

Hôm nay cũng là ngày thứ hai rồi, Trường Thiên hôm trước mò theo thượng nguồn tìm được một cái thác nước khổng lồ này cao đến hơn trăm mét, vừa thích hợp để hắn tu luyện cơ thể, vì không có công pháp hay pháp quyết tu luyện nên hắn chỉ có thể dùng cách tu luyện nguyên thủy này để đi từng bước mà thôi.

Nhờ cơ thể mạnh mẽ nên hắn có thể ngồi dưới thác cả ngày mà không gặp vấn đề gì quá nguy hiểm, mà cho dù có nguy hiểm đến tính mạng thì Trường Thiên vẫn tin tưởng mười phần là dos1TApK tiểu hắc động sẽ xuất hiện hóa giải cho hắn, có điều Trường Thiên cũng không bao giờ muốn dựa dẫm vào tiểu hắc động kia để sống qua ngày, bản tính của hắn đúng là lười thật nhưng một khi quyết định việc gì thì chưa bao giờ nản chí, chùn bước, theo đuổi Kiếm Anh ba năm là một ví dụ điển hình nhất.

Hắn đã tự hứa với lòng rằng bằng mọi cách sẽ đứng trên đỉnh thế giới này, thậm chí là cả vị diện này, để có thể một ngày nào đó được quay trở về nhà bằng sức mạnh mà mình sở hữu, đây là chấp niệm duy nhất cũng là chấp niệm mãnh liệt nhất từ khi hắn biết mình có năng lực để thực hiện việc này.

Tiểu hắc động có lẽ là một tuyệt kỹ nào đó mà mình có thể sử dụng được, chỉ là lúc này mình còn quá yếu để đạt được nó, nên chỉ vào tình huống nguy kịch đến tính mạng mới kích phát được thứ kinh khủng này. Hắn có một cảm giác mãnh liệt rằng cái hắc động này đã thuộc quyền sở hữu của mình từ khi sinh ra cho đến nay, đây là cảm giác cực kỳ vi diệu mà hắn không giải thích được.

Lúc này Trường Thiên đang buộc vào bụng 3 cây gỗ to bản vừa một người ôm, leo lên từng mỏm đá nhô ra ở trong thác nước, hắn leo được hai ngày nay nhưng chỉ được có hai mươi mét, trọng lượng mà hắn phải chịu là cực kỳ lớn, thêm vào thác nước từ trên cao dội xuống không ngừng nghĩ nữa, mấy hôm nay mưa đặc biệt lớn nên thác nước mạnh hơn lúc bình thường gấp nhiều lần.

Trường Thiên cắn răng nhịn đau nhức trên cơ thể, gầm lên một tiếng, hắn leo một mạch năm mét rồi dừng lại, thở gấp từng ngụm, đột nhiên thác nước phía trên đầu giảm bớt áp lực, lượng nước xối lên hắn giảm thấp đến kỳ lạ. Trường Thiên ngẩng đầu lên thì con ngươi co rút lại kịch liệt, một tảng đá to như chiếc xe tải chở cát ầm ầm rơi xuống đầu hắn, như nhìn thấy một hình ảnh chiếc xe congtainer kia đâm vào mình, chính chiếc xe đó làm thay đổi cuộc đời hắn, biến hắn từ một kẻ thứ gì cũng có, tình thân, tình yêu, tình bạn, tiền bạc,...thành một kẻ tàn phế, tứ cố vô thân.

Đôi mắt Trường Thiên đỏ quạch lại, gầm lên một tiếng vang vọng khu vực, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn chốc lát trở thành một gã khổng lồ cao hơn hai mét, nhìn hắn lúc này không khác gì hulk cả, chỉ khác là làn da hắn biến thành màu đỏ, đôi mắt thuần một màu đỏ không có tròng, hàng chân mày màu vàng kim cao quý biến thành hai hàng lửa kéo dài ra hai bên, bay phất phơ trong gió, mái tóc màu đỏ dài ra ngang vai. Hình ảnh của Trường Thiên lúc này cực kỳ ngầu (theo mình là như vậy kkk), chỉ là người ngoài nhìn vào sẽ sợ xanh mạnh, hắn như từ địa ngục bước ra vậy, cơ thể thuần một màu đỏ từ trên xuống dưới, trừ hàng lửa dài gần mét nằm ở vị trí chân mày có màu vàng kim ra thì còn lại hầu như là màu đỏ của hoàng hôn kia.

bốn chi của Trường Thiên bám vào vách đá, leo lên với tốc độ kinh khủng, ngay khi sắp va chạm với tảng đá khổng lồ kia thì hắn bật người nhảy lên, gồng người tung ra một đấm, gân nổi lên như những sợi dây leo giai đoạn tái tạo cơ thể của hắn, đám gân di chuyển qua lại trên bề mặt da nhìn rất kinh khủng.

ẦM!!!!

Tảng đá nặng mấy chục tấn kia cứ như vậy bị hắn đấm một quyền vỡ tan nát, làn sóng xung kích lan ra làm cho thác nước ngừng chảy một lúc lâu, bề mặt vách đá bị oanh kích làm cho một bộ phận đất đá rơi xuống làm đục mặt hồ phía dưới, đến khi thác nước chảy lại bình thường thì mọi sự mới chậm rãi hoạt động theo quy trình cũ, chỉ có Trường Thiên lúc này đứng trên gò đất sát mặt hồ, hình dạng cũng là màu đỏ với cơ thể khổng lồ như cũ, đang đứng nhìn những mảnh đá vụn rơi xuống nước, đột nhiên hắn đạp một cái lên mặt đất, làm nứt ra những cái khe to như cánh tay trẻ em, những cái khe như mạng nhện chạy dài ra quanh hắn gần chục mét mới dừng lại. Trường Thiên ngửa mặt lên trời rống lên

HỐNG!!!!

Tiếng gầm mang theo âm ba kinh khủng lan đi gần mười dặm vẫn còn nghe được, cây cối xung quanh gãy đổ như gặt lúa vậy, những yêu thú từ Đê cấp cho đến Cao cấp trong phương viên 10 dặm đều nằm rạp xuống đất, kể cả những yêu thú đang bay cũng lảo đảo rơi xuống, những con yếu nằm gần trung tâm thì trực tiếp bạo thể mà chết. Tiếng gầm kinh thiên chấn động đến ngôi làng gần đó không xa.

Một người đàn ông trung niên đang đánh cờ với một lão giả ngoài 70 tuổi, bộ cờ cực kì kỳ lạ, những con cờ có thể động đậy được, và đang chậm rãi di chuyển trên bàn cờ to lớn một mét vuông. "Lão Tiêu à, càng ngày các thế cờ của ông càng thiếu đi độ sắc bén đấy nhé, hắc hắc." Người đàn ông trung niên cười cười lên tiếng, lão giả bình thản nhấp ngụm trà đáp lại: "Trưởng làng à, lão phu đã sống chung với đám tiểu hài tử trong làng quá lâu rồi, dạy dỗ bọn chúng là niềm vui lớn nhất đối với ta lúc này, thời chém giết xưa kia đã qua nên ta giữ cái khí thế đó để làm gì, chỉ tổ dọa đám nhỏ sợ thì lại hỏng."

Ngay khi hai người cười nói vui vẻ thì tiếng rống của Trường Thiên vang lên, trưởng làng Triệu Công cùng lão giả Minh Tiêu đứng bật dậy như cái lò xo, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía xa xa, bọn họ dám thề là trong rừng Xích Dạ này không có một con yêu thú nào đạt tới cấp độ của thứ phát ra tiếng rống kia.

"Tiêu lão, ông có thể cảm giác được sức mạnh của sinh vật kinh khủng kia không?" Triệu Công ánh mắt vẫn còn kinh hãi nhìn về phía bạn già của mình. Tiêu lão hít sâu mấy hơi mới từ từ bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ: "Nó quá mạnh, mạnh đến kinh khủng khiếp, đây là lần đầu tiên ta lại nghe thấy được một tiếng gầm cách xa đến vài dặm vẫn cảm nhận được uy áp cường đại như vậy, trình độ như vậy đã vượt qua xa cao cấp nguyên khí cường giả, nếu ta đoán không nhầm thì ít nhất tồn tại đó cũng đã là siêu cấp nguyên khí kỳ cường giả." Nói xong lại lần nữa rung động nhìn về phía xa nơi Trường Thiên đang vô tình thi triển đại địa âm ba đấu kỹ mà hắn không hề hay biết, thậm chí là có ý thức để nhìn thấy được những gì mình vừa làm.

Bình Luận (0)
Comment