Vạn Giới Pháp Thần

Chương 204

Khi ba đứa nhận ra thì bọn chúng đều đang ở trong màn nước. Lucy nheo hai mắt nhìn xung quanh… đây là đáy biển, bọn chúng biến mất từ căn phòng gác mái rồi xuất hiện ở đây… chuyện này như là ma thuật vậy.

Lucy thầm cảm ơn đất trời vì cô đã chăm chỉ luyện bơi trong mùa hè vừa qua. Tiếp đó, cô bé cố giữ cho đầu ngoi lên hướng lên phía mặt nước, vùng vẫy đôi chân, lấy đà để trồi lên.

“Hờờờờờờờờ”

Vừa nhìn thấy bầu trời, Lucy hít một hơi thật dài và sâu bù lại lượng không khí mất đi, rồi cô nhìn khắp nơi, như muốn tìm hình ảnh của hai đứa Edmund và Eustace.

May mắn là Edmund cũng nổi lên ngay sau đó mười giây, duy chỉ có Eustace không thấy đâu.

Đúng lúc này một tiếng hét lên từ đâu đó vang lên:

“Lucy… Edmund…”

Hai đứa giật mình nhìn lại… chúng thấy một con tàu khổng lồ đang lướt sóng ở bên cạnh, Lucy thoáng thấy một bóng trắng từ một bên mạn tàu lao xuống.

Một khuôn mặt khá quen… đó là Caspian… Lucy hét lên:

“Ca… ca – Caspian!”

===== Chuyển cảnh =====

“Thật là nhàm chán…”

Trong một khu vườn tuyệt đẹp, có cây cối xanh tươi, có động vật líu lo, có cả những cơn gió nhẹ nhàng thoang thoảng mùi hương… Khung cảnh đẹp nên thơ. Nhưng ngắm mãi cũng thấy chán, Ambrose đang ngồi phơi nắng ở một góc vườn.

Đã ba năm rồi… ba năm này hàng ngày cậu hết học tập, luyện kiếm, xử lý chính vụ, rồi lại học tập, luyện kiếm, xử lý chính vụ… Không có chuyện gì mới cả.

Không giống như trong thế giới thực, có nhiều chuyện để Ambrose làm, và chơi. Ở đây bọn cận thần lo hết mọi việc, Ambrose chỉ cần ngồi chơi, hưởng lạc mà thôi.

Ngáp một cái rõ to, rồi Ambrose từ cái ghế êm ái đứng dậy, cậu định lại dạo một vòng quanh thư viện… nhưng, đột nhiên có một cận về tiến tới, anh ta cung kính nói:

“Tâu bệ hạ, có tin báo gấp từ bộ Ngoại giao.”

“Hả?” Ambrose kinh ngạc thốt nên.

Từ mấy chục, mấy trăm năm nay, Bộ ngoại giao đều ‘ngồi chơi’… đơn giản là vì bọn quái vật lúc nào cũng vây ở bên ngoài biên giới Thất đại đảo quốc, nên mọi việc liên lạc giao thương với bên ngoài đều bị tạm dừng.

Chỉ riêng trong vòng một năm nay, mọi chuyện đều thay đổi, không hiểu tại sao bọn quái vật đột nhiên rút hết đi, toàn bộ khu vực biển Đông không thay bóng một con nào.

Tuy nhiên không vì vậy mà Ambrose coi nhẹ việc phòng phủ, ngược lại, cậu tăng thêm năm mươi phần trăm quân đội tới các chiến trường biên giới trên biển.

Ambrose biết đây chỉ là cái im lặng trước bão tố thôi, thời gian ba năm sắp đến, Phù thủy trắng, bà ta sắp trở lại… có thể cả ‘Cái ác’ sẽ hành động.

Ambrose nhận tờ thông cáo từ tay tên cận vệ, cậu liếc một cái, trong này viết là Caspian chuẩn bị dương buồm ra khơi, tên này gửi một công văn mong muốn bọn họ được đặt chân vào hải vực và lãnh thổ của Thất đại đảo quốc.

Chuyện này cũng không có gì, nhưng Ambrose đột nhiên có một ý nghĩ, cậu nói với anh cận vệ:

“Khanh truyền lời của ta tới Thủ tướng Dwine và Đại hiền giả Helios tới gặp ta ở Đại điện.”

“Vâng, thưa bệ hạ. Thần xin cáo lui.”



Ambrose gật đầu, rồi cậu theo lối hành lang phía tây đi tới Đại điện của lâu đài Flavitas… nơi mà cậu tổ chức các bữa tiệc hoàng gia và tiếp kiến các vị đại thần.

Khoảng cách từ khu vực công vụ, cụ thể là Văn phòng Thủ tướng cũng không xa lâu đài, nên rất nhanh Dwine có mặt, còn Helios Đại hiền giả ở Thần điện ngay phía sau lâu đài rồi.

“Tham kiến bệ hạ…” x2.

“Hai khanh bình thân.” Ambrose ngồi trên cao giọng hơi uể nói.

“Không biết bệ hạ gọi chúng thần tới cho chuyện gì ạ.” Thủ tướng Dwine nói trước.

“Khanh cũng đã biết chuyện Caspian chuẩn bị tới Thất đại đảo quốc phải không?”

“Thần biết.”

“Vậy tốt, theo lịch trình của bọn họ, bọn họ sẽ tới Quần đảo Đơn côi đầu tiên… theo ta biết, hòn đảo này chúng ta đã mất không chế…”

“Vâng thưa bệ hạ, Quần đảo Đơn côi vốn là điểm giao thương trung chuyển chủ yếu giữa nước ta và các vương quốc phía nam, nhưng vì bọn quái vật nên chúng ta phải ‘buông tay’ ở đó.”

Quần đảo Đơn côi là một quần đảo rất xa ở phía nam, nó khá gần với Calormen… nếu tình từ Thất đại đảo tới đó cũng phải mất năm ngày đi thuyền… nếu gộp hòn đảo này vào khu vực bảo vệ, thì độ dài đường biên giới trên biển phải phòng thủ tăng lên gấp hai có ít…

Điều này làm tăng chi phí quân dụng rất nhiều, đã vậy quân lực lại bị dàn mỏng hơn, khó để phòng thủ nhiều đợt tấn công của bọn quái vật… Tất cả lý do trên khiến Nội các quyết định bỏ rơi Quần đảo Đơn côi mười năm trước.

“Thế còn dân chúng ở đó?” Ambrose cau mày nói.

“Tâu, chúng thần đã di chuyển hết tất cả người dân về đây hoặc sang Ettismoor rồi ạ?”

Tốt, không ảnh hưởng tới người dân là tốt… Ambrose thầm nghĩ, cậu nói tiếp:

“Quần đảo Đơn côi bây giờ bỏ hoang phải không?”

Thủ tướng Dwine khuôn mặt chần chừ một lúc… rồi nói:

“Không thưa bệ hạ… ở đó giờ là nơi tập chung bọn buôn người… chúng bắt cóc và đem bán tất cả người nào xấu số chúng bắt gặp trên biển xung quanh Quần đảo Đơn côi…”

“Tại sao lại như vậy… tại sao lại có người tới đó.” Ambrose không hiểu hỏi.

“Dạ… hầu hết họ đều là nạn dân chiến tranh của các nước phía nam, bọn họ mộ danh Thất đại đảo quốc nên mới đi thuyền lên phía bắc… không ngờ bọn buôn bán nô lệ chờ sẵn ở Quần đảo Đơn côi…” Thủ tướng Dwine da mặt run rẩy nói.

“Các ngươi cứ để mặc chuyện đó xảy ra hả?” Ambrose tức giận nói.

“Không không… thưa bệ hạ, chúng thần cũng có điều quân sang nhận người tị nạn, nhưng bọn buôn nô lệ rất nhạy bén, chúng lúc nào cũng trốn trước khi ta đến và trở lại khi quân ta đi.”

“Sao không một lần tóm gọn bọn chúng?”

“Dạ thưa… quân đội của ta tới Quần đảo Đơn côi không thể quá nhiều, nếu không sẽ bị bọn quái vật chú ý và tấn công… Khi xảy ra chiến đấu, thì dân chúng cứu được từ Quần đảo Đơn côi sẽ gặp nguy hiểm… nhưng với quân số như vậy, rất khó để lùm bắt tất cả bọn buôn người.”

“Được rồi, lần này triệu tập quân đội, năm nghìn hải quân, hai nghìn không quân và Hoàng gia ma pháp đoàn… chúng ta sẽ chiếm lại Quần đảo Đơn côi… cứu nhưng thần dân tương lai của đất nước này… Dwine, khanh lập tức đi sắp xếp.”

Nhân cơ hội bọn quái vật chưa xuất hiện trở lại, Ambrose muốn tiêu diệt toàn bộ lũ buôn người vô nhân tính.

“Vâng thưa bệ hạ.” Dwine cúi người nói.

“Khanh tiện thể báo với Bộ ngoại giao là chúng ta đồng ý cho Caspian của Narnia tiến vào lãnh thổ Thất đại đảo quốc.”

“Vâng.”

“Khanh lui đi…”

Đến khi trong điện chỉ còn Ambrose và Helios Ambrose mới nói:

“Nữ hoàng vẫn chưa tỉnh?”

“Vâng, thưa bệ hạ…”

Đã ba năm, Fayola vẫn chưa tỉnh, các Đại hiền giả đều nói Fayola không có chuyện gì, chỉ bọn họ cũng không rõ lý do tại sao lại như vậy…

“Tình hình nữ hoàng tốt hơn rất nhiều, chúng thần nghĩ người sắp tỉnh lại rồi…”

“Thôi vậy, khanh chuẩn bị, chúng ta cùng tới Quần đảo Đơn côi.”

“Vâng…”

===== Chuyển cảnh =====

Trở lại với Lucy bọn người.

Caspian xuất hiện khiên Lucy thấy rất ngạc nhiên… không ngờ anh ta lại ở trên biển, và còn tàu nữa, con tàu này quả giống hệt con tàu trong bức tranh. Cô bé đã trở lại Narnia.

Sau đó lần lượt Lucy, Edmund được kéo lên, còn Eustace thì vừa mới được được Caspian lôi lên, nó có vẻ suýt bị chết đuổi, hãi mắt nhắm tịt…

Sau khi đặt Eustace xuống,, Caspian chào hỏi hai người bạn… Cả ba bắt tay nhau, vỗ lên lưng nhau vì vui sướng và bất ngờ.

“Sao hai người lại tới đây được vậy…”

“Bọn em cũng không rõ… là qua một bức tranh…” Lucy cười nói.

Caspian đang định hỏi thêm thì một tiếng la chói tai vang lên, khiến cậu quay đầu lại.

”Ahhh”

Mọi người đều nhìn, họ thấy Eustace vật lộn với một con chuột khổng lồ, con chuột này phải to như một con mèo… không phải mèo con đâu, là mèo trưởng thành.

Đó là ông chuột Reepicheep - Hiệp sĩ danh dự của Narnia… có vẻ ông ta vừa hô hấp nhân tạo cho Eustace…

“Ối trời ơi! Cái quái gì thế này? Mang nó đi ngay! Con vật kinh tởm này!” Eustace kinh sợ la hét, hai tai không ngừng phẩy qua phẩy lại như muốn đánh bay ông chuột trên người nó.

Nhưng mãi không được, ông chuột Reepicheep quá nhanh nhẹn và khéo léo để trêu đùa một thằng nhóc. Các thủy thủ xung quanh đều cười ồ lên vì phản ứng của Eustace và cái cách cậu ta bị trêu đùa.

Lucy vui sướng hét lên gọi:

“Ngài Reepicheep?”
Bình Luận (0)
Comment