Vạn Giới Pháp Thần

Chương 206

“Phải, thưa nữ hoàng.” Thuyền trưởng Drinian nói và lấy ra tấm hải đồ và trải rộng lên bàn.

“Hiện chúng ta đang ở đây,” Ông nói, đặt ngón tay vào một điểm, “Hoặc là vào trưa nay.”

“Nếu tàu đi với một tốc độ lý tưởng nhờ thế tôi hy vọng có thể thấy được quần đào Đơn Côi vào ngày kia.”

“Sau quần đảo Đơn Côi sẽ là cái gì?” Lucy rò mò hỏi. Vì cô bé thấy tấm bản dồ trống không phía sau quần đảo.

“Chúng ta không biết thưa Nữ hoàng, có thể các vị thuyền trưởng của Thất đại đảo quốc biết rõ, dù sao đất nước của bọn họ làm chủ hầu hết biển Đông.”

“Nếu thế,” Edmund hào hứng nói, “Sau khi rời quần đảo Đơn Côi, cuộc phiêu lưu của chúng ta mới chính thức bắt đầu.”

Sau đó, Caspian gợi ý mời hai vị khách đi tham quan tàu một vòng trước bữa ăn, nhưng Lucy cảm thấy áy náy không yên bèn nói:

“Em nghĩ phải đi thăm Eustace. Mọi người cũng biết tình trạng say sóng kinh khủng ra làm sao. Nếu em có lọ thuốc kim cương, em sẽ chữa khỏi bệnh cho thằng bé.”

“Nhưng vẫn còn, nếu không nhắc anh đã quên mất.”

Khi Lucy để lọ thuốc lại, Caspian nghĩ nó phải được coi như một trong những báu vật của hoàng gia thế là anh ta luôn mang theo người. Caspian nói tiếp:

“Nhưng... nhưng Lucy à, nếu em nghĩ... một việc vặt như say sóng cũng đáng để lãng phí…”

“Chỉ mất có một giọt mà thôi.” Lucy ngắt lời nói.

Dù sao lọ thuốc này quả là thần dược, nếu tính ra Lucy đã sử dụng nó để chữa thương trong ba cuộc chiến tranh, đầu tiên là trận chiến với Phù thủy trắng, trận thứ hai là trận chiến giữa Archenland với Calormen ở Arward, mà Ambrose có tham gia; cuối cùng là trận chiến nổi dậy giành độc lập của người Narnia cũ ba năm trước.

Caspian mở một ngăn kéo dưới băng ghế lấy ra cái lọ kim cương tuyệt đẹp mà Lucy nhớ rất rõ.

“Hãy nhận lại báu vật của mình, nữ hoàng Lucy!”

Anh ta nói khi hai người rời khỏi cabin đi ra ngoài boong tàu đầy nắng gió.

…..

Hai ngày sau, đúng như dự đoán, hoa tiêu của bọn họ đã nhìn thấy đất liền… là Quần đảo Đơn côi. Con thuyền đã tới nơi.

Chỉ có điều nó không giống một hòn đảo cho người sống lắm, từ xa có thể nhìn thấy những ngôi nhà cũ nát xuống cấp như từ lâu chưa được tu sửa, chúng phủ đầy một màu u ám… có thứ gì đó nguy hiểm đang đợi Lucy bọn người ở phía trước.

==== Chuyển cảnh =====

Quay trở lại với Ambrose, đoàn tàu ‘thanh tẩy’ của cậu bắt đầu di chuyển được chín ngày rồi, hôm nay đội thám tử thám thính Quần đảo Đơn côi sẽ trở lại, lúc này Ambrose đang ngồi câu cá giết thời gian.

Có điều, cậu không câu được con cá nào khá, khu vực biển này cá khan hiếm kinh khủng, đó cũng là tình trạng chung của cả biển Đông. Sự xuất hiện của lũ quái vật là nguyên nhân của tình trạng này.

Với lại, trong không khí tràn ngập mùi của ‘Cái ác’, chỉ cần vừa đi ra khỏi biên giới Thất đại đảo quốc thôi, là Ambrose ngửi thấy ngay được, càng gần Quần đảo Đơn côi, cái mùi này ngày càng nồng nặc.

Ambrose nhìn về hướng Quần đảo thầm suy đoán nói:

“Ở đó có dấu vết của ‘Cái ác’...”



Điều này càng khiến Ambrose muốn tới tận nói kiểm tra.

Đúng lúc này, Datus đi vào nói:

“Tâu bệ hạ, đội do thám trở lại tàu rồi ạ?”

“Lập tức tuyên gặp bọn họ, khanh cũng tập hợp các vị thuyền trưởng và các vị hạm đội trưởng tại phòng họp chính.”

“Vâng thưa bệ hạ.”

Ambrose đứng dậy, cậu chỉnh lại quần áo rồi bước vào căn phòng phía sau lưng, nó cũng là phòng họp.

Con tàu Ambrose đang đi có tên là Regiis Luxaeterna (ánh sáng vua chúa vĩnh hằng). Cái tên biểu thị cho sự tỏa sáng, sự trị vì của Đức vua Ambrose và Nữ hoàng Fayola thần thánh sáng suốt, như ánh sáng mặt trời vĩnh viễn đem tới sự sống cho vạn vật.

Con thuyền này làm bằng sắt, nhưng không phải loại sắt bình thường mà là Gỗ Sắt, Ambrose đã từng cho người lấy mẫu từ Cây Cột đèn ở Narnia để nghiên cứu chế tạo ra loại vật liệu này.

Gỗ Sắt đơn giản có vẻ ngoài giống gỗ bình thường, nhưng lại cứng như sắt, không, phải cứng hơn cả hợp kim các bon sắt. Nếu dùng để đóng tàu thì vừa mang lại vẻ hoài cổ, vừa đảm bảo độ cứng, độ dẻo dai cho tạo hình, vân… vân…

Cũng chính vì vậy mà con thuyền có một kích thước phải nói là to lớn nhất thế giới, chiều dài của nó hơn một nghìn năm trăm mét, rộng chỉ có một trăm năm chục mét mà thôi.

Nếu bạn muốn biết vì sao lại không rộng hơn, thì bởi vì đó là một tỉ lệ vàng trong hàng hải, nếu tàu quá rộng dẫn tới vô cùng dễ bị lật úp trong sóng biển.

Nơi Ambrose đang ngồi câu cá là ban công của phòng họp chính, phòng họp này cũng không phải là bé, cũng phải tới ba trăm mét vuông, đủ để hai trăm người thỏa mái ngồi bàn bạc, (một người trên một mét vuông).

Trở lại, Ambrose vừa mới ngồi lên ngai vàng một chút (đây là cái ngai thứ mấy của cậu mà cậu cũng chẳng nhớ rõ) là các quần thần có mặt.

“Mọi người ngồi đi.”

“Tạ ơn bệ hạ.” xN

Một người ăn mặc kín mít như ninja đứng nên nói:

“Thưa bệ hạ, chúng thần đã do thám toàn bộ Quần đảo Đơn côi rồi ạ, không bỏ sót một con kiến hay hạt bụi nào cả.”

“Tốt, khanh báo cáo đi.”

“Theo kết quả chúng thần điều tra, cả ba đảo Doorn, Avra và Felimath thuộc Quần đảo Đơn côi đều có mặt của bọn buôn người, bọn này có tất cả ba nghìn người tất cả… và tất cả đều được trang bị vũ khí đầy đủ.”

“Ba nghìn người... “ Một số vị thuyền trưởng không kìm kinh ngạc được thốt lên.

Quá nhiều cho một bọn giặc cướp, nên nhớ, quân đội Telmarine khi tấn công Gò Đôi mới có mười nghìn quân thôi, nếu đội quân này ra biển, chưa chắc có thể đánh hạ được Quần đảo Đơn côi.

“Vâng, bọn này không chỉ buôn người, chúng còn là lũ cướp biển, lũ lính đánh thuê, không ngành nghề màu xám nào mà bọn chúng không làm. Thủ lĩnh của bọn này, chúng thần không điều tra ra được tên thật, các đồng bọn và cấp dưới gọi hắn là Abukhaxan Kiếm Cong.”

“Ngoài ra chúng thần cũng đã vẽ lại bản đồ phòng thủ, lộ trình đi tuần, số quân lính đi tuần, tất tật tật về sự phân công, sắp xếp quân đội của bọn chúng.”

Nói rồi, vị đội trưởng đội do thám này, lấy trong ngực ra một cuộn giấy dâng lên cho Ambrose. Cậu đưa tay nhận lấy rồi mở ra xem, đúng như vị đội trưởng vừa báo cáo, tấm bản đồ này rất chi tiết.

“Tốt, là rất tốt, các khanh xem và lấy một bản sao, chúng ta sẽ bàn bạc về cách tấn công bọn buôn người này.” Ambrose không ngại một lời khen, cậu nói.

Ambrose vung tay lên một cái, từ một tấm bản đồ liên tục nhân đôi lên cho tới khi có một trăm tấm, và tất cả bay tới trước mặt một trăm vị thuyền trưởng.

“Đội trưởng, khanh tiếp tục báo cáo.”

“Vâng, thưa bệ hạ. Chúng thần còn điều tra ra được ngày kia và ngày kìa sẽ là Ngày hội nô lệ tổ chức hàng năm của Quần đảo Đơn côi…”

“Khanh nói rõ hơn đi.”

“Nói là ngày hội bởi vì vào hai ngày này, số lượng nô lệ và chất lượng nô lệ bán ra nhiều nhất và tốt nhất trong năm, và cũng là lúc để các đối tác của bọn buôn người tập chung lại, phân chia lợi nhuận năm cũ, đàm phán các thương vụ buôn bán cho năm tới.”

“Đúng là trời cũng giúp chúng ta, nhân cơ hội này, chúng ta bắt gọn cả bọn, nhổ tận gốc lũ buôn người này.” Một vị thuyền trưởng hào hứng nói.

Ambrose trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Chúng ta sẽ bao vây toàn bộ Quần đảo, đảm bảo không có một tên buôn người nào lọt lưới. Một trăm chiến thuyền, phân chia ra mỗi chiếc phải có một vị ma pháp sư cấp ba tột cùng đi theo.”

“Các khanh cố gắng không giết người nhiều nhất có thể, nếu bắt được bọn buôn người thì cho bọn chúng nếm thử cảm giác làm nô lệ ở các mỏ địa nhiệt tại Ettismoor, nếu là khách hàng thì bắt bọn hắn giao tiền chuộc… nếu không sẽ bị Pháp luật của Thất đại đảo quốc trừng trị.”

“Chúng thần tuân lệnh, thưa bệ hạ.” xN.

“Datus, hành động lần này khanh toàn bộ chỉ huy.”

“Thần biết, thưa bệ hạ.” Datus cung kính nói.

Ambrose còn muốn tìm kiếm manh mối về ‘Cái ác’ cậu không muốn tốn thời gian vào cuộc chiến mà bọn họ chắc chắn đã chiến thắng như vậy. Ambrose đang suy nghĩ xem tìm kiếm từ đâu thì vì đội trưởng đội do thám lại tiến lên nói:

“Tâu bệ hạ, thần còn có một chuyện khác muốn báo cáo…”

Ambrose gật đầu đồng ý cho anh ta nói.

“Bẩm, khi chúng thần rời đi, chúng thần phát hiện một con tàu khác xuất hiện đang tiến vào Đảo Doorn… theo lá cờ trên tàu, thì đó là tàu Dawn Treater của Quốc vương nước Narnia.”

“Cái gì?” Trùng hợp như vậy, Caspian cũng có mặt ở đó, Ambrose hỏi ngay:

“Bọn họ mang theo bao nhiêu người.”

“Dạ, theo kích cỡ con tàu thì thần đoán tối đa cũng chỉ có hai trăm người…”

Hai trăm vs ba ngàn, không cần nghĩ Ambrose cũng biết kết cục của Caspian và thủy thủ của anh ta. Bọn có có khi sẽ trở thành hàng hóa vào hai ngày hôm sau. Ambrose trầm giọng xuống nói:

“Các khanh mau chóng xuất phát, triển khai hành động. Chúng ta không thể để vị quốc vương trẻ này chết một cách vô ích như vậy.”

“Chúng thần rõ.” xN.
Bình Luận (0)
Comment