Vạn Giới Pháp Thần

Chương 208

“Câm mồm…” Ambrose hét lên.

“Ngươi… ngươi...” Tên thiếu gia hai mắt tóe lửa, mãi không nói được một câu.

“Helios, giết nó cho ta, không để đứa nào sống… không, hắn không phải thích đàn ông sao, ngươi mang hắn đến chuồng ngựa cho ta…” Ambrose tức giận nói

“Vâng… thần tuân chỉ.”

Rồi hai mươi hộ vệ của cậu rút gươm ra, nhao nhao chuẩn bị xông tới. Tên chủ quán thấy tình hình không ổn, ông cố giữ giọng hòa giải nói:

“Vị khách quý này, dù sao cũng là chuyện nhỏ…”

“Cút đi, không thì người cũng chết.” Ambrose phất tay một cái, đánh bay tên chủ quán mười mét… cậu ánh mắt nhìn bọn bồi bàn xung quanh nói.

Phía đối diện, trận chiến đã diễn ra, không nó đơn thuần là một bên giết, một bên bị tàn sát. Mỗi thành viên Ambrose mang theo đều là các phù thủy xuất sắc nhất trong Hoàng gia Ma pháp đoàn.

Bọn họ không chỉ am hiểu phép thuật chiến đấu, mà cũng là một chiến sĩ rất giỏi. Một người của họ có thể đánh một trăm binh lính chính quy.

Rất nhanh, tên thiếu gia bị trói tới trước mặt Ambrose, còn bọn hộ vệ của hắn đã thành một đống xác chết. Ambrose không thèm đứng dậy đạp một phát thật mạnh vào đầu hắn, quát:

“Sao... giờ mày không nói đi…”

“Ta… ta…”

“Cút đi, bẩn tai ta...”

Ambrose không thèm nghe tên thiếu gia này nói, cậu co chân lại, lấy đà đá một cái khác vào cằm hắn, cú này khiến hàm răng tên này văng ra ngoài không còn một cái, cả người hắn bị dư lực chấn bay ra xa mười mét.

“Helios cho hắn xuống chuồng ngựa, đêm nay cho hắn ở đấy, nếu hắn sống được đến mai thì chuyện này ta bỏ qua...”

Đêm hôm đấy, cả một khu vực chuồng ngựa phía bắc không một ai ngủ được, bởi vì tiếng ngựa hí inh ỏi, không phải một con, mà cả đàn ngựa, bọn chúng như động dục vậy.

Đã như thế, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng người la hét, tiếng la hét này không đơn thuần vì đau đớn, hay bị gì đó, nó còn mang một chút khoái ý… tiếng hét mới đầu rất xung, nhưng càng về sau càng yếu ớt đi… cho tới khi lịm hẳn.

Nhưng mấy con ngựa vẫn hí vang tới tận sáng.

Chỉ có tên chủ quán và mấy người có mặt trong quán lúc đấy thì sợ hãi không ngủ được, nghe tiếng ngựa hí mà bọn hắn cảm thấy như mình đang bị cơn Trĩ nặng hành hạ vậy. Bọn hắn thề là nhớ mặt Ambrose bọn người ra, nếu không bị ngựa cưỡi thì hối hận đã muộn.

=====

Ngày hôm sau, Lễ hội chính thức bắt đầu, tối qua Ambrose còn định đi dạo một vòng, nhưng bị tên thiết gia có mắt không tròng kia làm mất hết cả hứng.

Đã như vậy, bữa sáng lại vô cùng kém, nếu so sánh với bữa sáng của lâu đài Flavitas thì chênh lệch như trời với đất, may là cậu mang theo đầu bếp riêng và một ít thức ăn, gia vị cao cấp.



Sau bữa sáng, Ambrose ra khỏi khu nhà riêng mà cậu thuê tới quán rượu, vừa thấy Ambrose, bầu không khí sôi động buổi sáng lập tức im ngắt…

Chuyện hôm qua mọi người đã nghe nói cả rồi, xác tên thanh niên xấu số bê bết máu (ruột lòi cả ra) vẫn còn ở bên ngoài chuồng ngựa… sao bọn chúng dám to tiếng làm ảnh hưởng tới Ambrose mọi người được.

“Cazdes đâu?”

“Tôi… tôi đây…” Cazdes vốn trốn ở một góc, nhưng bị Ambrose gọi thẳng tên, hắn nào dám không ra.

Dưới ánh mắt thương hại của mấy tay đồng nghiệp, Cazdes hai chân run run đi tới trước mặt Ambrose bọn người.

“Không lẽ ngươi nhận tiền rồi muốn trốn…” Ambrose lạnh giọng nói.

“Không… không… tôi nào dám, ngài không nên hiểu lầm… tôi chỉ vừa mới xuống giường mà thôi…” Cazdes sợ chết khiếp, hắn nói không rõ thành câu.

“Biết là tốt, hôm nay ngươi tiếp tục dẫn đường cho chúng ta.”

“Vâng… mời... mời các vị đi theo tôi.”

Đến khi Ambrose mấy người ra khỏi quán rượu, tất cả mọi người trong quán đều thở phào một hơi, rồi một tên bồi bàn khác ra của ngó nghiêng.

Khi chắc chắn là Ambrose đã rời đi, cả quán mới tiếp tục nói chuyện, bọn họ đều tò mò về thân phận của Ambrose bọn người.

….

“Đây là khu Nam, khu này bán những nô lệ cấp thấp, bệnh tật già yếu….” Cazdes chỉ một quảng trường, nơi có một đống người nằm nghiêng nằm ngả, trên cổ bọn họ đều đeo một cái vòng sắt giống như lũ thú nuôi.

Đúng như Cazdes nói ở đây chỉ toàn là người già và người tàn tật.

“Phía trước ta tới khu Tây, nơi này bàn nông dân, thợ thủ công, nói chúng là những người làm được việc…”

“Còn đây là khu Đông, nơi nô lệ có chất lượng tốt nhất, là gái xinh đồng trinh, các hộ vệ khỏe mạnh, nhưng quý tộc sa sút, vân vân…”

“Thế còn khu phía bắc?” Ambrose hỏi.

“Dạ, ở đó là khu bán các loài động vật quý hiếm, các loại cây hiếm, thuốc bổ tăng cường ‘năng lực’, các thứ ly kì cổ quái… và khu chợ tự do, ai có cái gì bán cái đấy.”

“Trước chúng ta vào khu đông đi.”

“Vâng, mời rẽ lối này, chúng ta tới ngay…”

Cazdes dẫn Ambrose bọn người qua một còn đường rộng, rồi rẽ phải chui qua một cái của vòm khá cao, sau đó Ambrose thấy mình ở trong một cái sân rộng… trung tâm là một cái bục cao hơn một mét để trưng bày ‘hàng hóa’.

Mua nô nệ cấp cao trong khu này chỉ có một cách là bán đấu giá, vì của hiếm chất lượng tốt mà lại. Chứ còn khu khác thì cứ đưa ra số lượng, loại hàng rồi tính tiền là ok.

Khu vực này rất đông người, một cuộc đấu giá đang diễn ra, mấy người ăn mặc giàu có liên tục hét giá:

“100...”

“160...”

“200…”

“Còn ai ra không, nếu không. Bán.”

Các cận vệ của cậu đi trước mở đường khi Ambrose chiếm được một vị trí khá đẹp gần cái bục, cậu thấy mấy tên buôn nô lệ vừa bán xong một vị chiến sĩ cao to.

Rồi một người có vẻ là thủ tịch sàn đấu giá đứng dậy lên tiếng:

“Xin chào mọi người, vừa rồi là mấy mặt hàng cao cấp cỡ vừa thôi, giờ mới là hàng đỉnh cấp… a tôi quên mất mình phải giới thiệu mình chứ nhỉ, có một vài khuôn mặt mới ở đây, tôi là Pug Mắt xếch.”

Tên này nói xong, rồi hơi khom người nhìn về phía Ambrose. Ambrose không ngại gật đầu một cái chào lại, coi như diễn phải nhập vai một tí.

“Tốt, không để quý vị chờ đợi lâu, hàng tiếp theo… lên nào.”

Pug Mắt xếch ra hiệu cho một tên đàn em… tên này giải một thân hình nhỏ nhắn lên đài, đó là một cô bé.

“Lần này là hàng chất lượng cao, con gái, mười một tuổi, đã kiểm tra con trinh… da dẻ trắng hồng, bố mẹ trong sạch không bệnh tật, mẹ là hầu gái nên từ nhỏ được giáo dục tốt. Con bé này mua về là có thể làm được tất cả mọi việc, tuy hơi nhỏ nhưng cũng đủ lớn để hầu hạ ‘đặc thù’ vào buổi đêm.”

Bên dưới, có mấy tên trung niên bụng phệ khuôn mặt hèn mọn, mồm khả ố cười, ánh mắt bọn chúng xăm soi cô bé một vòng từ trên xuống từ dưới lên, nước dãi như chảy xuống đến nơi rồi.

Pug Mắt xếch cũng nhìn về bọn này hai mắt híp lại nói:

“Có điều đừng chơi quá chết mất nó được hà hà… quý vị có ba mươi giây trước khi ra giá.”

(Link ảnh: https://bom.to/Z7qyI)

Ambrose nhìn cô bé đang khóc lóc trên đài, cô bé này có mái tóc màu nâu nhạt ánh đỏ, làm cho Ambrose nhớ tới Fayola… cô bé mặc một cái áo một mảnh đơn giản. Da dẻ trắng hồng…khuôn mặt xinh đẹp, cái mũi hơi hếch lên một chút trông rất đáng yêu.

“Mà không phải cậu đang thiếu một tiểu nữ hầu gái sao?” Cậu thầm nghĩ.

Ở Thất đại đảo quốc, nghề hầu gái là một nghề chính thức, có cả trường học cấp chứng chỉ nghề hẳn hỏi, nhưng chỉ người trên hai mươi tuổi mới được làm nghề này.
Bình Luận (0)
Comment