Vạn Giới Pháp Thần

Chương 282

“Đúng vậy, còn Cái ác ở đó, trừ khi chúng ta đủ mạnh chống lại, hay ít nhất tự vệ trước nó thì mới nên quay lại thế giới Narnia… Nhưng không phải không có hi vọng, chỉ cần gặp Eustace thôi là mọi chuyện giải quyết…” Ambrose lạc quan nói.

“Ừ, trước ta để chuyện này sang một bên, chờ khi nào cậu khắc mạch ma thuật xong rồi tính tiếp… giờ trở lại Narnia không làm được gì mà có thể gặp nguy hiểm.” Fayola quyết định nói.

Hai người bàn bạc thêm một tiếng về chuyện này, rồi họ nhất trí để nó sang một bên, chờ khi họ mạnh hơn rồi tính tiếp.

Ambrose trong lúc này cũng nghĩ ra thêm một cách khác giải quyết, đó là tìm ra Kho báu, truyền thừa dòng họ Karling. Ông Ẩn sĩ đa nói, khi tìm được nó, cậu sẽ biết các trở lại quá khứ, tới thuở khai thiên lập địa để biết tất cả…

Ambrose nghĩ ý của Ẩn sĩ nói là cậu sẽ gặp cha mình, Philip Karling.

====

Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái, là ngày mai Ambrose và Fayola hai người đã phải lên tàu tới trường học rồi.

Bốn ngày trước đó, Adam trở lại cùng với bức thư của Lucy, do thời gian quá lâu, nó đã rất mờ rồi, Ambrose và Fayola chỉ đọc được mấy chữ lẻ tẻ như:

“Tại sao… cậu lại không tìm tới mình…”

“Mình sắp chết rồi… mình rất tức giận với cậu… nhưng mình vẫn yêu cậu…”

“Ở thiên đàn, mình sẽ cầu nguyện cho cậu Ambrose…”

“Yêu…”

“Lucy.”

Cô bé khi đó quá tuyệt vọng vì Ambrose, cô biết mình không được gặp lại Ambrose nữa… cô nói rất nhiều thứ, nhưng qua thời gian dòng chữ đó biến mất. Tuy Ambrose có thể nhờ người bằng các phương pháp khoa học làm hiển lên nội dung bức thư, nhưng cậu không dám giải mã tiếp. Thế là đủ rồi.

Tinh thần của Ambrose ba ngày sau đó trầm xuống, cậu bé cả nở nổi một nụ cười.

Đến ngày tiếp theo, Baemyn trở lại, đi cùng ông ta là Noel và Hanimen cùng một tên chột mắt - Đó là Muter Một mắt.

Ông quản gia đã tóm gọn tên này. Baemyn nói:

“Cậu chủ, chung tôi không để cậu thất vọng, tên chột mắt đã bị tóm, chúng ta xử lý hắn ra sao đây ạ?”

“Hắn có khai gì không, hả bác Baemyn?”

“Vâng, hắn chỉ là người truyền tin thôi, có vẻ Voldemort sắp trở về nước Anh. Tên này đi trước dọn đường cho Chúa tể của hắn mà thôi… Nhưng hắn khẳng định là Voldemort đang có âm mưu ở Hogwarts, có thể liên quan tới thằng bé nhà Potter.” Baemyn đáp.

“Chỉ có vậy?”

“Không ạ. Hắn còn tiết lộ tên của một tên Tử thần thực tử mà hắn liên hệ, và tên Tử thần thực tử ấy cũng có mặt trong trang viên Karling…”

“Là ai?” Ambrose ánh mắt sắc lạnh nói.

“Là Barty Crouch Jr.”

Cái tên này Ambrose làm sao quên được, đây là một vị sờ - can - đan lớn của Bộ pháp thuật, theo Ambrose nhớ kết cục tên này là bị nhốt vào Nhà tù Azkaban vĩnh viễn.

“Tên đó giờ vẫn ở trong Azkaban chứ?”

“Không, thưa cậu chủ. Hắn chết rồi ạ. Chỉ mấy năm sau khi bị nhốt lại, hắn phát điên rồi tự tử trong phòng giam, mộ của hắn vẫn còn ở đó.”

“Thật sao?”

Không lẽ manh mối đứt đoạn từ đây, Barty Crouch Jr chết, không ai biết hắn đã đi cùng ai tới Trang viên Karling vào đêm hôm đó. Nhưng mà với một tên tội phạm điên rồ như hắn, lại tự tử chết, không lẽ lương tâm hắn xuất hiện.

Hiển nhiên là không, Ambrose nhớ lại cha của Barty Crouch Jr tuy bị ảnh hưởng danh tiếng, nhưng tới giờ vẫn còn nắm rất nhiều quyền lực trong bộ. Cậu nhìn Baemyn nói thêm:

“Bác cho người điều tra tất cả mọi thứ và cái gia tộc của Barty Crouch Jr này, nếu có điểm gì bất thường báo lại cho cháu ngay lập tức.”

“Vâng thưa cậu chủ.”

Rồi Ambrose nhìn tên chột mắt, giọng không đếm xỉa nói:

“Được rồi, tên này vô dụng rồi, bác mang hắn đi gặp tên phản bội kia đi.”

“Vâng.”

Mirculi Sychencl - Tên phản bội nhà Karling, hồi đó Ambrose giao hắn cho Baemyn đám người xử lý, cậu lúc đó còn nhỏ, không ra tay giết hắn được. Tới bây giờ, Ambrose cũng lười ra tay giết tên môi giới chợ đen này. Thôi thì để Baemyn và người của ông giải quyết, đỡ bẩn tay cậu.

====

Sáng hôm sau, Ambrose và Fayola hai người rời khỏi lâu đài Karling lúc mười giờ, bọn họ hẹn Max ở trước cửa lâu đài rồi lại dùng ô tô đi tới Ga Ngã tư vua (King’s Cross) giống năm ngoái.

Nhắc tới Max tên này, Ambrose mới nhớ hè năm nay cậu ta được một chuyến du lịch sang Đức miễn phí.

Do sự thể hiện xuất sắc tại giải Quidditch cấp trường Hogwarts, lại thêm mối quan hệ với Victor Krum. Max được mời sang Đức thi đấu giải trẻ Quidditch vô địch Châu u các câu lạc bộ.

Max làm thủ môn cho chính câu lạc bộ mà cha Victor Krum làm chủ - hình như nó tên là Đại bàng Bandenburg. Đã vậy bọn này còn nhận được chức vô địch nữa chứ.

Trận chung kết vừa diễn ra chủ nhật tuần trước, trên mấy tờ báo nước Đức, thậm chỉ từ Nhật báo phù thủy cũng có một dòng tin ghi lại điều này.

Cha của Max, chú Oliver cứ khoa tờ báo này mãi với mọi người xung quanh, may là tờ báo phù thủy đều có phép ngụy trăng, nên khi dân muggle nhìn vào cũng không thấy lạ gì cả. Cả ngôi làng đầu đang sôi sao về việc cu Max được lên báo.

Max vẫn đang cười ngây ngô nói:

“Buổi sáng tốt lành, cậu chủ.”

“Ừ… hè vừa rồi làm tốt nắm. Hẳn chu Oliver rất vui.”

“Vâng ạ.” Max lại cười thẹn thùng xoa xoa cái đầu ngố của mình nói. 

“Tốt rồi, chúng ta lên đường.”

Cả bọn lên xe ngồi, lần này không phải là Baemyn trở họ đi nữa mà là một vị phù thủy cấp 4, anh ta chuyên về điều khiển các loại máy móc các kiểu, từng có mười năm làm cho hải quân nên Helios rất yên tâm giao việc lái xe trở Ambrose cho anh ta.

Còn Helios Đại hiền giả, Ambrose không giao việc gì cụ thể cho ổng cả, với tầm của ổng thì không cần tự mình nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.

Thế là ông Đại hiền giả quyết định âm thầm ở một bên bảo vệ Ambrose, ông ta đã nhờ bả mua một căn nhà nhỏ ở làng Hogsmeade, để khi Ambrose có nguy hiểm lập tức cứu viện được.

Trở lại, Ambrose ba người đến sân ga khi nó đã khá đông, vừa rồi họ còn bị tắc đường một khoảng khá dài, nên tới sát giờ.

Ba người nhanh chóng xếp hành lý vào khoang chuyên dụng rồi chạy lên các toa ở giữa, nơi dành cho bọn học sinh năm thứ ba.

Ambrose và Fayola thì không cần lo không có toa tàu rồi, đệ của hai người rất đông, bọn chúng lo hết, nên rất nhanh họ tìm đươc một toa trống không người.

Khi hai người vừa vào ngồi được một lúc thì cánh cửa toa xe lại bật mở. Lần này là một con nhóc năm nhất, cô bé hơi không được tự nhiên khi thấy hai anh chị lớn hơn mình nói:

“Em… em có thể ngồi ở đây được không… các toa kín hết chỗ rồi.”

Ambrose và Fayola ngẩng đầu lên nhìn cô bé, Ambrose thì không sao cả nói:

“Có thể. Em vào đi.”

“Vâng, cảm ơn anh.” Cô bé cúi đầu nói.

Tuy không hiểu tại sao một con bé năm nhất lại chạy tới khu vực năm ba, nhưng Ambrose không thích hỏi hiểu, dù sao trong toa còn rất rộng.

Thêm một lúc nữa, một thân ảnh quen thuộc khác đi vào, đó là Takagi, cô bé tóc dài hơn trước một chút, khi Ambrose thấy vậy không tự chủ nghĩ: Hay là do cái trán dô ra hơn nhỉ?

Dường như bắt được ánh mắt của Ambrose, Takagi đang cười chào Fayola quay ngoắt đầu lại ánh mắt nguy hiểm nhìn Ambrose nói:

“Cậu đang nghĩ điều gì không hay ho phải không?”

“Không… tất nhiên không rồi. Do cậu tưởng tượng thôi. Mà Takagi, hè rồi thế nào?”

“Hừ, vẫn thế, cảm ơn đã quan tâm.”

Nói xong cô bé không để ý Ambrose và ngồi cạnh Fayola nói chuyện thủ thỉ tâm tình…

Thấy vậy, Ambrose bất đắc dĩ quay đầu sang nhìn khắp phía, giờ cậu mới để ý thấy cô bé năm nhất… đang cầm một cuốn sách dày cộp.
Bình Luận (0)
Comment