Bân dưới bọn học sinh trợn mắt há mồm về kinh ngạc, con bé năm nhất kia nói không khác gì trong sách giáo khoa.. thậm chí có nhiều chỗ còn nâng cao hơn rất nhiều.
Chờ đến khi Hermione nói một mạch xong, giáo sư Flitwick không thể không vỗ tay nói:
“Quá xuất sắc… hiểu biết của trò về Định luật Ferit còn trên cả yêu cầu của tôi… hơn cả những gì viết trong sách giáo khoa. Nếu đây không phải cuộc thi cứng nhắc, thì tôi sẽ cho trò tám mươi điểm, không hẳn gấp đôi một trăm hai mười điểm cho câu trả lời này… Xin chúc mừng, đội của Câu lạc bộ Sáng chế dành được sáu mươi điểm.”
Tất cả các giáo sư đều vỗ tay chúc mừng, đám học sinh bên dưới cung nháo nhào lên hoan hô.
Hermione nghe xong kết quả vui quá chạy tới ôm chầm lấy Ambrose, chụp một cái trên mà cậu ta một cái nói nhỏ: “Cảm ơn anh, Ambrose.”
Ambrose xoa đầu cô bé nói:
“Không có gì, là em còn nhớ được…”
“Vâng… cảm ơn chị nữa Takagi.” Hermione quay sang cô chị bên cạnh cúi đầu nói.
“Hì hì… chúng ta là một đội mà… không cần khách sáo.” Takagi cười nghịch ngợm nói.”
“Dạ.”
Nói thực ra câu hỏi này cũng không quá khó đối với bọn học sinh năm thứ bảy, bởi vì bọn chúng chuẩn bị học về định luật này trong hai tuần nữa.
Nếu một học sinh chăm chỉ đọc trước sách vở trước khi lên lớp thì có thể trả lời được ở mức chấp nhận. Nhưng Hermione lại khác, cô bé vừa mới nhập học chưa được một năm, lại trả lời một cách trên cả sách giáo khoa nữa thì còn đòi hỏi gì.
Trở lại, bà giáo sư hiệu phó đứng ra nói:
“Được rồi, mọi người trật tự, xin mời đại diện của Câu lạc bộ Đấu tay đôi lên chọn giáo sư đặt câu hỏi.”
Tất cả mọi người vừa xem một màn trả lời kinh khủng của Hermione nên rất ngóng trông người tiếp theo, cả bọn đều ánh mắt nhìn về phía Câu lạc bộ Đấu tay đôi ba người.
Chúng thấy một cô gái không nhanh không chậm bước ra vòng tròn trung tâm, đó là Fayola Smith - học sinh mạnh nhất trường cũng là Chủ tịch của Dueling Club.
Biết thân phận của cô bé, cả bọn không tự chủ háo hức hơn, chúng chờ đợi cô bé sẽ lựa chọn như thế nào.
Fayola bình thản nhìn các giáo sư một lượt và nói:
“Trò chọn giáo sư Snape là người đặt câu hỏi cho mình. Mời giáo sư đặt một câu hỏi khó cho trò. Cảm ơn giáo sư.”
Ông giáo sư mũi khoằm nghe vậy cau mày, ông làm sao không biết trình độ của Fayola. Ông biết thừa cô bé giỏi hơn ông về mặt ma dược học rồi, nên dù đưa ra câu hỏi nào thì đứa học trò này cũng có thể trả lời dễ dàng nếu vậy không phải quá mất mặt rồi hả.
“Đã vậy.”
Giáo sư Snape trong lòng quyết định nói:
“Câu hỏi của ta là, trò nên nghe kĩ vì nó hơi dài….”
Chờ Fayola gật đầu xong, ông giáo sư mới nói:
“Ba vị thần A, B, C có tên là True, False và Random. Thần True luôn nói sự thật. Thần False luôn nói dối. Thần Random có thể nói thật hoặc nói dối một cách ngẫu nhiên.”
“Nhiệm vụ của trò là xác định danh tính 3 vị thần bằng 3 câu hỏi đúng hoặc sai. Mỗi câu được dành cho một vị thần. Họ hiểu ngôn ngữ của người hỏi nhưng sẽ trả lời bằng ngôn ngữ của riêng họ với hai từ Da, Ja mang nghĩa đúng hoặc sai. Tuy nhiên, trò cũng không hiểu nghĩa của hai từ đó.”
Ông giáo sư hai mắt sáng lên đắc ý nói:
“Vậy, trò làm cách gì để xác định đúng tên của 3 vị thần?”
Câu hỏi này chính ông cũng không chắc chắn câu trả lời, ông đưa ra như một sự thách đố với Fayola, chỉ cần cô bé hơi suy nghĩ một chút thôi, không càng lâu càng tốt mới thể hiện được mức độ khó của câu hỏi này.
Bê dưới đám học sinh đứa nào đứa đấy khuôn mặt tái lại, bọn chúng vừa nghe thấy gì, ba ông thần, lại A, B, C… nói dối, nói thật...
Mấy đứa không được thông minh lắm không hiểu thì bỏ qua đã đành, đứa hơi thông minh một chút thì bắt đầu nhẩm bẩm… chúng nhẩm đi nhẩm lại và đầu bắt đầu thấy ong ong, nhức nhức rồi.
Còn đứa thông minh hẳn thì chốc lại tốt lên:
“Không được.”
“Đổi cái khác.”
Nói chúng cả đám không thể đưa ra câu trả lời.
Giáo sư Snape thấy tất cả, ông hài lòng nhìn Fayola nói:
“Trò có hẳn mười phút để suy nghĩ và đưa ra câu trả lời… mười phút bắt…”
Nhưng ông giáo sư chưa nói xong từ ‘đầu’ thì Fayola là lên tiếng:
“Thưa giáo sư Snape, trò có thể trả lời ngay cho thầy biết đáp án.”
“Cái gì?”
Snape thốt lên, ông ta không giữ được cái vẻ lạnh lùng khó ưa vốn có, mà trông giống một một tên hề diễn trò hơn.
Đám học sinh bê dưới thì càng lộn xộn hơi, chúng biết câu hỏi lần này là do ông giáo sư chơi đểu rồi, đây làm có liên quan gì tới ma dược học đâu, là một câu đố mẹo, thử trí thông mình.
Chò dù đứa học giỏi nhất trường cũng chứa chắc trong thời gian ngắn như vậy suy nghĩ ra đáp án. Nhưng Fayola khiến cả đám bất ngờ, cô bé không cần nghĩ một giây.
Ở vị trí Invention Club Ambrose bà cười lông mày đều xoăn tít lại, cả ba đều không nghĩ ra được câu trả lời, hoặc đang nghĩ tới một nửa. Mina nghe thấy Fayola nói vậy hai mắt híp lại, nhìn ông Snape như sắp có một trò hay diễn ra.
Giáo sư mũi khoằm rung giọng nói:
“Trò chắc chắn chứ trò Smith.”
“Vâng.”
“Vậy… trò nói đi.”
Fayola thong dong nói:
“Thưa giáo sư, câu trả lời của em cũng rất dài, xin thầy nghe kĩ.”
“Trò sẽ hỏi là…”
“Đầu tiên, đối với thần A: “Có phải “da” nghĩa là “đúng” nếu và chỉ nếu ông là thần Sự thật và nếu và chỉ nếu B là thần Ngẫu nhiên?”
Giả sử rằng thần A nói: “ja”, nghĩa là B là thần Sự thật hoặc là thần Lừa dối.
Tiếp theo, đối với thần B: “Có phải “da” nghĩa là “đúng” nếu và chỉ nếu Pluto là một hành tinh lùn?"
Giả sử rằng B sẽ nói: “da”, nghĩa là B là vị thần Sự thật.
Cuối cùng, một câu hỏi tiếp với vị thần B: “Có phải “da” nghĩa là “đúng” nếu và chỉ nếu A là thần Ngẫu nhiên?”
Do B là thần Sự thật, nên ông ấy sẽ nói “da”, điều đó có nghĩa A là thần Ngẫu nhiên, và C là thần Lừa dối.”
(Tác: Các bác muốn bị xoắn não và thử cảm giác làm lão Snape thì đọc đi đọc lại câu hỏi và câu trả lời của Fayola mấy lần là sẽ rõ.
Chống chỉ định: Phụ nữ có thai, người đọc truyện vì giải trí.
Phản ứng phụ: Tùy trường hợp, sẽ bị nhức đầu không nhẹ đấy.)
Giáo sư Snape trong miệng nhẩm đi nhẩm lại câu trả lời, trong đầu ông vốn đã có một đáp án để đối phó, và ông thấy nó cũng khá là Logic.
Và khi ông so nó với đáp án của Fayola thì thấy ngược ngược sao vậy, ông giáo sư đứng nhăn nhó trên đài hơn mười phút, đầu ông ta toát hết cả mồ hôi rồi…
Ánh mắt ông nhìn đăm đăm lên ngọn đuốc đối diện, bên cạnh hai cánh cửa đại sảnh đường, cả trường đều im lặng nín thở chờ đáp án của Snape.
Nhưng chúng chờ mãi không thấy, nên có đứa lại lóe lên nói:
“Hay giáo sư Snape cũng không biết câu trả lời…”
“Có khả năng vậy… Suỵt, giáo sư McGonagall lên kia.”
Bà giáo sư tiến tới vỗ vai ông bậc thầy độc dược nói:
“Severus… tỉnh lại, các học sinh đang chờ kìa.”
“Như vừa trong cơn mê mang tỉnh lại, ông giáo sư kêu lên một tiếng:
“A… là giáo sư McGonagall… Tôi xin lỗi.”
Phản ứng của giáo sư quá lạ, khiến không ít đứa phì cười, có điều, bọn chúng cũng kịp ngậm miệng lại khi ông ta nhìn xuống dưới...
Chỉ có hai đứa nhóc vẫn vô tư khoe răng, đó là cặp Ron và Harry, bọn này cười sướng tới lỗi phải đến khi thằng nhóc mặt tròn Neville tốt bụng nhắc mới nhận ra sợ cắm đầu xuống đất.
“Harry, Ron, thầy Snape đang nhìn hai câu kìa.”
Lão Snape sau khi quăng một ánh mắt muốn giết người cho hai thằng nhóc, ông ta mới chỉnh sửa lại thần thái nói:
“Khụ khụ… vừa rồi ta đang so sánh giữa hia đáp án của ta và của trò Smith. Nói chung là cả hai đều là câu trả lời đúng, nhưng chỉ hơi ngược nhau một chút thôi. Ta tuyên bố, Trò Smith trả lời đúng và giành được 80 điểm cho đội của mình.”