Nếu vậy thì chuyện này nghiêm trọng hơn Ambrose nghĩ rồi, và chắc chắn không có một phép thuật hiện đại hay cổ xưa nào có thể thực hiện điều này.
Thử nhìn cái quy mô mấy trăm nghìn xác chết này xem, tương đương mát trăm nghìn linh hồn, tương đương mấy trăm nghìn người chết.
Mà theo Ambrose biết, khi Voldemort còn hoành hành ở Anh, hắn ta nào có thảm sát nhiều người như vậy đâu.
Chỉ có một cách lý giải là hắn moi xác từ khắp các nghĩa trang trên cả nước, theo thống kê mỗi một năm, ở Anh có khoảng 200 000 người chết, nếu trừ đi người già quá, người bị hỏa táng thì con số này khá hợp lý khi so với số lượng xác chết trong hồ.
Nhưng vấn đề tiếp theo là họ có thể đã chết được ba bốn ngày, thậm chí một tuần, lúc đó thì làm gì con linh hồn nữa đâu mà thu thập, Voldemort cũng không thể kè kè bên cạnh mấy người sắp chết để lấy trộm linh hồn.
Một khả năng duy nhất là hắn biết cách gọi hồn người đã chết trở lại. Nếu như vậy… phía bên kia thế giới này có thể có một thế giới khác dành cho linh hồn người đã chết. Càng nghĩ, Ambrose càng cảm thấy khó có thể tin nổi.
Qua gần chục năm nghiên cứu Kho báu của Ravenclaw, Ambrose biết điều đó là không thể với văn minh phù thủy hiện tại.
Vậy tại sao Voldemort lại làm được? Trong đầu Ambrose lại đặt ra hàng đống câu hỏi. Sự thần bí này không khỏi khiến cậu liên tưởng tới tên chủ nhân của giáo sư Paines, hắn cũng thần bí như loại phép thuật của hắn nữa.
Có lẽ thông tin cậu cần ở trong trí nhớ của Voldmort, nghĩ vậy, Ambrose quyết định ngăn lại nếu Fayola muốn tiêu diệt cái linh hồn ở Hogwarts.
Bên cạnh Ambrose, khuôn mặt cô bé trầm trọng không kém, nếu như chỉ cái xác không thì Fayola sẽ mang về an táng bên cạnh mộ của mẹ ruột cô, nhưng đây có cả linh hồn trong đó. Nếu cô hành động chỉ sai lầm một chút, thì không khác nào cô tự tay giết cha ruột mình cả.
Nghĩ tới đây, Fayola nói:
“Chúng ta trước không động tới cái hồ, để hôm sau Helios Đại hiền giả đám người tới, như vậy chắc chắn hơn.”
Ambrose gật đầu đồng ý, cậu biết Fayola cô bé muốn tiêu diệt tất cả đống xác sống này thì rất đơn giản, nhưng không cẩn thận thì linh hồn cha ruột cô cũng đi tong.
Ambrose đưa ánh mắt về phía cái đảo giữa hồ nói:
“Chúng ta trước xem thứ mà ông ấy để lại trên hòn đảo.”
“Phải.”
Nói nghiêm ngặt ra thì cái mề đay giả mà Regulus Black để lại kia là di vật cuối cùng của ông ta, không đáng gì để nó lại ở đây cả.
Fayola đi trước, cô bé dùng pháp thuật của mình đóng băng toàn bộ mặt hồ, sau đó, ba người đơn giản chỉ cần bước qua.
Lớp băng này khá mỏng, để tránh ảnh hưởng tới đám xác chết bên dưới, nhưng lại cứng vô cùng. Ambrose vừa đi vừa nhìn dưới chân đám xác sống không ngừng di động, bọn chúng muốn đập vỡ lớp băng này lôi cổ Ambrose ba người xuống nước.
Rất nhanh, bọn họ tới bên cạnh một cái trụ thủy tinh hình lăng trụ trồi lên chính giữa hòn đảo, ông bác Sirius Black đang đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào cái chất nước độc trong suốt ở trong.
Ông bác nói:
“Đây là thứ giết chết em trai tôi… hai cô cậu có… tìm được nó dưới kia không…”
Sirius Black muốn hỏi về thi thể của em trai ông ấy. Ambrose trả lời:
“Không. Nó phức tạp hơn chú nghĩ nhiều, nhưng trước đó ta xem…”
Fayola gật đầu, rồi cô bé tiến lên chạm tay vào cái chậu thuốc độc kia, lập tức, một luồng khí lạnh hơn âm độ tỏa ra xung quanh… rất lạ là đống thuốc độc không hề bị đóng băng, Fayola nói:
“Hừ… xem ra Voldemort năng lực cũng không kém.”
Fayola tiếp tục hạ nhiệt độ, đến khi xuống còn âm 20 độ, thì cả trụ thủy tinh vỡ tan… đồng thời, một chiếc mề đay giống hệt cái Fayola vừa phá hủy xuất hiện lơ lửng giữa không trung.
Cô bé co ngón tay trỏ một cái, cái mề đay lập tức bay vút vào trước mặt ba người, sau đó nó tự động mở ra… bên trong có một mảnh giấy da.
Cả bốn người cùng đọc:
---- Viền giấy ----
Gửi Chúa tể Bóng tối
Tôi đã chết rất lâu trước khi ngài đọc được thứ này nhưng tôi muốn ngày biết rằng chính tôi đã khám phá ra bí mật của ngày. Tôi đã trộm Horcrux thật và có ý định huỷ diệt nó càng sớm càng tốt.
Tôi đối mặt với cái chết trong hy vọng rằng khi ngày ngài bước vào trận đấu cuối cùng cũng là ngày ngài bị huỷ diệt một lần nữa.
R. A. B
(Regulus Arcturus Black)
---- Viền giấy ----
Đọc xong, Ambrose thốt lên một từ:
“Horcrux.” (ND - Trường sinh linh giá)
Đúng vậy, thế mà không nhớ ra. Ambrose tự vỗ vào đầu mình một cái… giờ cậu đã hiểu vì sao có tới hai cái linh hồn của Voldemort rồi.
Đó là một loại phép thuật tà ác nhất trong giới phù thủy cận đại, bằng một giết một con người, phù thủy thì chú sẽ tách linh hồn của mình ra làm hai phần và dấu nó vào một đồ vật nào đó.
Kết quả là từ một sẽ thành hai linh hồn, và hai cái này đều độc lập với nhau, về mặt lý thuyết, chỉ khi hai linh hồn này đều chết thì phù thủy đó mới chết.
Không ngờ, Voldemort lại điên cuồng tới vậy, Ambrose biết rõ về loại phép thuật này vì chính người nhà Karling đã sáng tạo ra nó. Herpo Foul Karling - một người đã bị xóa tên khỏi dòng họ vào những năm cuối thế kỉ mười năm.
Một cuốn sách ghi lại ý tưởng của kẻ điên rồi này vẫn còn được cất dấu trong thư viện nhà Karling tại Gringotts, trong đó giải thích tất cả, thậm chí, còn có một đoạn viết về cách làm thế nào để bổ cứu những mảnh linh hồn sau khi tách ra, khiến chúng mạnh mẽ hơn… và phát triển thành một cá thể độc lập.
Và ông ta đã thành công, ông tạo ra một Herpo Foul Karling khác, và cả hai đã giết lẫn nhau… sau vụ đó, nhà Karling mới biết truyện và nhanh chóng xóa bỏ mọi sự tồn tại của hắn ta như một vết nhơ của gia tộc.
Xem ra Voldemort bằng cách nào đó chiếm được cách chế tạo Horcrux, nhưng hắn không biết cách tự tu bổ linh hồn mình… ngẫm lại sự điên rồ, tàn bạo của hắn cách đây hơn mười năm. Cậu khẳng định đó là tác hại của việc chia tách linh hồn.
Ambrose cảm thấy tiếc cho tên Tôm Ridder, nếu hắn không bị mê hoặc bởi cái sự bất tử viển vông này thì có lé hiện tại đã là thời đại của hắn rồi, với cái sự thông minh và tài năng trời phú đó.
====
Sáng hôm sau, Ambrose và Fayola trở lại hang động cùng với Helios đại hiền giả mười người. Tối hôm trước, bọn họ ở lại ngôi nhà của dòng họ Black, coi như nể mặt ông bác của Fayola.
Ambrose, Fayola và Sirius Black cùng dùng bữa tối, sau đó bọn họ trò chuyện khá nhiều, mới đầu bầu không khí không được tự nhiên cho lắm, nhưng qua mấy phút, ba người nói chuyện bắt đầu ăn ý, hòa hợp hơn.
Fayola ngầm chấp nhận ông bác này, và mong ông ta tham gia giúp việc cho nhà Karling, Sirius Black nhận lời ngay lập tức, tiếp đó sẽ là việc của ông quản gia Baemyn.
Trở lại, với đội hình đủ để đánh hạ Bộ pháp thuật mang theo, Ambrose và Fayola nhanh chóng xây dựng một kết giới ma thuật, bao gồm hơn một ngàn ma pháp trận nhỏ hơn.
Mục đích của bọn họ chỉ là để ngăn chặn đám xác sống di chuyển và có thể nhìn ra được linh hồn của ai như thế nào để tìm cha ruột của Fayola.
Nghe đơn giản, nhưng khối lượng công việc rất lớn, cái hồ này vô cùng rộng, nó phải hàng dặm vuông. Cộng thêm bên dưới có hàng trăm nghìn cái xác nữa.
Mất cả tuổi sáng để Ambrose đám người bố trí xong kết giới ma thuật.
Fayola đứng chủ trì ở khu vực trung tâm kết dưới - chính là hòn đảo giữa hồ - côi bé nói:
“Tất cả sẵn sàng, ta đếm đến ba chúng ta bắt đầu. Một… Hai… Ba…”
Ầm ùm ầm ùm..
Không khí vang lên mấy tiếng sấm nhỏ, một cỗ ma lực khổng lồ bao phủ lên toàn bộ cái hồ.
Chỉ trong một phút tiếp theo, nước hồ dần dần biến mất, lộ ra một thảm người chết nằm la liệt trông như một hố chôn tập thể.
Rồi từng bóng mờ màu xanh xám bay lên từ từng cái xác, đã vậy, Ambrose có thể thấy từng sợi dây xích màu xanh lè buộc chúng lại với cái xác.
Đó là dấu hiệu của phép thuật...
“Được rồi, tất cả mau chóng tìm ông ta đi.”
Trừ Fayola và Helios, Dante mười người nhanh chóng xông vào tìm kiếm linh hồn của cha của Fayola… rất nhanh, chỉ sau năm phút đã có người hô lên:
“Thưa nữ hoàng, ngài ấy ở đây.”
Fayola và Helios điều khiển ma pháp trận từ từ lôi kéo linh hồn và cái xác của ông ta tới gần hòn đảo.
Cái linh hồn yếu ớt tới (mờ nhạt) đáng thương, nhưng Ambrose vẫn nhận ra khuôn mặt của Regulus Black trên đó.
Fayola lúc này gật đầu ra hiệu với Helios, sau đó ông Đại hiền giả trong tay biến ra một thanh kiếm chém một cái đứt lìa sợi xích.
Thì… chính lúc này dị biến xảy ra.