Vạn Giới Pháp Thần

Chương 341

"Nghe này cậu bé, ta không đến trại thương điên." 

Giáo sư Dumbledore có vẻ rất điềm tĩnh, mặc kệ thằng bé xúc động thế nào ông vẫn chậm rãi giải thích:

"Ta là một giáo viên, và nếu như con ngồi xuống bình tĩnh lại, ta sẽ kể cho con nghe về Hogwarts. Tất nhiên rằng nếu con không muốn đến trường thì chẳng có ai ép buộc con được cả…" 

Nhóc Voldemort gầm gừ, nhìn ông già trước mặt xem ông ta định nói gì.

"Hogwarts, là trường học dành cho những đứa trẻ có những khả năng đặc biệt…" Dumbledore tiếp tục nói.

“Tôi đã bảo tôi không bị điên, một ngôi trường đặc biệt không phải trại thương điên còn gì.” Nhóc Voldemort phản ứng dữ dội, hoặc có lẽ đây là thứ hắn muốn cho ông giáo sư thấy.

"Ta biết rằng con không bị điên. Hogwarts không phải là trường học cho những người điên. Đó là trường dạy phép thuật." Dumbledore cao giọng lấn áp cậu bé nói.

“Phép thuật.” Voldemort nỉ non. 

Ánh mắt thằng nhóc chớp giật, nhìn ông giáo sư như thể một kẻ ngu đang cố lừa trẻ con bằng một lý do nhạt toẹt, phép thuật.

“Phải. Nó có thật.” Như để chứng minh cho lời nói của mình, giáo sư Dumbledore búng ngón tay một cái, lập tức cái tủ cuối giường của thằng bé bùng cháy.

"Tại Hogwarts," Dumbledore tiếp tục, "Chúng ta không chỉ dạy con cách sử dụng phép thuật, mà còn điều khiển nó nữa.”

“Nhưng con phải biết là Hogwarts có thể đuổi học sinh, và Bộ Phép Thuật - à, có hẳn một Bộ đấy - sẽ trừng phạt những kẻ phá luật lệ thậm chí còn khủng khiếp hơn nữa. Tất cả những phù thuỷ mới đều phải chấp nhận điều đó, khi gia nhập thế giới của chúng ta, họ phải tuân theo luật lệ.”



Khung cảnh lại chuyển mình, ở đó trong một con hẻm tăm tối, một thằng nhóc lang thang với xung quay đầy nhưng mụ phù thủy và lão pháp sư bẩn thỉu, kì dị và đáng sợ.

Từng dãy quần nhếch nhác, bốc mùi và phủ đầy vẻ u ám.

Đó là hẻm Knockturn… Voldemort ngay từ mười một tuổi đã bị cuốn hút bởi con hẻm này, nhìn khuôn mặt vui sướng của nó kia… 

Dường như hắn không biết sợ là gì, đám phù thủy xung quanh ánh mắt là là nhìn thằng nhóc. Nhưng không ai định tiến lên bắt lạt hay làm gì cả, trông thằng vẻ quá bình tĩnh thậm trí hào hứng khi nhìn bọn họ.

Khung cảnh tiếp theo là khi hắn đứng với chiếc mũ phân loại vào hôm khai giảng năm nhất. cái mũ này có vẻ nhằm hắn từ trước rồi. Ngay khi Voldemort tới gần cái mũ nửa mét, nó lập tức hét lên:

“Slytherin.”

Không cần chạm hoặc tiếp xúc, cái mũ có thể biết Voldemort ngay từ lúc chào đời, hắn đã thuộc về nhà Slytherin.

Tiếp đó là một loạt hình ảnh về một học sinh mẫu mực, quan tâm tới bạn bè, tài năng, học giỏi, đẹp trai. Đó là Voldemort khi đi học, hắn luôn được mọi người xung quanh yêu quý, thầy cô, bạn bè…

Và thằng nhóc được nhận vào một câu lạc bộ tinh anh của giáo sư Slughorn trong sự hâm mộ của nhiều người.

“Câu lạc bộ Slug - Đây không phải câu lạc bộ tiền thân của Câu lạc bộ Quang huy nhà Slytherin sao?” 

Nói thật, Ambrose hơi tò mò về cái câu lạc bộ và ông thầy này.

Ambrose bảo Helios Đại hiền giả lướt chậm lại khi tới các buổi họp mặt của câu lạc bộ này, càng xem Ambrose càng cảm thấy vị giáo sư Slughorn đã tốn rất nhiều công sức để tạo ra một nhóm tinh anh trong tinh anh như vậy.

Ambrose e là, Câu lạc bộ sáng chế của cậu cũng không có sức mạnh bằng, tất nhiên đó chỉ là về sức mạnh của các mối quan hệ chứ về phần tri thức thì Invention Club ăn đứt.

Các buổi họp của câu lạc bộ đều mờ mờ, không có chi tiết rõ ràng lắm, hẳn do Voldemort không thèm nhớ về nó.

Nhưng lại có một cuộc gặp giữa các thành viên trong ký ức của hắn sống động và rõ ràng nhất.

Nửa tá những thằng con trai đang ngồi quanh giáo sư Slughorn, tất cả đều ngồi ở trên nền cứng hơn và thấp hơn ông giáo sư, và tất cả đều ở khoảng 15 tuổi. 

Voldemort là ngồi thư thái, tự nhiên nhất trong cả bọn. Tay phải của hắn thả lơ đễnh lên cái tay vịn của ghế bành và trên đó là một chiếc nhẫn mà tên này lấy được sau khi giết cha ruột của mình ở đoạn trí nhớ trước.. 

Voldemort cười hỏi:

"Thưa thầy, có đúng là Giáo sư Merrythought sẽ nghỉ hưu không ạ?" 

"Tom, Tom, nếu ta biết thì ta cũng không nói với con được," Slughorn vung vẩy ngón tay về phía Riddle ra vẻ quở trách, nhưng đồng thời lại nháy mắt ra hiệu. 

"Thầy rất muốn biết con lấy tin này từ đâu. Con biết nhiều hơn quá nửa số giáo viên ở đây đấy, chàng trai ạ." 

Voldemort mỉm cười thỏa mãn, đám con trai còn lại cười theo và nhìn hắn đầy ngưỡng mộ. 

"Con có cái khả năng kỳ lạ là biết được những điều không nên biết, cộng thêm việc khéo tâng bốc những người con cần. Con là học sinh xuất sắc nhất mà ta từng thấy trên đời này...” Ông giáo sư không ngại ngần khích lệ học trò mình, có lẽ với ông đây là sự thật mười mươi.

“Thế này thì ta nghĩ 20 năm nữa con sẽ lên đến chức Bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Không, 15 năm thôi, ta quen thân nhiều người bên Bộ Pháp thuật lắm." 

Tom Riddle vẫn chỉ mỉm cười trong khi cả đám con trai lại cười phá lên lần nữa. Nhìn kĩ, Ambrose thấy bọn con trai này không có vẻ gì ghen tỵ gì cả, mà thật lòng vui vẻ, chúng cười cứ như quân chủ của chúng đạt được uy vọng lớn vậy.

Rõ ràng, Voldemort đã là lão đại của tất cả bọn chúng.

"Con không biết liệu con có hợp với chính trị không.” Voldemort nói khi tiếng cười đã tắt. "Đầu tiên là con không có gốc gác… thích hợp." 

"Vớ vẩn," Lão Slughorn phủ nhận ngay.

“Ta không tin, con đương nhiên là con xuất thân từ gia đình phù thủy dòng dõi. Con tài năng như thế cơ mà! Ồ, con sẽ còn tiến xa. Ta chưa bao giờ nhìn nhầm một học sinh nào cả." Ông giáo sư nói với vẻ chắc như đinh đóng cột.

Đúng lúc này, một tiếng ‘tinh tinh’ nhỏ vang lên, Tiếng động xuất phát từ chiếc đồng hồ vàng nhỏ trên bàn của ông thầy. Nó báo hiệu giờ đã điểm 11 giờ, thấy thế, ông giáo sư thốt lên: 

"Trời ạ, đến giờ rồi. Các con trở về kí túc xá đi ngủ đi kẻo gặp rắc rối đấy. Lestrange, thầy muốn con nộp bài luận vào ngày mai, nếu không sẽ bị cấm túc. Con cũng vậy, Avery."

Ông ta không quên nhắc nhở mấy tên học sinh nợ bài.

Từng đứa một rời khỏi căn phòng. Giáo sư Slughorn ráng nhấc người lên khỏi chiếc ghế bành và đặt ly rượu rỗng không lên bàn.

Thì lúc này một tiếng động gì đó vang lên từ phía sau khiến ông ta quay lại: Ông nhận ra Voldemort vẫn đứng đó.

"Nhanh lên Tom, con không muốn bị tóm vì quá giờ ngủ chứ. Nên nhớ con là huynh trưởng…" 

"Thưa giáo sư, con muốn hỏi thầy vài điều." 

"Cứ hỏi đi, con yêu, hẳn một vấn đề quan trọng." 

"Dạ thưa, giáo sư có biết gì về… về Horcrux không ạ?" 

Giật mình một cái, giáo sư Slughorn ánh mắt thay đổi nhìn chằm chằm vào Riddle, các ngón tay của ông đan vào nhau siết chặt lấy đế ly rượu bên cạnh. 

"Đây có phải là một Đề tài môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám không nhỉ?" Ông giáo sư có vẻ biết thừa không phải nhưng vẫn hỏi lại.

"Không hẳn thưa thầy," Voldemort thành thực đáp. "Con bắt gặp từ này khi đang đọc sách và con không thật hiểu lắm." 

"Không à? Phải rồi…” Ông giáo sư khuôn mặt như vừa thả xuống một quả tạ chục chân trên đầu nói tiếp:

“Còn lâu con mới tìm được quyển sách nào ở Hogwarts nói cho con biết chi tiết về Horcrux, Tom ạ. Đó là thứ đồ Hắc ám, vô cùng xấu xa." 

"Nhưng thầy biết rõ mọi điều về chúng, phải không ạ? Ý con là, một pháp sư cỡ như thầy – xin lỗi, con muốn nói là nếu thầy còn không biết thì liệu ai có thể biết đây – do đó con mới…" 

Voldemort vẫn giả hộ con ngoan trò giỏi, học sinh thông minh hay hỏi, hắn tự hạ thấp mình và tâng bốc ông giáo sư một cách khéo léo không thể tưởng tượng nổi.

Tên này trời sinh là gián điệp, trước đó Ambrose đã thấy hắn bằng ba tấc lưỡi của mình kiếm được một công việc ở hẻm Knockurn và học được rất nhiều phép thuật, tri thức ma pháp ở đó… và rất nhiều bí ẩn trong giới phù thủy khác.

Giáo sư Slughorn không nhìn đứa học trò của mình, tay ông nghịch nghịch cái nơ trên nắp hộp dứa tẩm đường và nói:

"Thực ra thì cũng không có hại gì lắm nếu cho con biết qua. Chỉ để con hiểu thêm về thuật ngữ này thôi. ‘Horcrux’ là một vật mà người ta dùng để giấu một phần linh hồn mình vào đó." 

Giáo sư dừng lại, khuôn mặt ông vừa bình thường trở lại lại căng cứng lên.

"Thưa giáo sư, con vẫn chưa hiểu cách làm," Voldemort vẫn từ tốn nói. Giọng hắn đã cố nén xuống, nhưng rõ ràng hắn đang rất khích động.
Bình Luận (0)
Comment