Vạn Giới Pháp Thần

Chương 347

Thời gian mấy tuần vèo một cái qua đi, rất nhanh, cái không khí lễ hội Halloween bao phủ toàn trường rồi…

Đám học sinh như được mùa tơn tớn cả lên, cả bọn như bị tăng động giảm tư duy vậy, thỉnh thoảng lại có một đám đông tụm năm tụm sáu với nhau lớn tiếng cười đùa, gây cản trở giao thông qua các hành lang.

Hôm nay, Ambrose vừa chui đầu trong phòng Cần thiết ra gặp phải một đám như vậy, một đám học sinh năm thứ hai, cộng thêm mấy đứa năm nhất vừa tan lớp, cả hai gộp với nhau thành một đống.

Bên trong không ngừng vang ra mấy tiếng ‘tách tách’ cùng đèn Flash chớp nháy. Một giọng nói quen thuộc của ông giáo sư giả dối vang lên:

“Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? Ai đang phân phát ảnh có chữ ký hả?”

Lockhart đang sải bước về phía đám đông, tấm áo chùng màu ngọc lam của ông ta bay phất phơ phía sau cuốn theo chiều gió.

Rồi không kịp chờ mọi người phản ứng, ông ta ôm lấy bả vai Harry Potter nói:

“Lẽ ra tôi chẳng cần hỏi làm gì! Harry, chúng ta lại gặp nhau!”

Ambrose nhìn cái là biết ngay ông giáo sư giả dối này lại định mượn hơi Chúa cứu thế Harry Potter để tỏ ra mình nổi tiếng đây.

Không hiểu sao mấy tháng nay ông ta luôn bủa vây lấy thằng nhóc kia, khi thi chụp ảnh, khi thì tỏ ra là tiền bối đi trước dạy bảo bậc hậu bối làm sao để nổi tiếng, được mọi người hâm mộ.

Đặc biệt, ông còn mở một lớp nổ túc dạy cách viết thư trả lời người hâm mộ vào buổi tối nữa, thực ra là buổi phát cấm túc của nhóc Potter.

Ông ta cũng định tiếp xúc với Ambrose nhưng bị cậu dọa cho một trận, nên không dám nữa. Trước đó, ông thầy này còn cố tình nhắm vào cậu trong khóa Phòng chống nghệ thuật hắc ám nữa, chuyện này quả thực làm cậu tức lên.

Năm ngoái, lão Quirrell còn bị cậu hạ độc thủ cho bò lên bò xuống, thậm chí cuối năm con bị con quái vật yêu tinh khổng lồ cho xxx nữa. Năm nay một tên phù thủy bịp lại dám lượn lờ trước mặt câu, không hiểu ai cho hắn là gan to như thế.

Ambrose lập tức liên hệ với thân tín của mình (Bọn chuyên làm việc ‘bẩn thỉu’ cho cậu), tức anh em cặp sinh đôi nhà Weasley, để bày kế chơi khăm lão ta mấy quả.

Hai tên này vốn không ưa Gilderoy Lockhart, nhiệt tình đáp ứng yêu cầu của Ambrose luôn, thế là liên tục hai tuần tiếp theo, ông giáo sư giả dối luôn bị những vụ tai nạn nhỏ, những tai họa không biết ở đây trên trời rơi xuống, đặc biệt, có một hôm tên này cả người bốc mùi phân đi vào phòng dạy học, khiến cả đám cười nghiêng cười ngả.

Trở lại, Ambrose lắc đầu mấy cái rồi rẽ sang một hành lang khác để trở về túc xá nhà Ravenclaw, cậu biết đám đông kia còn kéo dài ít nhất là nửa tiếng nữa.

Đang đi được nửa đường, Ambrose lại gặp một hồn ma, là con ma của nhà Gryffindor - Nick Suýt Mất Đầu thì phải.

Ambrose thấy ông ta không được vui cho lắm, bay trong không khí lờ đờ như bị người nào đó đánh cho mất trí nhớ ngẩn ngơ. Ambrose lịch sự tiến lên hỏi:

“Chào ngài, Nicolas. Hôm nay trông ngài không được vui vẻ cho lắm có chuyện gì vậy?”

Con ma nhà sư tử nhìn lại, ông ta buồn thiu thiu nói:

“Là cậu sao, cậu Karling. Hôm nay cậu lại đi đường này hả… Ôi tôi giờ không vui nổi, tôi lần này là bị từ chối lần thứ ba rồi, không thể gia nhập Hội Kỵ sĩ không đầu.”

Ambrose gật đầu thông cảm nói:

“Ngài cứ vững lòng, thế nào cũng được xét thôi.”

Con ma có vẻ khá hơn chút, ông nói:

“Tôi tin mình sẽ được nhận, chỉ là vấn đề thời gian thôi... “

Nói rồi, con ma có vẻ lấp liếm, ánh mắt hy vọng nhìn Ambrose hỏi:

“Cậu Karling, không biết ta có đòi hỏi quá đáng không… Nhưng mà, thôi, chắc cậu không muốn đâu… các học sinh trong trường đều từ chối tôi rồi… haizzz…”

Ambrose thấy thế không khỏi nói:

“Có chuyện gì vậy, ngài không ngại có thể nói với tôi.”

“Ờ, ngày lễ Hội Ma sắp tới này là Tử nhật thứ năm trăm của tôi.”

Ambrose nghe vậy mặt lập tức đen lại, có ai mà không biết bữa tiệc tử nhật là chuyên dành cho những hồn ma người chết gặp nhau, nơi đó chỉ có ‘đồ ăn’ dành cho người chết.

Nói cho oai thế thôi chứ chỉ là đống đồ ăn hôi thối, mốc meo để quá ngày, theo các hồn ma thì làm như vậy cho thêm ‘hương vị’, cho cuộc sống sau khi đã chết ‘màu mè’ hơn.

Thực ra là một cơn khiếp đảm cho người sống, có điên mới nhận lời mời tham gia bữa tiệc đấy….

Chưa kể còn có mấy hồn mà bỗng nhiên chập mạch nhảy tưng tưng lên do tồn tại quá lâu, Ambrose từng biết một hồn ma tồn tại gần một nghìn năm rồi bị như vậy…

“Khoan đã.” Ambrose trong lòng thốt lên. Một con ma sống gần nghìn năm, không phải bọn họ cùng thời cái vương miện Ravenclaw đó chứ, bọn họ có thể biết cái gì đó về hai từ kia.

Bên ngoài, hồn ma Nick Suýt Mất Đầu thấy biểu cảm của Ambrose, khuôn mặt ma vốn xám xịt, giờ càng xám xịt hơn, ông ta buồn thiu thiu nói:

“Tôi biết ngay mà… Cảm ơn cậu đã nghe tôi nói chuyện…”

“Khoan đã, Tôi có bảo là không đi đâu, ngài Nicolas. Thời gian và địa điểm tổ chức khi nào… tôi rất sẵn lòng mang theo quà nếu ngài muốn…”

“A… cậu Karling, cậu đồng ý… chuyện này… ôi tôi bất ngờ quá. Vâng… đúng vậy, tôi sẽ tổ chức một tiệc Tử nhật ở một trong những căn hầm ngục lớn. Và mời bạn bè trên khắp cả nước đến đây.”

“Bạn bè khắp cả nước?” Ambrose nói.

“Vậy ngài có biết cái âm điệu này nói về từ gì không?”

Ambrose lại bắt đầu cố bắt hai từ thần bí “Ưuu ừ ư ư ứ... ư ự ừ ẹ..”. Phải sau mấy lần, con ma nhà sư tử mới hiểu ra, ông ta đắn đo nói:

“Xin lỗi, nhưng tôi e rằng mình không biết nó có ý nghĩa là gì, có thể mấy người bạn của tôi biết…”

“Vậy, ông có biết hồn ma nào sống hơn một nghìn năm không?” Ambrose hỏi ngay.

Nick Suýt Mất Đầu nghe vậy giật nảy mình một cái nói:

“Không… không có một hồn ma nào sống được trên một nghìn năm cả, hay ít nhất tôi biết vậy. Cậu biết đó, cậu Karling, Khi một phù thủy không muốn đối mặt với cái chết và hành trình phía sau nó, họ lựa chọn ở lại, giống như tôi, họ biến thành một hồn ma.”

Hít một hơi thật sâu, ông ma nói tiếp:

“Nhưng khi đã trở thành hồn ma một thời gian rất dài rồi, họ quá nhàm chán với cuộc sông vô vị của một hồn ma rồi, họ lại quay đầu lựa chọn đối mặt với cái chết, và bước lên hành trình phía sau cái chết và biến mất trong thế giới này. Trong đám bạn bè của tôi không ai tổ chức tử nhật lần thứ sáu trăm cả, hai hồn ma tôi biết già nhất, lớn tuổi nhất trên nước Anh, có thể toàn thế giới là Bà Xám và Nam Tước Đẫm Máu.”

“Bà Xám, phải rồi là bà ấy… Sao mình lại quên mất chứ.” Ambrose vỗ đầu một cái, cậu quyên mất tiêu chính hồn ma của nhà mình, và theo trong trí nhớ của Voldemort, bà ta chính là con gái của Ravenclaw chứ, Helena Ravenclaw.

Nhưng nghĩ lại thì cậu chưa bao giờ gặp mặt bà ta lúc nào cả, trừ khi đó là trong buổi lễ khai giảng, còn lại bà ta như bốc hơi khỏi Hogwarts vậy.

Ambrose lại hỏi:

“Ông có biết Bà Xám ở đâu trong Hogwarts không?”

Nick Suýt Mất Đầu trầm ngâm nói:

“Tôi cũng không rõ, bà ta không được hòa đồng cho lắm, tôi đã gửi thiệp mời cho bà ta, cậu có thể gặp bà ấy ở bữa tiệc…”

“Vâng, cảm ơn ngài, tôi sẽ tới đúng giờ.” Ambrose chân thành nói.

Ambrose tạm biệt con ma đang đinh đi thì Nick Suýt Mất Đầu gọi lại:

“Cậu Karling… cậu có nghĩ còn học sinh nào muốn tham gia bữa tiệc của tôi không?”

“Ai biết được, ngài có thể lên phía trước thủ vận may, tôi nghĩ là có đây.” Ambrose khích lệ con ma nói.

“Cảm ơn lời chúc lành của cậu. Tạm biệt.”

====

Thời gian còn lại của ngày hôm đó, Ambrose chạy qua chạy lại quanh Hogwarts hai vòng để xem có gặp được Bà Xám hay không?

Đáng tiếc là không được, ngày hôm sau, ngày chính lễ của Halloween, Ambrose lại bận giúp đỡ đám thành viên trong Invention Club tổ chức sự kiện lễ hội Ma.

Năm nay, ngoài cái mê cung giữ nguyên của năm ngoái, Câu lạc bộ Sáng chế còn tổ chức cuộc thi hóa trang cực dị, các nguyên vật liệu đều được Ambrose hào phóng cung cấp sẵn.

Người chơi chỉ cần chọn lựa và làm sao dọa được nhiều người nhất trong khu vực mê cung phân sẵn của mình.
Bình Luận (0)
Comment