Vạn Giới Pháp Thần

Chương 368

Cảm thấy không ổn, Ambrose và Fayola liền chạy vào bên trong, thì thấy Helios Đại hiền giả đang đứng bên cạnh hai cái bọc ánh sáng lớn, to bằng một hình người trưởng thành. Bên dưới cái bọc là một vũng máu to gần bằng một cái bồn tắm cho trẻ con.

Xung quanh là Dante và bốn vị ma pháp sư cấp 4 khác, Ambrose giơ tay ngăn mấy tên cận thần hành lễ, cậu nhìn Dante nói ngay: 

“Chuyện gì đã xảy ra, Helios và hai cái bọc kia?”

Dante khuôn mặt không ổn cho lắm, ông ta xấu hổ đáp:

“Thưa bệ hạ, chúng thần bị đánh nén… trong kia là hai đồng đội của thần, bọn họ…”

Ambrose nghe vậy giật mình một cái, cậu nhìn sang trao đổi ánh mắt với Fayola bên cạnh. Hai ma pháp sư cấp 4 mà bị đánh nén tới gần chết như vậy, không lẽ họ bị kẻ địch cấp bốn khác đánh nén.

Ambrose không nói gì, mà chờ Dante tiếp lời:

“Chúng thần đã tìm ra và tiêu diệt cái Trường sinh linh giá trong Gringotts, tới lượt chiếc nhẫn… bọn thần đã tới khu nhà cũ của dòng họ Gaut, chiếc nhẫn ở ngay trước mặt rồi, nhưng chính lúc đó, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, hắn đánh trọng thương hai người họ đang đứng cảnh giới và mang đi cái nhẫn.”

“Chúng thần lập tức cấp cứu cho hai bọn họ nhưng không được, vì vậy phải mang tới lâu đài Karling nhờ ngài Đại hiền giả trợ giúp.”

“Helios nói sao?” Ambrose hỏi tiếp.

“Vâng, thưa bệ hạ, ngài ấy nói là hai người bọn họ bị nguyền rủa, máu sẽ không ngừng chảy cho đến khi họ chết, và… không chỉ là máu trong người họ, còn là tất cả các bộ phận cơ thể khác đều sẽ biến thành máu… nếu không có ngài Đại hiền giả thì có lẽ giờ bọn họ chỉ còn là một vũng máu rồi.”

Ambrose còn muốn hỏi kỹ hơn thì Helios Đại hiền giả đã kết thúc việc chữa trị, ông ta thu hồi ma lực, ngay tức thì hai bọc sáng biến mất, để lại hai người làn da trắng bệch không còn một giọt máu ở đó.

Helios Đại hiền giả vung tay rót một lọ thuốc vàng khè vào miệng của mỗi người rồi bảo:

“Đã xong rồi, hai cậu chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thương là được.”

Helios lấy ra một chiếc khăn tay, lau một đống mồ hôi trên trán, mãi tới lúc nhìn lại, ông mới nhận ra Ambrose và Fayola đang ở trong phòng. 

Đại hiền giả khom người hành lễ nói:

“Tham kiến bệ hạ, tham kiến nữ hoàng thứ lỗi cho thần….”

“Đứng lên đi Helios, cụ thể chuyện là ra sao?”

Đại hiền giả nhìn sang Dante như muốn hỏi ông ta đã nói gì, rồi giống như đã biết gì đó, ông ta nói:

“Thưa bệ hạ, thưa nữ hoàng, thần xin phép mang hai bọn họ vào trong nghĩ trước.”

Ambrose gật đầu, sau đó Helios bắt đầu kể lại chi tiết cuộc hành động tối hôm qua ở căn nhà được cho là của ông ngoại Tom Marvolo Riddle. 

Mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, các bùa chú bảo vệ căn nhà được dọn dẹp một chác không thể dễ hơn chỉ đến khi biến cố xảy ra mới ra cơ sự như vậy.

“Khanh biết ai là kẻ ra tay không?”

Helios bình tĩnh nói:

“Thần cảm nhận được, nó rất giống, chắc chắn là một tên Voldemort khác… có điều tên này mạnh hơn tên kia rất nhiều.”

Nghe tới đây, Ambrose hứng thú hỏi:

“Tu vi ma pháp hắn cao bao nhiêu?”

Cậu tin tu vi của Tom Marvolo Riddle thế nào cũng cao hơn Voldemort, đơn giản vì Tom Marvolo Riddle lành lặn hơn, và không bị phân tâm bởi mấy ý nghĩ nô dịch thế giới…

“Theo thần thì hắn đã là ma pháp sư cấp 4 tột cùng rồi ạ.”

Ambrose kinh ngạc nhắc lại:

“Cấp bốn tột cùng… không ngờ hắn lại mạnh tới vậy… Không phải Voldemort lúc mạnh nhất mới chỉ cấp 4 một đoạn thôi. Còn ông giáo sư Dumbledore cũng mới tới hai đoạn thôi.”

Rồi cậu nhìn Fayola nói:

“Nếu vậy thì kế hoạch của mình?”

Fayola biết Ambrose lo lắng điều gì, cậu ta sợ rằng lão già Dumbledore không đủ to để nhét kẽ răng Tom Marvolo Riddle, ông hiệu trưởng có thể bị hạ sau một đợt chú. 

Cô bé lắc đầu bình thản nói:

“Cậu không cần lo việc này, giáo sư Dumbledore cũng không yếu như cậu tưởng, mà mạnh hơn rất nhiều.”

“Không lẽ là sau năm ngoái…” Ambrose nói.

“Phải, trong năm học vừa rồi, tu vi ma pháp của ông ta tăng vọt, lúc Bennu (tên của con phượng hoàng của Fayola - trước là quả trứng của Ambrose) ra đời, ông hiệu trưởng đã là ma pháp sư cấp 4 hậu kì rồi… vừa nãy thì mình thấy tu vi của ông ta không khác gì Tom Marvolo Riddle.”

Ambrose tuy đoán trước thể nào ông giáo sư Dumbledore có tiến bộ, nhưng không nghĩ lại nhanh tới vậy, chỉ sau một năm là ông ta đã vượt qua tất cả mười người Ambrose mang theo, bây giờ chỉ yếu hơn Fayola và Helios thôi.

Một lúc lâu sau, Ambrose mới hỏi:

“Helios, chúng ta đa tiêu diệt tất cả Trường Sinh linh giá của Voldemort rồi chứ.”

“Vâng thưa bệ hạ, chỉ còn chiếc nhẫn bị cướp và Harry Potter thôi ạ.”

Ambrose gật đầu, nhớ lại trong ký ức của hắn, Ambrose biết linh hồn trong chiếc nhẫn của ông ngoại hắn là toàn vẹn nhất chỉ sao linh hồn chính Voldemort.

Ambrose lầm bẩm:

“Xem ta Tom Marvolo Riddle không muốn lộ diện, hoặc hắn có việc khác để làm. Có thể chúng ta sau này lại gặp một tên Voldemort mới phục sinh có nên.”

Fayola một bên khinh thường nói:

“Một tên Voldemort khác không làm nên trò chống gì với chúng ta, kể cả tên Tom Marvolo Riddle đấy nữa… chỉ là kẻ đứng sau hắn mới là người ta cần đề phòng.”

Ambrose đồng ý, có lẽ giống như Tom Marvolo Riddle, Ambrose thấy được nhiều điều to lớn hơn, thế giới quan của cậu cũng rộng lớn hơn, nên không coi việc thống nhất giới phù thủy là việc gì to tác cho lắm.

Chỉ khác là Tom Marvolo Riddle khinh thường làm điều này, để cho một mảnh linh hồn của mình thực hiện. Con Ambrose thì coi trọng nó hơn nhiều, cậu xác định thế giới này là quê hương, là căn cơ của mình, với lại nó còn có rất nhiều bí mật. 

Hơn cả thế giới Narnia nhiều.

====

Buổi tối hôm đó, Ambrose và Fayola tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ trong lâu đài, ông bác Sirius Black của Fayola cũng được mời. Ông ta bây giờ đã là nhân vật máu mặt trong giới phù thủy - bới vai trò là người đại diện của nhà Karling trong giới phù thủy. 

Đi tới đâu người ta không thấy một tên tội phạm là một nhà quý tộc, một thần tài mang tới lợi ích cho mọi người, ai ai cũng gọi một tiếng: “Ngài Black đáng kính.”

Còn nhớ, Sirius Black việc đầu tiên làm sau khi nhận thân với Fayola là tới Gringotts chuyển tất cả tài sản của gia tộc Black cho Fayola… Ông ta không mặn mà gì với số tài sản này, ông làm vậy coi như bù ắp áy náy với đứa em trai tội nghiệp của mình.
Bình Luận (0)
Comment