Vạn Giới Pháp Thần

Chương 379

Trong giới phù thủy Anh, không hiếm người còn quá kích tới nỗi gửi cả thư Sấm tới Hội đồng Hiệp sĩ Merlin để hỏi tại sao ba năm trước không có tấm Huy chương nào được trao cho Ambrose.

Tờ Nhật báo phù thủy còn đăng luôn hình ảnh ông Bộ trưởng Bộ pháp thuật Cornelius Fudge hùng hồn nói với các nhà báo trước của văn phòng của Hội đồng Hiệp sĩ Merlin là: 

“Tôi sẽ đấu tranh tới cùng cho vinh dự của cậu Karling, một phù thủy vĩ đại nhất tôi được biết, những cống hiến của cậu ta đã được ghi vào sử sách để muôn đời sau ghi nhớ và học tập.”

Kết thúc là hình ảnh ông Bộ trường hùng hổ đi vào Văn phòng Hội đồng Hiệp sĩ Merlin để ‘hỏi tội’.

Nhìn tới đây, hiếm ai nhớ ông ta chỉ cách đó hai tuần thôi còn sức đầu mẻ trán vì vụ trận chung kết Cup Quidditch thế giới, giờ được thể đi hăm dọa người khác.

Nếu nói người được hưởng lợi lớn nhất trong chuyện này là Ambrose thì không cần bàn cãi, nhưng người có lẽ được lợi thứ hai ít ai biết tới lại là lão Bộ trưởng Cornelius Fudge kia.

Ông ta đã viết phải tới hàng chục bưu cú chỉ để cảm ơn Ambrose vì đã khiến mọi người quên đi vụ tập kích khủng bố. 

Không những vậy, ông ta còn đảm bảo Bộ pháp thuật sẽ giúp hết sức mình để phương pháp của Ambrose cứu chữa được nhiều phù thủy ‘pháo xịt không may mắn’ nhiều nhất có thể. Tất cả được nói trên báo chí.

Ambrose thì vui lòng nhận lấy, cậu lập tức cho xây dựng một khu nhà ở làng Hogsmeade, để thành lập Trung tâm phục hồi ma lực, chuyên chữa trị các di chứng pháp thuật cho tất cả các phù thủy trên toàn thế giới.

Theo dự định của cậu thì đây sẽ là tiền thân của Viện nghiên cứu pháp thuật sau này.

Hôm khai trương cũng chính là một ngày trước khai giảng, nên Ambrose và Fayola có mặt ở làng Hogsmeade từ tuần trước để chuẩn bị.

Phải nói hôm đó quả thực là một ngày hội, hàng nghìn phù thủy, học giả quan tâm từ khắp thế giới lũ lượt kéo về, nhiều người hâm mộ cũng có mặt để tận mắt chứng kiến nhà thiên tài sáng chế Ambrose Karling.

Nghiễm nhiên, Ambrose đã tổ chức một sự kiện mang tầm cỡ quốc tế không kém gì trận chung kết Cúp Quidditch thế giới tháng trước.

Thời tiết rất ủng hộ Ambrose, nắng đẹp, gió nhẹ, trời không mây. Nhưng đến ngày hôm sau thì thời tiết quay một phát một trăm tám mươi độ trở lên tệ không thể tả nổi, cả ngày âm u, mưa rơi xối xả.

Chờ đến khi tụi bạn cùng niên cấp tới, Ambrose, Fayola thêm cả Hermione và Takagi cùng ngồi trên một chiếc xe vong mã đi tới Hogwarts.

Con đường từ làng Hogmeade vốn đen kịt, nay trắng xóa chỉ vì mưa và sấm chớp liên hồi.

Khi tới cổng trường, mưa không nhưng không giảm mà còn to hơn, trước khi xuống xe, Ambrose vung cánh tay biến ra một lồng tránh mưa bằng ma lực. Rồi bốn người ung dung từ trên xe bước xuống, khi tới bậc thềm lâu đài thì bỗng nhiên từ đâu một quả cầu nước bay tới trước mặt Ambrose.

“Thật là.” Fayola không thèm cử động, cô bé chỉ nhìn quả cầu nước một cái liếc mắt lập tức khiến nó bay ngược theo hướng ngược lại, trùng đầu con ma yêu tinh Peeves, khiến nó hét lên:

“Ai… là ai dám tập kích ta. Peeves vĩ đại.”

Con ma yêu tinh điên tiết tay cầm bóng nước ném liên tục về đống học sinh khác, khiến bọn chúng chạy tứ phương.

Lúc này, giáo sư McGonagall bỗng từ đâu xuất hiện gào lên với Peeves.

"Mi có thôi ngay không, nếu không ta sẽ báo cáo chuyện này lên ngài hiệu trượng"

Tất nhiên, chuyện này Ambrose đám người không chú ý tới, cả bọn bước vào Đại sảnh đường, rồi chia ra mỗi người về một chỗ. Ambrose và Takagi đi tới chỗ ngồi của nhà Ravenclaw, vừa tới nói thì một cô học sinh năm thứ ba tiến tới nói:

“Anh Ambrose, chị Takagi, ngồi ở đây.”

“Là Seraphina đó hả?” Ambrose cười đẹp trai nói với cô bé.

“Vâng… Ambrose, hôm nay anh tới hơi muộn đấy.” Cô bé năm ba nói

Ambrose nghe thế cười trừ, cậu nhìn xung quanh thấy tất cả mọi người đã vào chỗ rồi, cậu và Takagi thuộc vào nhóm chậm nhất.

Ambrose sau khi quan sát một vòng rồi nhìn lại cô bé năm ba bên cạnh. 

Đây là Seraphina Bones, mang một mái tóc đỏ rực lửa không kém nhà Weasley, với đôi mắt xanh dương làn da trắng sáng xinh đẹp, cô bé là một fan trung thành của Ambrose, và cũng là một thành viên trong Câu lạc bộ Sáng chế.

Nhưng đó không phải trọng điểm, mà là bà bác của cô bạn nhỏ này, Amelia Bones, bà ta hiện tại đang là Giám đốc Sở thi hành pháp luật thay cho lão Crouch bị Ambrose hạ bệ trong hè.

Tất nhiên, bà ta nói riêng và nhà Bones đều có mối quan hệ rất gần với cậu và nhà Karling, nói như vậy chứ cha của Amelia Bones cùng ông nội của cậu là bạn thân với nhau.

Cả hai nhà đều là gia đình phù thủy có tiếng và bị Voldemort nhằm vào, hắn đã sai bọn Tử thần thực tử đến tập kích, hòng ép nhà Bones gia nhập trận doanh của hắn, nhưng không thành công. 

Sau trận chiến đó, nhà Bones chỉ còn lại ba người, trong đó đứng đầu gánh đỡ cả gia tộc là Amelia Bones, được mệnh danh là “Madam Bones” trong Bộ pháp thuật.

Dưới bà ta là hai cô cháu gái, Seraphina Bones năm ba nhà Ravenclaw và Susan Bones năm bốn nhà Hufflepuff.

Khoảng thời gian tiếp đó hai gia đình đều gặp khó khăn nên ít qua lại, nhưng mấy năm gần đây cả hai dường như dính chặt với nhau kết thành một phe. Từ đó dẫn tới Ambrose quen biết cô bé ngồi bên cạnh này.

“Cô Amelia, có chuyện gì chuyển lời cho anh hả?” Ambrose hỏi cô bé.

“Vâng, bác Amelia nói là người chịu trách nhiệm chính cho cuộc thi tới là Albert Runcorn.”

“Là hắn.” Ambrose khuôn mặt biến đổi.

Albert Runcorn là một trong những cố vấn cao cấp nhất của ngài Bộ trưởng Cornelius Fudge, nhưng thực chất tên này lại cùng một ruột với lão Malfoy. 

Cậu không biết hắn có quan hệ với Voldemort hay Tom Marvolo Riddle không, nhưng chắc chắn âm mưu trong cuộc thi đấu Tam pháp thuật này đã được chuẩn bị rất kỹ càng.

Cô bé Seraphina Bones hay mắt lấp lánh còn muốn nói chuyện thêm vài câu với anh Ambrose trong mộng của cô, nhưng đúng lúc đó, bà phó hiệu trưởng McGonagall mở cửa bước vào.

Phía sau bà ta là một hàng dài các học sinh mới nhập trường đang đi tới phía bên kia của Đại sảnh đường.

Trông bộ dạng tụi tân sinh như thể bọn nó vừa bơi qua Hồ nước Đen chứ không phải đi thuyền qua mặt hồ. Hiển nhiên cơn mưa giông khiến bọn nhóc trông tàn tạ hết mức có thể.

Cái lạnh và căng thẳng làm cho tất cả đám con nít ấy run lập cập khi tụi nó đứng sắp hàng đi tới trước bàn giáo sư và đứng lại thành hàng ngang quay mặt xuống đối mặt với cả trường.

Bây giờ, giáo sư McGonagall đã đặt một cái ghế ba chân trên sàn nhà phía trước mặt đám học sinh năm thứ nhất, và trên cái ghế đó là một cái nón phù thủy vá chằng vá chịt, cực kỳ cũ kỹ và bụi bặm - Cái mũ phân loại. 

Không biết có phải ảo giác không, nhưng Ambrose thất cái mũ còn rách nát hơn cả hai năm trước.

Bất ngờ sau đó, cái mũ vẫn cất lên tiếng hát đầu năm truyền thống của nó, nhưng lần này điệu nhạc trở lên khác hẳn, Ambrose cảm thấy câu từ trong đó đầy ý kiến cảnh cáo, khiến nhiều người "chột dá bần thần không yên.
Bình Luận (0)
Comment