Vạn Giới Pháp Thần

Chương 389

Nhìn Ambrose và Takagi thân mật như vậy chứ hai tên này mới xác nhận là người yêu của nhau ngày hôm qua.

Chuyện này phải kể tới Fayola, chính cô bé thả một tay đồng ý cho Takagi và Ambrose qua lại với nhau, điều này này Ambrose không biết, cậu chỉ biết Takagi tới tỏ tình với mình. Nghĩ mình đã cùng với Fayola chuyện gì cũng đã làm, nên Ambrose định từ chối, ai ngờ, Takagi đã nói toẹt ý trong lòng cậu ra:

“Cậu không cần lo cho Fayola, chính cậu ấy cũng không phản đối.” 

Nghe thế, cục nặng trong lòng Ambrose biến mất, cả người nhẹ bỗng đi nhưng ngoài miệng vẫn ậm ừ không thôi, đến lúc này, Takagi lại là người chủ động, dâng nụ hôn đầu cho Ambrose.

Bị "ngước như vậy, Ambrose là sao chịu được, trong người cậu thứ ma lực ‘dâm dục’ kia không ngừng rục rịch vận chuyển, cả người cậu nóng lên, Ambrose chủ động lại ép Takagi vào tường.

Sau khi hai đứa dứt nhau ra, cô nàng này xấu hổ quả không dám đối mặt với Ambrose mà chạy mất, để lại tên nhân vật chính ngẩn ngơ một chỗ.

Trong lòng tên này bây giờ đang rất mâu thuẫn, về chuyện giữa Takagi và Fayola. Rồi, nó quyết định đi hỏi Fayola xem chuyện gì đang xảy ra. Fayola lại trả lời một câu không cảm xúc:

“Không sao, Takagi vẫn luôn thích cậu, mình không phản đối, nhưng Takagi có vẻ không ổn cho lắm, lúc này cậu nên bên cạnh bạn ấy chứ không phải mình.”

Nói xong, cô bé đóng cửa phòng, để mặc Ambrose lại đứng đơ ra một chỗ. Cậu không biết tại sao Fayola lại nói vậy? Nhưng Ambrose cảm nhận được trong lòng cô bé cũng thấy không ổn. Cả Takagi và Fayola đều không ồn.

Đây là một hiện tượng rất nguy hiểm, Ambrose thầm tính toán. Trong tình thế này, cậu phải làm thế nào để cả hai không thấy mình bị thiệt thòi. Càng nghĩ Ambrose càng lắc đầu thở dài:

“Chuyện này càng phức tạp rồi.”

Lúc này, phía bên kia cánh cửa, Fayola khuôn mặt mang vẻ lạnh nhạt bình thường, nhưng đột nhiên trên mắt cô bé lại chảy một giọt nước mắt. Chính cô đã nói với Takagi mạnh dạn tiến tới, rằng cô không ngại cùng Takagi yêu Ambrose. Nhưng không hiểu sao trong lòng Fayola lại nhót đau.

Cô có chút hối hận về quyết định của mình, nhất là khi thấy Ambrose và Takagi hôn nhau lúc nãy, quả thực rất đau.

(Tác: Ôi!! Fayola ngốc quá, đáng lẽ ra mạnh mẽ giữ lại cho mình, đằng này lại nghĩ cho Ambrose, mà quên mất bản thân.)

Fayola trong lòng bây giờ vô cùng loạn, cô đứng lặng thinh một lúc rồi quyết định cô cần có thời gian để quen việc co Takagi vào giữa cô và Ambrose.

Lại thêm biết được về Con mắt phong ấn kia, về khả năng có kẻ thù cấp 6 đang ở đâu đó ngoài kia, Fayola nhắm mắt rồi đi vào trong phòng, từ hôm nay, Fayola bắt đầu tập chung tu luyện cho đến khi đột phá ma pháp sư cấp 5 cao cấp lên cấp năm tột cùng.

====

Đó là Fayola, còn Takagi thì lại khác, cô bé trong lòng bây giờ đang đầy màu hồng, cô và Ambrose thực sự đang hẹn hò với nhau, cả hai đã nắm tay, đã hôn môi, đã cùng một chỗ ngắm mặt trời lặn (trên đỉnh tháp thiên văn).

Ambrose ở bên cạnh cô bé suốt cả ngày, trong khi Fayola lại không thấy đâu, hôm nay Fayola báo nghỉ học, ngồi trong thư viện, Takagi đột nhiên thấy lo lắng cho cô bạn thân của mình, không còn tâm trí nào nói chuyện với Ambrose.

Về phía tên nhân vật chính số may được cô gái siêu tốt như Fayola yêu thì cũng xoắn suýt không thôi, cậu ta biết Fayola giờ có thể nói đang bế quan tu luyện, nhưng còn Takagi, Ambrose nghĩ mình phải giải quyết Takagi trước, rồi tới Fayola sau.

Thấy Takagi khuôn mặt trầm xuống, Ambrose biết ngay là cô bé nghĩ lung tung rồi, thế là cậu tới nói chuyện về mọi thứ trên đời, về cuộc thi đấu tam pháp thuật để cô bé không có thời gian nghĩ chuyện khác.

Thế rồi, Ambrose dùng phương pháp tấn công bằng da thịt, cậu ngày hôm nay phải đánh lén, bổ ma nhẹ bằng miệng với Takagi tới cả chục lần.

Cách này giúp Takagi càng thêm lún sâu vào cậu, kết hợp giữa kích thích tinh thần và thể xác, hơn nữa khi ‘bổ ma’ không phải đơn giản như thế, đặc biệt với loại ma lực mà cậu bị ảnh hưởng bởi cái giai điệu dâm dục kia thì cảm giác hôn hít được nhân lên tới hàng chục lần.

Trở lại, dứt môi ra một lần nữa, Ambrose ôm Takagi vào lòng, hai tay năm lấy hai tay của cô bé cười hì hì nói:

“Thế nào? Cảm giác ra sao?”

Takagi mặt đỏ hơn trái cà chua, cảm nhận lồng ngực ấm áp sau lưng, cô bé chợt nghĩ tới Fayola nói:

“Ambrose, cậu nghĩ Fayola không sao chứ.”

Ambrose nghe vậy, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu của Takagi nói:

“Người bị làm sao là cậu mới đúng, Fayola mạnh mẽ hơn cậu nghĩ nhiều, bây giờ cậu phải học cách làm sao tỏ ra bình thường nhất cô thế khi gặp Fayola. Mối quan hệ giữa ba chúng ta phải tự nhiên nhất có thể.”

Đúng thế, Fayola cũng cỏi hơn vẻ ngoài của cô bé nhiều, một mình cô bé đã ở Narnia suốt chục năm, một mình đối mặt với bao nhiêu khó khăn, xây dựng một đế chế Thất đại đảo quốc vĩ đại. Ambrose tin là Fayola sẽ ổn định được tâm lý của mình, còn nếu không thì đã có cậu ở đây.

Ambrose yêu thương ôm chặt lấy Takagi giọng đe dọa bên tai cô bé nói:

“Cậu đã tham gia rồi, thì không còn đường thoát ra đâu đấy.”

Takagi nghe thế không nhưng không sợ ngược lại lòng ấm lên, lại càng áp sát vào người Ambrose, giọng hạnh phúc nói:

“Tớ không sợ. Tương lai của ba chúng ta kết làm một rồi.”

Ambrose cảm nhận thấy rõ ràng trong lòng Takagi cũng đang thay đổi, theo chiều hướng tốt, chỉ cần cậu cố gắng thêm một chút nữa là xong một nữa là hậu cung yên ổn.

====

Thời gian hai tuần nháy mắt qua đi, Fayola cũng đã rời khỏi phòng của mình, tất nhiên cô bé đã thành công, tu vi ma pháp giờ đã là cấp năm tột cùng.

Nhưng muốn đột phá thêm lần nữa phải cần một sự tích lũy nhất định, Ambrose, Fayola và Takagi ba người giờ không khác nào ba anh em một nhà, qua hai tuần nỗ lực, Ambrose đã thành công khiến hai cô bé không có chút nào mất tự nhiên khi ở chung với nhau.

Đến chính Ambrose cũng cảm thấy mình phục mình, quá giỏi.

Trở lại chuyện mạch chuyện chính, Ambrose đang vui sướng đi cùng hai cô bạn gái của mình thì trước mặt họ là một đám đông đang vô cùng náo động.

Mà ở trung tâm, có thể nói là nguyên nhân của đám tụ tập này lại là hai người, nhóc nhà Potter và nhóc nhà Malfoy.

Xung quanh đang đứng rất đông bọn học sinh nhà Slytherin, chúng cười nhăn nhở trước ngực to rõ một huy hiệu với dòng chữ: Potter thúi hoắc.

Một bên là mấy tay nhà sư tử cầm chặt đùa thần ánh mắt căm tức nhìn sang.

Thấy thế Ambrose, lại lắc đầu thầm bảo:

“Đám này không để yên được hả? Suốt ngày như vậy.”

Fayola những năm này đứng đầu nhà Slytherin, nhưng không phải cô có thể thay đổi tất cả tính cách của bọn chúng, nhưng được thuộc hạng râu ria không có tài năng gì là Fayola dùng chính sách mặc kệ, miễn là bọn chúng không dám vuốt râu hùm là được.

Còn các thành viên của Câu lạc bộ Đấu tay đôi thì khác hẳn, đi theo chiều hướng tinh anh trong tinh anh nên sẽ không dành thời gian đứng tụ tập và đeo cái huy hiệu ngu ngốc kia vào ngực như vậy.

Xung quanh không thiếu tiếng xì xầm của mấy học sinh trung lập:

“Mày biết khong, Potter và Malfoy có chân với nhau?”

“Cái gì… mày nghe nhầm không vậy? Có tin gì mới hả, tao mới xuống?”

“Phải là, Malfoy, nó muốn ngăn cản Potter tham gia cuộc thi đấu Tam pháp thuật, nhưng Potter không chịu, lúc đấy tao ở ngay bên cạnh nên nghe rõ. Thế là cả hai to tiếng, rồi mấy học sinh nhà Gryffindor và Slytherin xông vào.”

“Ái chà… không ngờ tin đồn mấy năm trước là thực, tao nghe thằng bạn ở nhà Gryffindor nói là nhóc Potter và tên bạn nối khố Weasley của hắn đang giận dỗi nhau gì đó…”

“Ôi mèn Merlin ơi, không lé đây là cuộc tình tay ba trong truyền thuyết.”

“Truyền thuyết cái rắm… chú ý kìa. Malfoy định kéo Potter nói gì đó…”

Ambrose vốn chẳng muốn tham gia vào chuyện này, nhưng khi nhóc Malfoy khuôn mặt lo lắng nhìn Potter định nói gì đó thì bỗng nhiên ở đâu một tiếng hét ung tai vang lên:

“DỪNG LẠI CHO TA, TRÒ KIA.”
Bình Luận (0)
Comment