Sáng hôm sau, Ambrose tỉnh dậy thình lình cảm nhận được hai bên cạnh mình đang có hai thân thể mềm mại khác ôm lấy. Nhìn lại, Ambrose mới nhớ ra hôm qua tình cảnh hoang đường nhường nào.
Lúc ấy, sau khi đại chiến một trận với Takagi dưới bồn nước, Ambrose lại kéo cô bé lên cái gường mà cậu đã chuẩn sẵn bên cạnh làm một trận nữa.
Nhưng chính là lúc này không hiểu Fayola ở đâu đột nhiên đi vào, thì ra cô bé này đang từ phòng ký túc xá của mình sang Phòng cần thiết để tắm một cái.
Biết ‘tội ác’ của mình bị lộ, Ambrose độc ác hơn xông tới kéo Fayola tham gia cùng, thế là ba người cũng lăn qua lăn lại trên giường.
Mới đầu hai cô bé còn phản đối lên phản đối xuống, nhưng dưới sự khéo léo của nhân vật chính của chúng ta, có lẽ cộng thêm cảm giác là lạ, kích thích nên hai cô bạn gái điên cuồng phối hợp.
Kết quả ra sao, không cần phải nói.
Ambrose cảm nhận trên người vẫn còn dấu vết của trận chiến hôm qua, cậu nghĩ mình phải tắm áo một cái đã. Nhưng khi đang định rời giường, thì tên này lại nhận ra hai cô bạn gái đã tỉnh lại rồi.
Trên miệng nhếch lên một nụ cười âm hiểm, Ambrose tay phải vung một cái.
Cả cái giường lập tức trôi bồng bềnh lên không trung, nó bay trước trước cái hồ bơi nhỏ kia, rồi Ambrose hai tay ôm hai cỗ thân thể mềm mại nhảy xuống hồ.
“Ào ào…”
Lập tức tức hai tiếng kêu bất mãn vang lên:
“Chết tiệt. Ambrose bạn làm gì vậy.”
“Sau lai vậy… Aaaa đừng chạm.”
Ambrose không để ý tới hai người này, tay chân cậu lại bắt đầu không yên phận, xoa lên xoa xuống, sờ qua sờ lại.
Cộng thêm buổi sáng một số bộ phận không có kích cỡ bình thường nữa…
-----
(Lúc này trong phòng diễn ra hoạt động phồn thực, sinh sôi của tạo hóa ban cho nhân loại)
-----
Hai tiếng sau, Ambrose tựa Fayola và Takagi vào vai của mình, còn cậu tựa lưng vào thành bồn nước, miệng mỉm cười nói:
“Giờ đỡ chưa?”
Cả Takagi và Fayola không nói gì, bọn họ không còn hơi để nói, mãi mới toát ra được một câu:
“Hừ… Mệt chết đi được.”
“Lần này câu hơi quá rồi đó, Ambrose?”
Ambrose khuôn mặt vô tội nói:
“Đâu… là do hai cậu quá mê người… không phải cả hai đều hô muốn sao?”
Nghe vậy, Fayola hai người cả người đỏ bừng, nhớ lại tình cảnh bị Ambrose ép nói mấy câu cực kì đáng xấu hổ, cả hai tức lên mỗi người một nắm đấm nhỏ vào ngực Ambrose, khiến tên lên kêu lên có vẻ đau lắm.
Sau một lúc, Fayola mới bình tĩnh nói sang chuyện khác:
“Thế nào, bài thi thứ hai sắp đến rồi, cậu tìm ra manh mối gì chưa?”
Takagi ánh mắt mang một chút lo lắng lại nhiều hơn tò mò nhìn Ambrose, không cần nói ai cũng biết cô cùng ý với Fayola.
Ambrose khuôn mặt bỗng đỏ lên, cậu xấu hổ nói:
“Chưa… mình quên mất… Không sao, bây giờ còn kịp, mà dù thử thách gì đối với mình vẫn dễ dàng vượt qua phải không?”
Rồi cậu nhìn thấy hai ánh mắt nguy hiểm đâm thẳng vào mặt, liền cười gượng chịu thua nói:
“Được rồi… được rồi. Bây giờ chúng ta xem quả trứng có bí mật gì?”
Nói xong, Ambrose búng tay triệu hồi cái túi thi chú mở rộng không từ trong đống quần áo ở đầu bên kia phòng, Ambrose lục một chút và lấy ra một quả trứng vàng.
Cậu nhìn Fayola hai người bảo:
“Chuẩn bị chưa, chúng ta xem câu đố bên trong quả trứng.”
Takagi và Fayola gật đầu, rồi hai người thấy Ambrose ấn vô cái núm nhô lên trên đỉnh nhỏ của quả trứng, nó liền hõm sâu và bên trong hoàn toàn rỗng tuếch.
Vấn đề là sau đó một tiếng động khủng khiếp chưa từng thấy, một tiếng khóc than thất thanh phải lên tới hàng nghìn đề xi ben. Ambrose giật mình đánh rơi quả trứng xuống nước.
Nhưng ai ngờ được khi rơi xuống, cái tiếng động kinh khủng chói tai kia trở thành một giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng… và có cả một giọng hát du dương trong đó nữa.
Nghĩ ra điều gì, Fayola khuôn mặt âm trầm nói:
“Đây là giọng hát của người cá… nếu muốn nghe rõ nó chỉ có thể nghe trong nước.”
Ambrose gật đầu, chẳng qua cậu bị giật mình thôi, thứ cái tiếng rít rào chói tai kia là Ambrose nghĩ tới người cá rồi. Cậu gật đầu ra hiệu với hai cô gái, rồi cả ba đều lặn xuống mặt nước bồn tắm.
Bên tai ba người, lập tức vang lên rõ ràng từng câu từ chữ nghĩa là:
“Tìm chúng tôi ở nơi nghe được tiếng chúng tôi
Chúng tôi không thể hát lên trên mặt đất
Và khi tìm kiếm, các bạn hãy cân nhắc điều này:
Chúng tôi lấy đi cái mà bạn sẽ nhớ ghê lắm
Một tiếng đồng hồ dài bạn sẽ phải tìm
Và phục hồi cái mà chúng tôi đã lấy
Nhưng nếu quá một tiếng đồng hồ - viễn cảnh sẽ đen tối
Quá trễ, nó sẽ mất, nó sẽ không trở lại.”
…
Ngoi trở lại, Ambrose cười khổ nói:
“Vậy là rõ rồi, bài thi thứ hai là cứu người… mà người quan trọng nhất của mình là ai nhỉ?”
Nói rồi, Ambrose nhìn sang Takagi và Fayola với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Hừ… chắc chắn không bọn này rồi.”
“Có cho giáo sư Dumbledore mười cái gan ông ta cũng không dám.” Fayola trần thuật đúng sự thật.
Muốn tổ chức bài thi thứ hai này cần có một người hy sinh làm con tin bị dìm xuống Hồ nước Đen, mà cả Takagi và Fayola không ngu gì rước cái việc nặng nhọc này vào người.
Còn về bài thi thứ hai của Ambrose, hai người mặc kệ.
Ngồi thêm một lúc cho cơ thể lấy lại sức, Fayola hai người đồng loạt bước lên, họ mặc quần áo rồi kéo nhau trở lại phòng của Fayola bên ký túc xá Slytherin.
Còn Ambrose thì ngâm thêm một lúc nữa, nhưng rồi khi thấy đồng hồ cậu mới chợt nhớ ra sáng hôm nay phái đoàn ba người từ Hội kỵ sĩ bàn tròn Merlin sẽ tới Hogwarts gặp cậu.
Thế lạ tên này ba chân bốn cẳng thay quần áo và chạy vội xuống đại sảnh, may là không đến muộn. Ambrose bước vào phòng khách, cười lịch thiệp nói:
“Xin chào ba vị… Tôi là Ambrose Karling, mọi người hẳn đã có một chuyến thăm lại Hogwarts nho nhỏ chứ?”
“Vâng… chào cậu, cậu Karling.”
Bốn người nhiệt tình bắt tay nhau chẳng khác nào người quen biết lâu ngày mới gặp lại.
…
Cái thủ tục trao Huân chương diễn ra vô cùng trang trọng sau đó, trước sự chứng kiến của tất cả phù thủy học sinh xuất sắc nhất Châu Âu. Đội báo chí của Ambrose đã có mặt từ sáng sớm, bọn này cả buổi liên tục ghi chép đưa tin và phòng vấn một số học sinh và giáo sư liên quan khác trong Hogwarts.
Bọn này hứa với cậu chủ của mình là ngày mai sẽ có trên trang nhất, với bức ảnh đẹp trai nhất và những lời ca ngợi ấn tượng, mỹ từ nhất.
Ambrose tất nhiên rất hài lòng với bọn này, một tuần tiếp theo cậu đều tự sướng trên đống báo viết về mình.
Nhưng rồi, bài thì số hai đã tới, tới tận khi đứng trên cái chòi dựng tạm giữa Hồ nước Đen, Ambrose mới biết người cậu phải cứu phía dưới lúc này là Hermione. Cô bé không thấy đâu cả.
Fleur và Vít to đã vào vị trí, chỉ có thằng nhóc Potter không thấy đâu cả, Ambrose nhân cơ hội này nói chuyện với cô chị họ của mình một chút.
Trông cô bé hôm nay rất tự tin, chắc Fleur đã chuẩn bị tốt theo những gì cậu chỉ dẫn. Nghe có vẻ không được công bằng cho lắm với hai tên kia, nhưng ai bảo Fleur là người nhà của Ambrose.
Chờ thêm mười phút nữa, mọi người mới thấy nhóc Potter chạy tới, trông nhóc này phải nói là ‘thân tàn ma dại’, người trắng bệch như thiếu máu, hai mắt đen xì vì thiếu ngủ, chân tay quảng quăng vì thiếu lực.
Giờ có lẽ nó đã nhận ra không có Hermione nó chật vật nhường nào.
Ludo Bagman cùng Dumbledore bước tới hỏi thăm nhóc này, khi chắc chắn nó sẵn sàng thì hai người trở lại. Mấy vị khách mời và ban giám khảo đã vào vị trí của mình, Ludo hét lên với đám đông khán giả xung quanh:
“Bây giờ, tất cả các quán quân của chúng ta đã sẵn sàng thực hiện bài thi thứ hai, và bài thi sẽ bắt đầu ngay sau tiếng còi của tôi. Các quán quân sẽ có chính xác một giờ đồng hồ để giành lại cái mà họ đã bị lấy mất. Sau đây tôi đếm đến tiếng thứ ba.”
“Một… hai… Ba!”
Tiếng còi vang lên the thé trong không khí tĩnh lặng và lạnh lẽo. Không sợ những cơn gió cuối công lạnh cóng lao tới, đám cổ động viên hét lên hoan hô rầm rộ.
Vít to gõ đũa phép lên đầu mình một cái, một nửa người của hắn biến thành một con cá mập hổ, trông vô cùng giữ tợn, mà cũng rất buồn cười
“Phép người hóa thú, một nửa… Ha ha, buồn cười chết thôi”
Lập tức có đứa nhận ra… đây là thủ đoạn đầu tiên rồi, đến lượt Fleur, cô bé không thể hiện gì nhiều, mà tự thân nhảy xuống ‘bùng’ một cái.
Điều bí ẩn này khiến đám học sinh đoán già đoán non không thôi.
Nhưng có nằm mơ bọn chúng cũng không ngờ, Ambrose lại tặng cho Fleur một công cụ lặn chuyên nghiệp chạy bằng ma lực từ Thất đại đảo quốc.
Với thiết bị này thì chỉ khi Fleur hao hết ma lực, cô bé mới phải ngoi lên. Trong trường hợp chiến đấu, công cụ này cũng có cơ chế thoát hiểm, người đeo nó sẽ tự động lao thẳng hướng mắt nước mới vận tốc hàng chục cây số một giờ.
Rồi tới Potter, thằng nhóc cởi giày và tất ra, rút ra một nắm thứ gì đó nhầy nhầy, mềm mềm màu xanh, nhét vô miệng, rồi lội xuống hồ.
Ambrose không vội đi trước, mà cậu yếm lên trên người mình một đống bùa chú và ma pháp trận bảo vệ, chống nước, chuyển hóa không khí.
Làm xong tất cả, Ambrose từ từ bước xuống, chỉ là khi cậu bước tới đâu, mặt nước đột nhiên rẽ sang một bên nhường đường cho cậu. Và trong không khí như có một bậc thang vô hình, Ambrose chỉ cần từng bước từng bước hạ xuống.
Thấy cảnh này, bên trên đám đông không thể bình tĩnh được nữa:
“Không thể tin được, đây là phép thuật gì…”
“Tao chịu.. nó quá là… ngầu…”
“Đúng thế, một mình Karling một kiểu… Cố lên, Hogwarts chúng ta tất thắng…”