Vạn Giới Pháp Thần

Chương 431

Men theo con đường lát đá hoa cương quen thuộc, Ambrose và Hermione đi qua cây cầu bắc qua một hẻm núi sâu hoắm, đây chính là lối đi chính để vào lâu đài, còn lối đi mà các học sinh sau này sử dụng chắc chưa được xây dựng.

Bước qua cánh cổng kim loại nặng nề, Ambrose ba người bước vào tiền sảnh, ở đây được trang hoàng một cách lộng lẫy với những họa tiết tinh xảo giáp vàng, khác hoàn toàn với vẻ cổ xưa của Hogwarts.

Ông lão dẫn đường đi tới đây dừng lại, lão nói:

“Thưa điện hạ, thần chỉ đưa ngài tới đây, còn cô bé…” 

Ambrose hiểu ý của ông lão này, cậu ngồi xuống cho mặt mình đối diện với Hermione nói:

“Hermione, bây giờ anh có việc đi một lúc em ở lại đây với ông ta chờ anh về được không?”

Hermione lắc đầu lia lịa, cô không muốn cách xa anh Ambrose của cô.

Xoa xoa mái tóc xù của cô bé, Ambrose giọng mềm mềm nói:

“Ngoan. Ở đây một chút là anh về.”

Cô bé thôi không lắc mà nói:

“Anh hứa đấy!!”

“Được rồi.” Ambrose cười bảo.

Rồi cậu nhìn ông lão nói:

“Con bé giao cho ông!!”

“Vâng, điện hạ yên tâm, thần sẽ chăm sóc thật tốt cô bé.”

Ambrose gật đầu rồi đẩy cánh cửa bước vào Đại sảnh đường, có điều hiện ra trước mặt cậu không phải không gian rộng lớn, với những mái vòm cao ngất của đại sảnh đường.

Thanh vào đó là một cơn gió thổi thoáng qua mắt cậu, Ambrose nhìn xung quanh, cậu nghĩ mình đang ở tòa Tháp Cú, có điều nó sạch sẽ, mới và đẹp hơn nhiều.

“Đây có lẽ là một nơi được thiết kế để ngắm cảnh…” Ambrose đưa mắt nhìn khoảng không gian bao la nhìn được từ đây, thầm nghĩ.

Rồi, cậu thấy bóng dáng của một người đàn ông cao lớn ở phía trước không xa, ông ta đang đứng tựa người vào lan can, ánh mắt nhìn xa xăm.

Ambrose từ từ bước tới, nhưng mỗi bước đi khiến cậu càng thấy khó chịu. Kia là cha của cậu, bóng người giống hệt Ẩn sĩ và hóa thân của Cái ác…

Một cảm giác ngờ ngợ, không biết phải nói gì, không biết phải là gì… thế rồi Ambrose cũng dùng lại cách người đàn ông một mét và cũng nhìn về phía trước.

Ambrose không nói gì cả, người đàn ông cũng không nói. Sau một chút im lặng như vậy, cuối cùng người đàn ông lên tiếng:

“Hogwarts thật đẹp phải không? Con bây giờ học năm thứ mấy rồi?”

Ambrose nghe vậy mới giật mình, cậu bây giờ mới nhận ra phía trước mặt mình chính là tòa lâu đài Hogwarts, vừa rồi trong đầu cậu cứ nghĩ viển vông đi đâu không rõ.

Với cái giọng hơi cứng nhắc, Ambrose trả lời:

“Đúng vậy. Nó rất đẹp… còn tôi thì đang học năm thứ sáu.”

Thấy Ambrose không xưng ‘con’, Philip Karling không phản ứng gì, miệng lẩm bẩm nói:

“Đã năm thứ sáu rồi à? Như vậy là mười bốn năm đã qua…”

“Phải, mười bốn năm.” Ambrose nói nhỏ. 

Không hiểu sao một cảm giác tủi thân dâng lên trong lòng cậu, tuổi thơ không có cha mẹ, những cơn đau khi mới xuất viện phải một mình chịu đựng… Đáng lẽ ra cậu không trải qua chuyện như vậy.

Không khí lại rơi vào yên lặng, có vẻ Philip Karling cũng không biết nói gì nữa, ông cũng cảm thấy rất khó khăn khi đối mặt với cậu con trai mà ông không thể hoàn thành trách nhiệm của người cha.

Vì vậy, để bắt đầu một cuộc nói chuyện dễ dàng hơn, Philip Karling mới chọn địa điểm là tòa tháp Cú, nơi có góc nhìn đẹp nhất tới Hogwarts. Hogwarts có lẽ chính là điểm chung duy nhất dễ nói chuyện của hai người lúc này.

Và rồi Philip Karling lại lên tiếng lần nữa:

“Anh Baemyn vẫn còn khỏe chứ?”

“Vâng. Bác vẫn khỏe… may là tôi còn bác ấy.”

Nhớ lại ông bác quản gia như người cha thứ hai của mình, trong lòng Ambrose chợt nhẹ đi, quá khứ qua đi không phải để lại là những nỗi đau, nó còn dạy cậu biết những thứ cần phải trân trọng.

Ambrose nhìn sang cha của mình, cậu thấy ông ta đang khóc, giọt nước mắt nhỏ xuống khuôn mặt trắng xám… Trông cha cậu không khác một xác chết.

Ambrose giọng rung động hỏi:

“Ông làm sao vậy?”

Philip Karling nghe vậy anh mắt hơi biến đổi, không biết từ lúc nào lớp ma pháp ngụy trang của ông biến mất. 

Búng tay một cái, khuôn mặt ông trại như bình thường. Ông nói:

“Không có gì, chỉ là một chút sự cố trong tu luyện mà thôi!!”

Sự cố nhỏ, Ambrose không cảm nhận được tu vi ma pháp của cha mình, ông ta hẳn mạnh hơn cậu rất nhiều, mà càng mạnh thì khi gặp sự cố càng nghiêm trọng, nhớ lại cái khuôn mặt xám xịt đầu tử khí, rồi nhìn khuôn mặt tang thương trước mặt.

Xem ra cha cậu khoảng thời gian này trôi qua không được tốt, thậm chí vô cùng khó khăn. Ambrose muốn hỏi thăm ông nhưng cậu không mở lời được, cuối cùng cậu nhớ tới mấy lời Ẩn sĩ nói, cậu hỏi:

“Ông còn ở đây, thế mẹ tôi đâu?”

“Mẹ con… bà ấy không thể gặp con được, dù rất muốn.” Philip Karling giọng trầm xuống nói.

“Có chuyện gì xảy ra hả… Hai người sau khi rời khỏi trang viên đã gặp chuyện gì?” 

Nghe vậy là Ambrose biết có chuyện gì đó xảy ra rồi, cái biểu hiện của cha cậu hiện tại và Ẩn sĩ lúc trước nói lên tất cả, Ambrose hỏi dò.

“Không… chuyện này con không xen vào được…” Philip Karling lắc đầu nói.

“Nhưng tôi có quyền biết…” Ambrose ngắt lời, cậu nhìn thẳng vào mắt cha của mình, ánh mắt kiên quyết không tả nổi.

Thứ mà chừng đấy năm qua Ambrose trân quý nhất chính là người thân, là gia đình, dù cha mẹ cậu không ở bên cạnh, nhưng không khi nào Ambrose không muốn gặp lại bọn họ. Lúc còn bé không hiếm lần cậu mơ mình gặp lại cha mẹ, lớn nên rồi mong muốn này chìm xuống, nhưng nó không nhạt đi mà càng khắc sâu hơn.

Philip Karling nhìn lại còn trai của mình, ông chợt nhận ra nó đã lớn rồi, đối với thằng bé có lẽ chỉ là mười bốn năm, nhưng đối với ông là một thời gian rất rất dài từ buổi tối hôm đó.

Con trai ông trông trưởng thành và cứng rắn hơn lúc ông mười bảy tuổi nhiều lắm, nhưng tạo sao nó lại trưởng thành như vậy, nó phải trải qua những gì… Ông không biết, trong lòng ông càng đau nhót, lại nhớ tới vợ mình, trong lòng lại một trận quặn đâu.

“Chuyện này con biết còn quá sớm, con không có thể làm được gì mà chỉ khổ sở hơn… Không, con phải nghe ta nói.”

Ông ngăn Ambrose lại, ông nhìn thẳng vào đôi mắt cậu giống như cầu xin cậu nghe người cha này nói đã.

“Đêm hôm đó, chúng ta cũng không nghĩ mình có thể trốn thoát được. Mọi chuyện diễn ra đều là tình cờ cả. Mẹ của con, phải cảm ơn bà ấy nếu không ta đã chết.”

“Lúc đó, khi tên Tử thần thực tử tung lời nguyền chết chóc vào ta, chính bà ấy đã che trước người ta… sau đó cả hai chúng ta biến mất, một cảm giác giống như khi con sử dụng khóa cảng.”

Ông dừng lại, khuôn mặt hơi biến đổi như đang cố nhớ lại:

“Rồi chúng ta thấy mình xuất hiện ở một khu rừng lạ lẫm, với xung quanh đầy nhưng hồ nước nhỏ bé. Ta nghĩ mình đang ở một khu đầm lầy nào đó, và quan trọng nhất là chúng ta đã thoát. Nhưng...”

“Nhưng khi nhìn lại thì mẹ con đã rơi vào lòng ta, bà ấy đã trúng lời nguyền…”

Nói tới đây, Philip Karling nước mắt lại rơi xuống, ông nghẹn ngào nói tiếp:

“Phải, ta vừa rồi còn vui vừng, trong khi vợ ta chết, còn của ta thì bị bỏ lại với đám Tử thần thực tử độc ác đó… Nhưng con yên tâm… mẹ của con chưa chết hẳn. Bà ấy còn tồn tại… Khi ta đang ôm xác mẹ con thì linh hồn của Nerisa (Tác: Tên của mẹ Ambrose) xuất hiện.”

“Nerisa vẫn còn tỉnh táo, cô ấy dặn ta phải trở lại tìm con, và chiếc nhẫn trên ngực cô ấy là chìa khóa để trở lại… cô ấy còn muốn nói nhiều hơn… nhưng thình lình một cơn cơn gió đã thổi Nerisa rơi xuống một cái hồ nước trước mặt chúng ta.”

“Ông không thể làm gì sao?” Ambrose giọng kìm nén nói.

“Phải… Không, lúc đó ta lao tới, ta ôm xác mẹ con cùng lao xuống cái hồ nước. Ta nghĩ phía bên kia cái hồ nước có thể là thế giới người chết, dù vậy ta phải mang linh hồn mẹ con trở lại. Nhưng rồi đó không phải một nơi tăm tối như địa ngục, mà là một đỉnh núi tuyết… con biết không? Ta xuất hiện ở một thế giới khác.”

“Một thế giới lạ lẫm. Ở đây ta đã tìm cách hồi sinh được mẹ của con, tìm được linh hồn của bà ấy… nhưng một biến cố đã xảy ra. Ta và mẹ con một lần nữa phải xa nhau… Tất cả chỉ tại ta quá yếu. Nếu ta mạnh hơn thì mọi chuyện không phải như vậy…”

Philip Karling bất lực chống tay vào lan can, ông cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mặt con trai ông… đến việc trở lại đêm hôm đó để cứu Ambrose, ông cũng không làm được.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó… Ta tìm mọi cách để mình mạnh hơn, chiếc nhẫn của mẹ con đã giúp ta rất nhiều, nó có thể khiến ta trở lại cái khu rừng đầy hồ nước đó một lần nữa, khu rừng này là điểm trung gian thông tới rất nhiều thế giới khác nhau, mỗi thế giới đều nguy hiểm, ta tìm kiếm sức mạnh ở những thế giới này.”

“Đến lúc ta nghĩ mình đủ mạnh, muốn tìm lại mẹ con thì hóa ra ta vẫn còn yếu. Ta lại phải dùng chiếc nhẫn để chạy trốn, rồi bắt hành trình tìm kiếm sức mạnh… Trong một lần may mắn, ta trở lại được thế giới này, thế giới của chúng ta…”
Bình Luận (0)
Comment