Vạn Giới Pháp Thần

Chương 462

Tưởng như đã xong, ai dè một biến cố khác lại xảy ra, Ambrose trong lúc đang định tiến lên một bước kết liễu tên Elder Tonitribus đang thoi thóp nằm đó.

Thì chiếc đồng hồ cha cậu tặng trong túi áo ngực cậu bỗng rung lên liên hồi, như đang đến giờ báo thức. Nếu thế thì không có gì để nói, chiếc đồng hồ này sau khi rung một hồi lại tỏa sáng rực rỡ, Ambrose giờ không khác nào một cái đèn Led di động.

Trong giây tiếp theo Ambrose biết mình bị làm sao rồi, cậu thề là mình cố nhịn không chửi ầm lên, giọng kìm hãm nói:

“Philip Karling… ông định làm gì đây…”

Dứt lời, kèm theo tia sáng chói lòa, Ambrose biết mất khỏi hiện trường.

….

Các đó không biết bao nhiêu là cây số, một chiến trường thực sự đang nổ ra, có điều, chiến trường này rất kì lạ, nó hoàn toàn không giống như ở trong trái đất một chút nào.

Từ xa có thể nhìn thấy nhưng dòng dung nham, không, một biển dung nham nóng chảy cuồn cuộn sôi sục, gần hơn một chút là cánh rừng rậm với nhiều loại cây lạ lẫm, khổng lồ y như thời tiền sử còn để lại.

Gần chút nữa là một mảng lục địa bị tàn phá, không còn đất đá, nền niết gì cả mà như trôi nổi giữa không trung như ở ngoài vũ trụ.

Tại đây, chính là nơi hai bên quân đội đang giao chiến.

Liếc một vòng phải đến được hàng trăm Elder có mặt trong này, bọn họ hoàn toàn điên cuồng, dùng phép thuật oánh nhau lộn xộn.

Trung tâm chiến trường, cũng có hơn mười vị Great Elder giao thủ, trong đó chật vật nhật phải là tên người cá Nereus, hoàn cảnh nảy thực sự bất lợi với hắn, nhất là khi đối thủ của hắn lại là một người am hiểu phép thuật lửa.

Được rồi, tiếp đến là bên trên chiến trường, tại đây tồn tại những chiến lực mạnh nhất, 3 vị Great Elder Tối cao Pháp sư Abraham, Albina và Erebos khuôn mặt hờ hững đối diện với hai bóng người khác. 

Lão Bóng tối giọng nói không giấu vẻ trêu tức nói:

“Không ngờ hai người các ngươi còn sống… Giả chết bao nhiêu năm giờ lại nòi mặt ra.”

“Erebos, ngươi không nên quá đáng, mọi người đã chia địa bàn từ lâu rồi, bây giờ các ngươi lật lọc là sao?” Tên đầu tiên gầm giọng phản biện.

“Phải, đừng tưởng hai chúng ta sợ ngươi.” Tên thứ hai phụ họa, ánh mắt hắn đằng đằng ý muốn giết người

Elder Albina gọn gàng phản pháo lại:

“Ai sợ ai chưa biết, nhưng chúng ta có ba người, mà các ngươi thì chỉ có hai?”

Nhắc tới chỗ này, hai vị Great Elder Tối cao bên địch không khỏi trầm mặc, lúc trước bốn người bọn họ không tách ra thì đã không xảy ra tình trạng như vầy.

Nguyên nhân vấn đề này không phải bàn, đơn giản vì hai tên Great Elder tối cao này tham lam, sau khi gián tiếp ép Pháp sư Abraham, Albina và Erebos ba người rời đi, bọn chúng chĩa đầu giáo vào người mạnh nhất trong chúng. Chính là Typhon.

Đến lúc Typhon bị phong ấn, thì chúng lại bức một người nữa phải ra đi, chính là vị Benzaiten tổ tiên của Takagi. Bọn chúng ép bà ta tới vùng đất phía Đông xa xôi cằn cỗi, mà bây giờ trở thành chỗ phát triển không kém Châu Âu.

Đến khi chỉ còn hai người, thì Albina và Erebos xuất hiện, cả hai hung hăng há mồm ngoạm một khối to lãnh địa, chỗ phát triển nhất, đông dân nhất, nhiều tài nguyên nhất.

Tiếc là mọi chuyện đã quá muộn, không có thuốc trị hối hận. Cả hai khuôn mặt khó coi, chúng đã lường trước là trận chiến này sẽ khó khăn, thế nào Abraham và Erebos sẽ tham chiến, nhưng không ngờ mụ già Albina - vốn như ghét nhau như nước và lửa với lão Erebos lại xuất hiện.

Thế là tạo ra tình huống đáng chết như vậy.

Phía bên dưới, xa xa, Tempestas cả người màu xanh cười gằng, hay nhìn bộ dáng hai tên phản bội kia mà thấy thư sướng:

“Ha ha… các ngươi trước thích dùng đông bắt nạt ít, giờ ăn thử mùi vị này ra sao… khà khà. Các ngươi đánh đi, đánh cho nhau nửa sống nửa chết thì càng tốt. Đến lúc đó cha ta xuất hiện sẽ dọn dẹp đám chúng bay.”

Không thể nói mưu đồ của tên màu xanh này khá là đặc sắc, định để cha hắn ngư ông đắc lời, nhưng có chết hắn không ngờ, thằng em hắn đã bị Ambrose xử lý rồi, và cha hắn cũng không xuất hiện trên chiến trường lần này.

(Tác: Ai bảo đối thủ của bọn hắn là nhân vật chính chứ… ha ha.)

Trở lại với hai tên bên trên, bọn chúng liếc nhau trao đổi ánh mắt, một tên nhún nhường nói:

“Các ngươi phát động chiến tranh không phải vì Rumplestiltskin sao…”

“Ngươi nhầm, không phải chúng ta mà là các ngươi.” Pháp sư Abraham cắt ngang lời nói.

“Ngươi…” Bị chặn họng nói hắn tức không nói được gì.

Ý của ông Pháp sư rõ ràng, là do các ngươi phát động chiến tranh, và bây giờ các ngươi đang thua, nên không có quyền bàn điều kiện.

“Các ngươi, rốt cuộc muốn thế nào…”

“Nói điều kiện của các ngươi.”

“Ha ha… ta muốn thế nào hả?” Pháp sư khôn lỏi nói, rồi ông trừng mắt nhìn hai tên cùng cấp bậc này, giọng dứt khoát không có chỗ nhân nhượng:

“Chúng ta muốn các ngươi hoàn toàn biến khỏi trái đất.”

“CÁI GÌ…”

“Abraham, ngươi đừng quá đáng, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách.”

“Phải, hai người bọn ta ít nhất kéo một người trong các ngươi chôn cùng, thích liều mạng chứ gì…” Hai tên này như bị ép tới điên, chúng điên cuồng gầm lên.

Thấy hai tên Great Elder hùng hổ dọa người, Abraham khuôn mặt không ngừng biến ảo, ông liếc mắt sang hai vị đồng minh nói:

“Thời gian đã đến rồi. Bên Rumplestiltskin hẳn đã xong.”

“Ừm.” x2.

Hai vị này vừa dứt lời, toàn bộ chiến trường bỗng biến đổi, một luồng áp lực kinh khủng vô hình từ trên đầu chúng ép xuống. Bầu trời đang mờ mịt thì bỗng hiện ra một vòng xoáy ma pháp trận cự đại.

Cái ma pháp trận này phải có đường kính tới mười cây số, rộng hơn trăm cây số vuông. Một phép thuật hùng vĩ nhất mà nhiều người ở đây cả đời mới chứng kiến lần đầu.

Riêng hai tên Great Elder đối thủ thì khuôn mặt tái nhợt đi, lần đầu tiên trong hàng chục nghìn năm qua chúng sợ. Bọn chúng làm sao không biết ma pháp trận này là cái gì… chính chúng đã từng dùng nó một lần.

Cả hai hốc mắt lồi ra, miệng run run lên, chúng nhìn lại trên đỉnh đầu mình có một cái ma pháp trận nhỏ hơn, đây là tiêu chí đánh dấu những kẻ bị trấn áp.

Còn ai không có sẽ tự động bị truyền tống ra khỏi chỗ này…

“Đây là kế hoạch của các ngươi… Nhưng làm sao có thể…”

“Chiếc cốc của Satan, nó chỉ có một chiếc… các ngươi lừa chúng ta đầu hàng hay sao?” Hai tên này có vẻ mất kiểm soát, chúng không tin nói.

“Hai ngươi không tin thì chờ xem.” Elder Erebos không quan tâm nói, nhưng ông và hai người bên cạnh lại cực kì cảnh giác, bọn họ không muốn hai tên trước mặt làm ra cử động gì liều mạng kích động trước khi phép phong ấn hoàn thành.

Rồi bỗng chợt, một giọng nói hùng hồn vang lên, vang vọng tất cả chiến trường, khiến tất cả đều tê đầu nhức tai:

“Xin chào mọi người, chúc một buổi tối tốt lành…”

Cả đám đang chiến đấu dừng lại, khuôn mặt chỉ muốn chửi ầm lên, nhưng không dám, chúng chờ đợi giọng nói kế tiếp:

“Ta là Rumplestiltskin, chính là người đứng sau tràng chiến tranh này… Các ngươi lần này hẳn phải thấy vinh hạnh, tiếp sau đây, các ngươi sẽ nhìn thấy địa ngục…”

Ma pháp trận khổng lồ điên cuồng vận chuyển, tạo ra những tiếng động kinh thiên động địa, nhưng Elder, và quân đội bên phe của cha Ambrose ào ào hóa thành những hạt sáng biến mất, chỉ còn lại kẻ thù của ông.

Abraham ba người thấy biến không khỏi ánh mắt khẽ động, đây không giống thứ mà ba người họ nghĩ, Philip Karling chắc chắn đã động tay động chân gì vào trong này.

Cả ba chợt nghĩ tới một khả năng: “Không lẽ nó lại định giết sạch…”

“Quá điên cuồng, nhưng đều là tộc Elder…. chúng ta…” Albina trầm giọng nói.

“Hừ… bọn chúng có coi ta là đồng tộc… Rumplestiltskin, nhóc này được.”

“Hai vị, chúng ta bây giờ muốn nói gì, hay muốn làm gì đã không kịp rồi, tất cả đều do nó quyết định.”

Abraham lên tiếng. Ông nói không sai, trên người ông và hai vị Great Elder ánh sáng và bóng tối cũng tan thành từng hạt sáng và biến mất.

Lúc này, một bóng người khổng lồ cao hàng trăm mét, một áp lực khủng bố được tao ra ép xuống khiến nhiều tên cấp 4 cấp 3 run rẩy quỳ xuống, những tên cấp năm thì không ngẩng đầu lên được, bọn chúng chỉ nghe thấy tiếng nói:

“Bây giờ tới thời gian của chúng ta… Một lần nữa tự giới thiệu, ta là Philip Karling, Rumplestiltskin chỉ là danh hiệu mà thôi…”

Bên dưới cả đám rùng mình nghĩ:

“Karling…” Từ này sẽ ăn sâu vào trong tâm trí chúng mãi mại

“Đây không phải là gia tộc của lão Erebos sao… chuyện này là âm mưu của lão…”



Philip Karling thân ảnh vĩ đại nói tiếp:

“Các ngươi không cần suy nghĩ nhiều… ta sẽ cho đám các ngươi nếm trải tư vị của địa ngục…”

“Thằng nhãi ranh… dù mi có là con riêng của Erebos, thì mi cũng không có thể ép chúng ta thế nào…”

Kèm theo lời nói, hai bóng hình cấp tốc lao lên, không gian xung quanh hai bóng hình này tràn ngập lửa và gió, đây giống như một kĩ thuật hợp kích tăng sức công phá…

Nhưng.

“Oành…”

Hai tên Great Elder Tối cao bị cha Ambrose bàn tay to như chiếc máy bay 747 đập xuống, như đập ruồi. Cả hai tên này không có sức đánh trả chút nào.

Đồng thời khuôn mặt hờ hững khổng lồ trên cao biến thành hung ác kinh khủng, ánh mắt đỏ ngầu từ trên nhìn xuống coi vạn vật bên dưới như kiến hôi.

“Địa ngục buông xuống…”



Hai tiếng sau, ở bên ngoài, tất cả quân đội trận doanh Abraham đám người đứng chờ đợi trong im lặng, cuối cùng người bọn chúng chờ đã tới, Philip Karling xuất hiện.

Elder Albina muốn xông lên hỏi, thì bị ánh mắt của cha Ambrose chặn lại, một cơn khủng hoảng lan tỏa khắp người bà… Hắn rất nguy hiểm.

Mấy từ ngữ định nói ra miệng thì nuốt ngược lại vào trong. 

Philip Karling không dừng lại mà liếc một vòng toàn bộ quân đội, ông nhẹ nhàng nói, nhưng cảm giác của người nghe là không thể chống đối, nếu chống lại thì kết cục chết là cái chắc:

“Từ giờ trở đi tất cả Elder trở lại trong Vương quốc Bóng tối của mình, trong vòng một nghìn năm không được xuất hiện trên trái đất…”

Abraham cũng nhất trí nói:

“Tôi đồng ý.”

Elder Erebos như đã được câu thông từ trước cũng nói:

“Tôi đồng ý.”

Đến lượt Elder Albina, bà quả không biết thao tác này, muốn phải đối nhưng nhìn thấy Philip Karling thì… Rồi bà cũng phải quyết định:

“Ta đồng ý.”

“Ừm.” Philip Karling gật đầu nói thêm: “Tôi sẽ đi đến phương đông một chuyến, ở đây mọi chuyện giao cho ba vị.”

“Phải.”

Nói rồi, ông ta như nhìn về một hướng xa vời lắm, khuôn mặt ẩn hiện vẻ chờ mong, tự nói trong lòng:

“Ambrose hẳn có mặt ở nơi đó rồi, mong thằng bé tận dụng tốt cơ hội này.”
Bình Luận (0)
Comment