Vạn Giới Pháp Thần

Chương 495

Chương 495: Vị thế nhà Karling

Nếu mười năm trước, nhắc tới cái tên Karling thì hỏi một nghìn người Anh thì may ra có một vài người biết. Nhưng thời thế đã thay đổi, gia tộc Karling trong vòng hơn mười năm qua phát triển một cách khủng khiếp.

Phải, chỉ dùng hai từ ‘khủng khiếp’ mới miêu tả chính xác về gia tộc này. Bọn họ từ một cái tên vô danh trở thành gia tộc quyền lực nhất Anh quốc, đứng hàng tốp đầu ở Châu Âu và đỉnh tiêm trên thế giới.

Thậm chí sức ảnh hưởng của bọn họ còn ngang ngửa với nhà Windson - Hoàng gia đương nhiệm ở Anh. Dòng họ Karling chi phối rất nhiều điều trong cuộc sống của người Anh, đặc biệt ở bất động sản, du lịch nghỉ ngơi, truyền thông và giáo dục.

Công ty Bất động sản Karling sở hữu hơn một nửa đất nền vàng ở Anh Quốc, nhiều người trong giới còn ví von một nửa Luân Đôn là của nhà họ.

Với du lịch nghỉ dưỡng, nhà Karling sở hữu trực tiếp hoặc gián tiếp mười chuỗi thương hiệu khách sạn, khu vui chơi giải trí, khu nghỉ dưỡng từ cao cấp tới siêu cao cấp… số lượng lên tới hàng nghìn đơn vị, trải dài khắp từ bắc vào nam nước Anh.

Ở nước ngoài cũng không kém, hơn năm trăm khách sạn được xây dựng khắp châu lục… Liên tiếp mười năm liền, các thương hiệu trên đều nằm trong Tốp mười thương hiệu đắt giá nhất trong khối ngành khách sạn nghỉ dưỡng…

Quá kinh khủng!!!

Ở mặt truyền thông thì càng khinh người, có thể nói là một tay che trời toàn bộ nước Anh. Nói không sai, nhà Karling muốn người dân Anh thấy gì thì bọn họ thấy cái đó, và ghi nhớ tới chết cũng được. Nhà Karling không muốn dân Anh thấy gì, thì có mơ họ cũng không thấy được, mà có thấy cũng không tin là sự thật.

Về mặt giáo dục kém hơn một chút, nhưng không thể phủ nhận sự khổng lồ của nó. Đại học Karling được thành lập cách đây đúng mười năm, bân đầu chỉ có một trường đào tạo nhân lực trong ngành du lịch cho toàn bộ đế chế Karling.

Nhưng theo thời gian, con quái vật Karling này quật khởi, Đại học Karling cũng ngày càng được mở rộng với hơn mười hai trường thành viên, ba mươi sáu trường liên kết mà Đại học Karling sở hữu 50 phần trăm cổ phần với hàng trăm viện nghiên cứu đủ loại ngành nghề khác phụ thuộc

Có thể nói là một mình học viên Karling kéo lên cả nền giáo dục xứ Wales, địa vị của nó gần như sánh ngang với Đại học Cambridge, trong vài năm gần đây luôn đứng tốp 10 Đại học danh giá nhất thế giới.

Đặc biệt, ở Đại học Karling có chính sách học bổng tốt hàng đầu thế giới, mức lãi suất cho vay để học đại học, cao đẳng ở đây là 0% cho mười năm miễn là sinh viên thỏa mãn một vài điều kiện tiên quyết (điều kiện này thì hơn 60% sinh viên ở đây đáp ứng được).

Đó là về mặt kinh tế nói chung, về mặt chính trị của gia tộc này thì không cần nói, tài nguyên chính trị của họ mạnh hơn Chris Patten hàng trăm lần.

Nhà Karling hoàn toàn kiểm soát nghị viện Wales và nghị viện Scotland. Sức ảnh hưởng của nhà Karling ở hai xứ này còn lớn hơn chính quyền trung ương Anh.

Chris Patten nghe được một số tin mật cho nhà, nhà Karling chỉ cần phất tay lên một cái, là có thể khiến nước Anh tan dã, Xứ Wales và Scotland tách ra khỏi Liên hiệp Vương quốc Anh, thành lập một quốc gia mới toanh.

Nếu chuyện này xảy ra, thì Anh sẽ mất 60% GDP, và rất nhiều mặt của nền kinh tế hoàn toàn bị quốc gia mới này chi phối…

Đó là tình hình bết bát nhất, chắc chắn không ai muốn điều đó xảy ra, với lại, quốc hội Anh hiện tại không phải không có người của nhà Karling.

Tất nhiên, một gia tộc quật khởi không thiết mặt tối không lộ ra ánh sáng của nó, Chris Patten từng nghe các bác của mình nói chuyện phiếm về một gia tộc công tước, hai gia tộc bá tước, cùng vài gia tộc huân tước nữa ở Anh đã bị xóa sổ, chỉ vì đắc tội nhà Karling.

Chris Patten nhớ lại hơi rùng mình một cái, lão thầm nghĩ tối này nếu không tiếp đón chu đáo vị thừa kế này, có khi sáng mai người ta tìm thấy xác của ông ngoài vịnh Victoria mất.

Đã có một vị bá tước bị tìm thấy trong bụng cá voi sát thủ ở Anh rồi… Nguyên nhân không ai biết rõ, cảnh sát bó tay cho là một vụ tai nạn hi hữu, nhưng những người hiểu chuyện thì biết là do nhà Karling làm.

Thống đốc Chris Patten ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết nhìn vị thư ký:

“Cậu phải chuẩn bị tốt nhất, nghi lễ cao nhất để đón tiếp cậu chủ nhà Karling này, bữa tiệc tối nay phải là bữa tiệc hoành tráng nhất, mời những nhân vật có danh tiếng nhất Cảng Đảo tham dự. Cậu phải đích thân giám sát cho tôi.”

“Vâng ạ.”

Thư ký giọng hơi khó hiểu đáp, chỉ là một cậu ấm thôi mà, có cần làm quá như vậy không? Tên này đang nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên bị một tiếng gầm gật này mình.

“KHÔNG.” Chris Patten dập tay vào thành ghế nói.

“Đích thân ta sẽ tới đó kiểm tra … Ghi vào. Rút ngắn thời gian lịch trình cho phái đoàn Trung quốc và cho tên phó Bộ trưởng kia. Dành ra nửa tiếng đồng hồ để ta kiểm tra công việc cho bữa tiệc. Không, cho hẳn một tiếng đi.”

Chris Patten gật đầu nói, bữa tiệc này liên quan tới tương lai cuối đời của ông, nếu phục vụ tốt vị cậu chủ này, nghỉ hưu sớm không nói, có khi ông còn tiến xa hơn trong chính trường.

Thư ký lại không cho là, anh ta khó khăn nói:

“Thưa ngài, như vậy có quá không… Một tiếng đồng hồ… nếu như hai vị kia bất mãn…”

“Hừ, người không hiểu.” Chris Patten vung tay như đuổi ruồi, nhìn thư ký khinh thường một câu:

“Bất mãn!!! Kệ bọn chúng, phái đoàn Trung Quốc không phải lo, còn tên phó Bộ trưởng kia, nói với hắn là cậu chủ nhà Karling tới thăm Hồng Kông, dù ta không ra sân bay đón hắn, ở nhà chuẩn bị tiệc cho vị cậu chủ Karling. Hắn cũng không dám ho he lời nào.”

“Tôi hiểu. Ngài Thống đốc, thời gian sắp tới, chúng ta phải nên đường tới Tân Giới.” Thư ký một lần nữa nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Được rồi. Đi làm việc đi. Mười phút nữa chúng ta xuất phát.”

...

Một tiếng sau, Chris Patten cùng một vài thành viên chủ chốt của bộ máy cầm quyền Hồng Kông có mặt ở cửa khẩu. Bọn họ ai nấy đều vẻ mặt khó chịu trông thấy. Nhất là đứng dưới cái nhiệt độ hơn 35 độ C như vậy.

Cuối cùng thì một đoàn xe Mercedes Benz đen bóng xuất hiện, chiếc đi đầu dừng lại ở thảm đỏ, bước xuống là một người đàn ông trung niên, với cái đầu hói trắng bóng.

Chris Patten đám người vứt bỏ vẻ mặt lúc trước, đeo lên tấm mặt lạ cười hớn hở đi tới, Chris Patten bắt tay người đàn ông trung niên, thân thiết nói:

“Chào mừng ngài tới Hồng Kông, Mr. Quách.”

Mr. Quách nhiệt tình bắt tay lại, ông nghe người bên cạnh phiên dịch: “Quách chủ nhiệm, ngài thống đốc chào mừng ngài tới Hồng Kông.”

Quách chủ nhiệm hiểu ý đáp lại bằng tiếng Hoa:

“Cảm ơn sự đón tiếp của ngài Thống Đốc, mong sao cuộc gặp sắp tới diễn ra tốt đẹp.”

Chris Patten cười thầm trong lòng, lịch sự đáp lại:

“Tôi cũng mong vậy. Ngoài này thời tiết không được tốt lắm, chúng tôi đã chuẩn bị một bữa cơm tẩy trần cho quý đoàn…”



Màn chào hỏi khách sáo diễn ra mau chóng, đúng mười một rưỡi, hai bên xuất hiện ở phòng VIP nhà hàng Nerisa - nhà hàng 6 * sang trọng nhất nhì Cảng Đảo.

Hai bên chia nhau ngồi xuống, rồi bỗng nhiên, Chris Patten chú ý thấy bên người Mr. Quách có một người trẻ tuổi ở đâu chạy vào, ông hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười hỏi:

“Vị này là…”

Quách Chủ nhiệm liếc người thanh niên một cái, khuôn mặt thoáng vẻ xấu hổ nói với Chris Patten:

“Xin lỗi ngài Thống đốc, đây là khuyển tử, nó còn nhỏ không hiểu chuyện… Quách Ngọc, mau xin lỗi ngài Thống đốc.”

Chris Patten không hiểu lắm, nhìn sang người phiên dịch, rồi không hiểu sao ông phì cười một tiếng: ‘Chó con.’ (Tiếng Anh)

“A… xin lỗi, không có gì, tôi quá mất lịch sự.” Chris Patten ngay lập tức nhận ra sai lầm, lúng túng che miệng nói.

Mr Quách cũng không hiểu gì, ông xua tay không có sao, rồi lại nháy mắt với con trai mình bảo nó xin lỗi.

Nhưng có vẻ vị Quách Ngọc thiếu gia này nghe ra điều gì rồi, khuôn mặt đen lại, dù không muốn nhưng vẫn nói một tiếng xin lỗi.

“Ah… Không cần nghiêm trong như vậy.” Chris Patten thấy vẻ mặt của người trẻ tuổi tưởng là quá căng thẳng nên ra vẻ người bề trên nói:

“Chàng trai ngồi ăn chung đi, người Trung Quốc không phải có truyền thống bàn bạc trên bàn ăn sao… Ngồi.”



“Ầm… Bàng…”

“Khốn khiếp, lão già quỷ tây dương…”

Một tiếng gầm tức giận vang lên, cùng với tiếng đạp đổ của vật kim loại, trong phòng vệ sinh lúc này, Quách Ngọc mặt hầm hầm đang sút mấy cú trút giận vào cái thùng rác.

Bên ngoài, một người khác nghe động tĩnh chạy vào, tên ngày vóc dáng nhỏ thó, khuôn mặt bùn sỉn, đúng chuẩn tiểu nhân nịnh hót, hắn cười khó nghe nói:

“Thiếu gia, ngài làm sao vậy, không lẽ lão gia trách phạt cậu.”

Quách thiếu gia sút thêm một cú nữa, liếc xéo tên chó săn của mình, vênh môi lên nói:

“Lão già đó mà dám phạt ta. Nếu không phải mẹ ta mềm lòng thì ta không phải họ Quách mà là họ Lâm rồi. Hừ. Chó chui gầm chạn.”
Bình Luận (0)
Comment