Vạn Giới Pháp Thần

Chương 508

“Hóa thần trung kỳ hoặc là hơn.” Mạc lão nhân nói lốt lời của Nhân Yêu lão ma đang hết hơi.

...

Đúng vậy, Đại hiền giả hộ vệ để làm được hộ vệ cho nhà vua trong chuyến đi lần này không phải là người đơn giản, ông là người đầu tiên đột phá cấp 5 sau mười vị Đại hiền giả ban đầu, đã và đang là ma pháp sư ít tuổi nhất trong các ma pháp sư khác cùng tu vi, đủ thấy thiên phú của ông ta mạnh như thế nào rồi.

Và tên họ Mạc nói đúng, ông ta đúng là Hóa thần trung kỳ, nhưng tu vi đã đạt đến ngưỡng sắp đột phá, chỉ cần một tiến bộ nhỏ nữa thôi là ông đột phá lên ma pháp sư cấp 5 hậu kỳ, tu vi đuổi kịp Helios Đại hiền giả.

Vì vậy đối phó với hai tên cấp 5 sơ kì kia, Ambrose hoàn toàn không phải lo lắng, nhưng mà có mấy con nhặng thỉnh thoảng bay loanh quanh người cậu.

Vừa mới nói xong, một tên Kim đan cường giả lọt qua vòng hộ vệ, giơ vũ khí hét lên:

“Nạp mạng đi…”

Ambrose không cần nhìn, bàn tay theo bản năng nhẹ vỗ một cái, tên Kim đan cường giả kia bị đánh bay trở lại. Xong xuôi, cậu biến ra một cái ngai vàng rồi ngồi xuống giữa chiến trường, tay tựa trên chiếc tay vịn nạm ngọc, ánh mắt chăm chú nhìn Đại hiền giả hộ vệ chiến đấu.



Trở lại bên này, Mạc lão nhân và Nhân Yêu lão ma vừa chật vật chống đỡ xong đột ma pháp cầu lửa, thì một tiếng xé gió thủng màng nhĩ réo tới, cả hai đồng tử co rụt lại, một lưỡi sáng bóng, lạnh thấu xương đang chém tới.

Mạc lão nhân lập tức di chuyển tới bên cạnh Nhân Yêu lão ma, ông nói đồng thời cũng lôi ra vũ khí, nói:

“Cùng nhau.”

Nhân Yêu lão ma biết đang chống lại cường địch, không nói nhiều, dùng hành động trực tiếp đáp lại, lão biến ra một món vũ khí như cái càng cua, nói:

“Ta đỡ trước, ngươi yểm trợ.”

“Đồng ý.” Nhìn sơ qua thì đã biết vũ khí của Nhân Yêu mạnh hơn mình, Mạc lão nhân tức thì đáp. Có điều lão vừa nói xong, một tiếng nổ chói tai vang lên.

“Oành… ken két… kítttttt…”

Trông kiếm va chạm với càng cua, thế mà cái càng cua to hơn lại bị trọng kiếm đánh cho dập nát, một bên càng rơi rụng, khiến Nhân Yêu lão ma phải gầm lên:

“Nhanh, giúp ta.”

Mạc lão nhân lập tức khua kiếm đánh tới, đỡ lấy lực còn lại của trọng kiếm, mới miễn cưỡng đỡ lại đòn tấn công. Sau đòn này, cả hai trong lòng càng hoảng sợ:

“Chó chết, mày là ma pháp sư hay là chiến sĩ vậy… Quá mạnh, không chống lại được.”

Đấu pháp không đánh lại rồi, giờ cận chiến cũng thua, thì lấy cài gì để so bì, pháp bảo… Càng cua của Nhân Yêu được mệnh danh là vũ khí bền nhất giới thần bí cũng hỏng rồi kìa… Cả hai lão hết hy vọng nghĩ, mới qua hai chiêu thôi mà bọn họ tuyệt vọng rồi.

“Đến nước này, chỉ có cách níu lấy địch nhân kéo dài thời gian, mong bọn đệ tử bắt được cậu chủ nhà Karling.” Cả hai có ý nghĩ như nhau.

Nhưng sau khi chống đỡ được chiêu thứ ba của Đại hiền giả hộ vệ, bọn họ mới có một li thời gian nhìn ra chiến trường xung quanh, mà tình trạng ở đó như một đòn hiểm đánh thẳng vào cái hy vọng vừa nhú vừa rồi.

Mười ba Nguyên anh đại năng, trừ hai tên xui xẻo bị đòn quả cầu lửa vạ lây đốt chết sống, tám tên khác đã bị đo ván, kẻ chết, người bị tàn tật nằm một chỗ, còn năm người khác chật vật chống lại hai tên Nguyên anh cấp của đối phương.

Năm người này bọn họ biết, đều có tu vi Nguyên anh tột cùng, suýt thì đột phá lên Hóa thần, vậy mà 5 đánh 2 còn bị kẻ địch ép không thở nổi. Trong khí đó còn có 2 tên Nguyên anh cấp khác đang hộ vệ bên cạnh cậu chủ nhà Karling.

Kết quả này cũng đúng thôi, ma pháp sư cấp 4 mà Ambrose bồi dưỡng, tuy tu vi không cao lắm nhưng thủ đoạn lại vô cùng, pháp bảo đầy mình, mỗi người bọn họ được Ambrose trang bị cho không thiếu vũ khí luyện kim, cùng với rất nhiều ma dược phụ trợ khác. Nói chúng là dùng tiền để tăng lực chiến, không giống đám địch nhân đối diện, nghèo.

Lúc này, hai lão thực sự hối hận rồi, bọn họ quá chủ quan, không thăm dò trước chiến lực của đối phương, mà cứ để kẻ địch một đường đi thẳng vào trong sào nguyệt, nếu mà ở bên ngoài mê cung kia, bọn hắn có thể triển khai bẫy rập, thuốc mê, mọi thủ đoạn thâm hiểm khác… nhưng mà, bọn hắn lại lựa chọn trực diện đấu lại.

“Ngu không ai bằng.” Cả hai trong đầu chửi ầm lên.

“Hừ, đánh với ta mà dám mất tập trung.” Đại hiền giả hộ vệ cười lạnh, tay huy kiếm đâm vào ngực lão lòe loẹt, đồng thời, tay còn lại thi pháp đánh sang kẻ còn lại.

“Oành oành…”

“Chiến pháp mười hai thức: Thiên địa đều chiến.”

“ Âm dương đại pháp: Nhị cực phá thiên.”

“Oành oành…”

Hai lão già lại một lần nữa gồng sức đỡ đòn, đồng thời còn kịp truyền âm nói chuyện với nhau:

“Không ổn, linh lực không đủ, nếu không có biện pháp giải quyết ta chết là cái chắc.”

“Khốn nạn, không lẽ phải chết ở đây, ngươi có cách nào gọi chi viện không?”

“Đừng nghĩ chờ người khác, không kịp đâu.” Nhân Yêu lão ma đánh tỉnh Mạc lão nhân.

“Vậy… Ngươi có cách nào mình chống đỡ hắn không… Ta đi bắt thằng chó Karling kia.”

Nhân yêu im lặng không trả lời, chú tâm đỡ một chiêu khác của Đại hiền giả hộ vệ, rồi ông mới nói:

“Được, nhưng chỉ nhiều nhất năm giây thôi.”

“Năm giây cũng đủ, ngươi làm thế này...”



Bên ngoài, Đại hiền giả tiếp tục ra chiêu, đây là lần thứ mười ông ra đòn rồi, vẫn một kiếm đánh tới họ Mạc lão nhân, một phép đánh tới Nhân yêu lão ma.

Nhưng mà, Nhân yêu lão mà lại không đỡ đòn, lão ta gầm lên thất thanh:

“ Âm dương đại pháp - Âm dương chuyển thiên địa.”

Xèo… Đòn phép của Đại hiền giả bị đánh sang phía bên nhát kiếm đang chém, rồi cả hai đòn này đánh bay Mạc lão nhân sang một góc. Đại hiền giả hộ vệ bị một chiêu này không tưởng, đang chiến đầu lại đồng đội tương tàn, vì vậy trong nửa cái tích tác ông đứng sững sờ ra đó, nhân cơ hội này, Nhân Yêu lão ma dốc trong túi lấy ra và nhét một viên thuốc vào miệng, gào rú:

“Phá ma đan, là ngươi ép ta, nhận lấy.”

Lão già cắn thuốc xong như nổi điên, linh lực tăng gấp bội, tay khua chiêu liên tục:

“ Âm dương đại pháp: Nhị cực phá thiên.”

“ Âm dương đại pháp: Âm dương điên đảo.”

“ Âm dương đại pháp: Cửu âm biến cửu dương.” “Thuận chuyển… Nghịch chuyển…”

...

Ở một góc xa, vốn phải nằm chết tại chỗ, Mạc lão nhân bỗng vùng lên, khóe miệng còn chảy hai hàng màu, tóc tai dựng ngược, rối tinh rối mù, bộ quần áo trước ngực bị đánh cho cháy mất, lộ ra bộ ngực gầy dơ xương đỏ sưng vì bỏng.

Lão già nhảy ngay tức khắc phi người bay tới chô Ambrose đang ngồi nhởn nhơ, miệng cười ha hả:

“Thằng chó con, lần này không ai cứu màu rồi…”

Lão gầm xong, tay ra chiêu hướng về phía chân của Ambrose, hòng đánh cho cậu tàn phế, không thể chạy trốn được:

“Chiến pháp mười ba thức: Phác thiên phá địa… Chết điiiii….”

Đại hiền giả hộ vệ tuy bị kìm chân, nhưng cũng thừa khả năng vừa đánh vừa chú ý tới cậu chủ của mình, ông thấy Mạc lão nhân không biết sống chết tấn công Ambrose, trong lòng thầm lắc đầu, mặc nhiệm.

Ông, cùng với cách Đại hiền giả khác đều hiểu nhà vua của mình nhìn tưởng vô hại nhưng lại cực kỳ nguy hiểm như thế nào.



Mà ở bên này, Ambrose nhìn thấy Mạc lão nhân xông tới, miệng chép một cái, nhoẻn cười một nụ cười quả thúc vô hại, vô hại tới mực các đó không xa Đại hiền hộ vệ không tự chủ run lên một cái.

Nụ cười này khiến Mạc lão nhân càng sung sướng, lão nghĩ trong đầu: “Thằng nhóc này điên rồi, nó sợ quá đây là… ha ha… chờ bắt người rồi xử lý tên hộ vệ kia xong, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết mà vẫn phải cười… ha ah…”

Nhưng mà, bỗng nhiên một cơn gió lạnh chạy qua khiến lão sống lưng chảy mồ hôi. Không, lão nhầm, không phải một cơn gió lạnh là là nụ cười của thằng nhóc lão đinh tóm. Nụ cười đó thay đổi.

Một cảm giác cực kì không ổn tỏa khắp người Mạc lão nhân, từ lúc nào, tay ra chiêu của lão run run, chân đang chạy mất lực.

Phía trước, thằng nhóc Karling ngồi cười nhìn lão, trong chớp mắt tiếp theo, tay thằng nhóc chuyển động, nó dơ ra có vẻ định che chắn trước người mình.

Nhưng không. Khi bàn tay kia vừa xuất hiện, giác quan nguy hiểm của lão réo lên inh ỏi. Nhưng mà lão làm sao tin được, một thằng nhóc thiếu niên chưa lớn (Tác: Vẻ ngoài bên ngoài của Ambrose rất lừa tình) lại khiến hắn thấy nguy hiểm.

Nhưng mà. Lão không còn cơ hội để tìm hiểu nguyên nhân này rồi, lão trong tai chỉ nghe thấy một câu, rồi ý thức mất đi.

“Hắc ám thôn phệ.”
Bình Luận (0)
Comment