Chỉ có hai cách duy nhất để đi từ quốc gia này tới quốc gia khác một cách hợp pháp trong giới phù thủy.
Cách thứ nhất là sử dụng phương tiện muggle qua các cửa khẩu quốc tế, tại đấy sẽ có một khu vực đặc biệt để các phù thủy làm thủ tục nhập cảnh.
Ưu điểm cách này là thời gian nhập cảnh nhanh chóng, nhưng bạn sẽ bị giám sát nhiều mặt, ít tự do hơn.
Cách thứ hai là sử dụng khóa cảng trong Bộ pháp thuật, chúng ta cần nộp đơn xin phép và đóng phí nhất định, khi đơn của bạn được xem xét mặc nhiên bạn sẽ được kết nối trực tiếp tới nơi bạn muốn đi.
Với cách này bạn sẽ được tự do hơn, đi bất kỳ chỗ nào bạn muốn, thời gian bao lâu cũng được. Nó thuận tiện như vậy bởi vì Bộ Pháp thuật nước sở tại đã bảo đảm cho bạn với chính quyền phù thủy nước đó. Đương nhiên, bạn phải cho Bộ pháp thuật thứ gì thì họ mới làm vậy.
Baemyn quyết định sử dụng phương pháp thứ nhất, bởi vì không mất nhiều thời gian, bình thường để giấy phép được chấp thuận phải mất khoảng một tuần, mà Ambrose và Baemyn không có nhiều thời gian như vậy.
Bảy giờ sáng hôm sau, Ambrose và Baemyn có mặt tại sân bay Heathrow trung tâm Luân Đôn, đây là sân bay nhộn nhịp nhất Anh quốc bấy giờ. Chuyến bay của hai người cất cánh lúc 8 giờ, Ambrose làm xong thủ tục Check-in và lên máy bay vào 8 giờ 50 phút.
Đây là chiếc Boing 747 - 300 do muggle thiết kế, nó bay với vận tốc tối đa hơn 1050 Km/h. Thật bất giờ là những kĩ sư muggle lại thiết kế ra được một phương tiện khổng lồ và phức tạp như thế này.
Choáng ngợp trước chiếc máy bay, Ambrose bây giờ mới cảm thấy mình quyết định chuyển kinh doanh sang giới muggle là đúng đắn, cậu quay sang hỏi Baemyn:
“Có khi nào chúng ta sở hữu một phi đội máy bay không?”
“Thưa cậu chủ, chúng ta giờ không có một chiếc máy bay nào cả.”
“Thế thì tiếc thật, hay là mấy năm nữa chúng ta đầu tư thành lập một hãng hàng không.” Ambrose ý kiến nói.
“Vâng, tôi sẽ để ý.” Baemyn cười nói.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, chớp mắt mười phút qua đi, loa thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh. Lúc cất cánh và hạ cánh máy bay hơi sóc.
Sau gần mười năm tiếng trên máy bay, cuối cùng Ambrose cũng tới San Francisco, lúc này là 10 giờ sáng theo giờ San Francisco, nếu Ambrose không nhớ chính xác mình ở trên máy bay hơn chục tiếng thì chắc đầu tưởng là mình mất hai tiếng để tới nói mất.
Nói chung, chuyến đi bằng máy bay khá mệt mỏi, cả người Ambrose cứng lại vì phải ngồi một chỗ quá lâu.
Xuống máy bay, Baemyn dẫn Ambrose dọc theo hành lang, tới quầy lấy hành lý, sau đó hai người đi qua một cánh cửa đặc biệt. Vừa bước qua nó, mọi tiếng ồn ào, náo nhiệt của sân bay đông đúc biến mất, trước mặt cậu không gian như bị chuyển dịch.
Ambrose xuất hiện trong một sảnh rộng rãi, trước mặt cậu đặt hơn hai mươi cái bàn, có khá nhiều người đang đứng xếp hàng làm thủ tục nhập cảnh.
Trên đầu họ một tấm hiệu khổng lồ ghi: “Chào mừng tới nước Mĩ.”
Phía dưới nó là một huy hiệu của bộ pháp thuật Mĩ, nó có hình tròn, chính giữa là một con đại bàng tung cánh, trước ngực con vật là lá quốc kì Mĩ, trên lưng con đại bằng gánh một bầu trời đầy sao. Một dòng chữ bao tròn quanh con vật ghi:
“Magical Congress of the United States of America.”
Ambrose đi tới xếp hàng, cậu phải mất năm phút chờ mới tới lượt, trước mặt bàn là một nhân viên, anh ta ăn mặc có vẻ hợp thời hơn nhiều so với những phù thủy cũ rích ở Anh.
Thấy hai người tới, anh nhân viên đưa tay ra nói:
“Chào mừng tới nước mĩ, tôi là Adam Bothernob, người sẽ làm thủ tục cho hai vị.”
Bắt tay với Adam, Baemyn cười lịch sự nói:
“Xin chào, tôi là Baemyn Smith, chúng tôi từ Anh tới.”
Baemyn lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ, nó được gấp thành ba phần bằng nhau, phần đầu tiên ghi thông tin cơ bản của Baemyn, phần hai là hình ảnh chân dung của ông, còn phần cuối cùng là đặc điểm nhận dạng như dấu vân tay, hay thứ khác… Bìa ngoài tấm thẻ in huy hiệu của Bộ pháp thuật Anh. Đó là một tờ Ministry of Magic Identity Card của do bộ pháp thuật phát hành (Giống Thẻ căn cước Việt Nam, kiêm luôn Visa).
Adam nhận lất tấm thẻ, anh quét nó vào trong một dụng cụ đặc biệt, sau đó anh vung một cái bút lên, nó bắt đầu tự ghi chép. Ambrose không thấy rõ nó ghi những gì.
Làm xong tất cả, Adam nói:
“Ngài Smith và cậu Karling, hai vị tới nước Mĩ làm gì?”
“Chúng tôi tới du lịch, cậu bé cẩn một một khoảng thời gian thay đổi không khí, đây cũng là cách cho chúng mở rộng hiểu biết của mình” Baemyn chậm rãi trả lời.
“Chỉ vậy?” Adam hỏi thêm kèm theo ánh mắt dò xét.
“Đúng vậy.” Baemyn gật đầu nói.
“Vì không có sự đảm bảo của Bộ pháp thuật Anh, nên hai vị chỉ được phép du lịch trong địa phận thành phố San Francisco, hai vị cũng chỉ được sử dụng phép thuật tại một vài điểm cho phép đã ghi trong tờ giấy.”
Vừa nói, Adam vừa đưa một tờ giấy cho Baemyn, anh nói tiếp:
“Ngoài ra hai vị phải tuân thủ luật pháp của nước Mĩ, tất nhiên là cả giới No-Maj lẫn giới phù thủy, hai vị chắc chắn sẽ thấy phiền khi bị mấy tay Cảnh sát No-Maj thăm hỏi đâu.”
Baemyn nghe vậy giật đầu.
“Cuối cùng, làm ơn kí vào bản cam kết này, nó là dấu hiệu để chúng tôi giám sát hai vị khi hai vị trên đất Mĩ.” Adam đưa ra hai tờ giấy khác, bên trên ghĩ lại tất cả những điều khoản anh đã nói và một số điều nhỏ khác.
Baemyn đọc rất nhanh qua, rồi ông kĩ tên vào đó.
Adam cầm lại tờ cam kết, anh cười tươi nói: “Một lần nữa chào mừng hai người tới Mĩ, chúc hai vị có một kì nghỉ vui vẻ.”
======
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Bước ra khỏi sân bay, Ambrose hỏi Baemyn.
“Chúng ta tới khách sạn, tôi đã đặt phòng rồi.”
“Tốt quá, cháu mỏi hết cả người rồi, bao giờ ta bắt được tên phản bội?”
“Tối nay sẽ hành động, cậu chủ chỉ cần chờ kết quả là được.”
“Không, cháu muốn đi cùng.” Ambrose quả quyết. “Bác không cần từ chối, cháu nhất định phải đi.”
Thôi vậy, cậu chủ đã tới tận đây rồi, ông nghĩ không có lý do gì để cậu bé lại, ông đành gật đầu:
“Cậu có thể tham gia hành động tối nay, nhưng đây không phải trò đùa, sẽ có một cuộc đấu giữa phù thủy, cậu phải nghe lời tôi, tất cả vì sự an toàn của cậu.” Baemyn ra điều kiện.
“Cháu đồng ý.” Ambrose thẳng thắn đồng ý.
Buổi sáng, Ambrose dành thời gian để ngủ một giấc, sau bữa trưa, cậu và Baemyn di chuyển tới gần khu vực tên phản bội lẩn trốn.
Đó là một khu dân cư phía đông thành phố, bên cạnh có một công viên nhỏ.
Buổi chiều Baemyn phải đi gặp người của mình ở thành phố để chuẩn bị cuộc vây bắt..
Baemyn muốn Ambrose ở lại khách sạn nhưng cậu nhất định muốn theo, không còn cách nào khác, ông phải mang theo cậu bé.
Baemyn dẫn Ambrose tới một tiệm sách nói:
“Cậu chủ, cậu phải chờ ở đây, hai tiếng nữa tôi quay lại đón cậu.”
“Không, cháu muốn đi theo bác.”
“Không được, cậu đã nói là phải nghe lời tôi phải không?”
“Vậy… thôi được, cháu chờ ở đây.”
Cuối cùng cậu bé cũng nghe lời, Baemyn đi vào trong tiệm chào hỏi chủ tiệm và gửi ông ta trông chừng Ambrose giúp ông, mới đầu ông chủ tiệm sách không đồng ý nhưng tài ăn nói của Baemyn thuyết phục ông. Vậy là Ambrose sẽ ở lại tiệm sách này hai giờ.
--------- Chú thích --------
No – Maj và Muggle đều là cách gọi những người không thể sử dụng phép thuật.