Vân Hách Liên Thiên

Chương 10

Edit:Chysanthemum

Cơn mưa đột ngột này vạn phần quỷ dị, bầu trời vốn còn đang trong xanh vạn dặm, cư nhiên không có một chút dấu hiệu nào mà đổ xuống cơn mưa to như thế, lại còn kèm theo cuồng phong, quả thực là kỳ quái đến cực điểm.

Chiếc thuyền hoa này vốn không lớn, chỉ được sử dụng để du hồ trong những ngày trời trong nắng ấm, căn bản sẽ không ra khơi trong tiết trời mưa to gió lớn, hơn nữa cái hồ này không được tính là quá lớn, cho dù trời có đổ mưa to đi nữa thì trong hồ cũng không thể dâng lên cuồng phong sóng dữ được. Vì thế cho nên chiếc thuyền hoa của Hách Liên Vân Thiên bọn họ căn bản  không có phương tiện phòng hộ nào, thân thuyền cũng rất nhẹ mỏng, chỉ có thể không ngừng dập dềnh theo sóng nước trong cơn mưa to gió lớn này.

Điểm chết người chính là, tại đây không còn giống như trong hồ nữa, sóng dữ đánh vào mạng thuyền từng đợt một thực khiến cho người ta hoài nghi chẳng lẽ mình đang ở trên biển, bằng không sao lại có sóng to như thế này được. Cơn mưa này khiến cho vài thước xung quanh con thuyền đều mơ hồ một mảnh, những giọt mưa bắn xuống sàn thuyền lại văng lên cũng khiến cho người ta bị đau buốt.

Thế này cũng chưa tính là xong, từng đợt sấm chớp liên tiếp giáng xuống, giờ khắc này thiên địa ra oai thẳng khiến cho mọi người phát run trong lòng, tựa như là sợ hãi tai họa gì đó sắp ập xuống… Con thuyền nhỏ không ngừng lay động trong mưa gió, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng lật nhào, điều này lại càng khiến trong lòng mọi người bịt kín một tầng bóng ma.

Thương Ngôn từ lúc dị tượng nổi lên thì trước hết liền kéo lấy Hách Liên Vân Thiên ôm siết vào trong ngực, hai chân tựa như mọc rễ mà đứng vững vàng trên thuyền, mặc cho thuyền có lay động như thế nào thì thủy chung vẫn duy trì trọng tâm ổn định, tránh cho gặp kết cục lăn thành một đoàn rối nùi giống như những người khác trên thuyền.

Tiểu Tam và Tiểu Tứ cũng nương vào Thương Ngôn chống đỡ nên không có lăn thành một đoàn lẫn nghiêng trái ngã phải trên thuyền. Tiểu Tam tựa như thấy thứ đáng sợ gì đó, tuy rằng toàn thân đều phát run nhưng lại luôn cong lưng, không ngừng phát ra từng đợt gầm gừ đối với phía bên ngoài, Tiểu Tứ cũng duy trì tư thế phòng ngự, bày ra bộ dáng nhìn chằm chằm đề phòng.

Hách Liên Vân Thiên lấy làm kỳ quái mà nhíu mày, đây là trực giác trời sinh của động vật đối với mối nguy hiểm, Tiểu Tam và Tiểu Tứ như thế này thì rõ ràng là đang cảm thấy bên ngoài có thứ gì đó dị thường nguy hiểm, loại nguy hiểm có thể uy hiếp đến cả chúa sơn lâm thì ngay cả nhìn thấy cũng không cần mà đã có thể khiến cho hai tiểu tử kia run rẩy theo bản năng, nếu không phải có tính cách cao ngạo thì e rằng hiện tại hai tiểu tử kia đã sớm quỳ phục run rấy trên mặt đất.

Người hiểu rõ tình huống hiện tại nhất trong mọi người ở đây thì e rằng phải kể đến Thương Ngôn, âm thanh vừa rồi kia nào có phải là tiếng sấm a…. Cơn mưa to đột nhiên đổ xuống này cùng với cuồng phong mãnh liệt này chẳng qua chỉ là bản lĩnh hô phong hoán vũ của Thần Long mà thôi, cơn mưa khiến cho cả đất trời đều phải biến sắc, chính là Thần Long giương oai a.

Long, thần thú trời sinh ở trên đỉnh của toàn bộ động vật, bọn họ là con cưng của Đấng tạo hóa, dựa vào thân thể cường hãn, dù cho không có một chút pháp thuật thì cũng là tồn tại khiến cho các yêu quái khác đều phải run rẩy. Thương Ngôn với tu vi mấy ngàn năm khổ tu của y cũng không thể nói được là có đấu lại Long tộc hay không, trừ phi y có thể độ kiếp tu thành yêu tiên thì có lẽ mới lên đến địa vị ngang hàng với Long tộc.

Mà lẫn trong ánh chớp sáng lòa và tiếng sấm rền vang, tại nơi tầng mây như ẩn như hiện, Thương Ngôn thấy được rõ ràng, đó là một Hắc Long a, nhìn hình thể khổng lồ kéo dài kia thì rõ ràng là một Hắc Long trưởng thành, nếu như ngươi vẫn không thể hiểu được chỗ đáng sợ trong đó, thoạt nhìn thì có vẻ tu vi của hắn ít nhất cũng được mấy vạn năm, dù cho hắn là một tên rồng ngu ngốc, chỉ cần tu luyện mấy vạn năm thì chung quy còn lợi hại hơn cả yêu quái tu luyện mấy trăm ngàn năm, huống chi Long tộc trời sinh thức tỉnh linh thức từ sớm, dị thường thích hợp tu luyện.

Hiện tại xuất hiện chính là Hắc Long khát máu và cường hãn nhất trong Long tộc, điều này khiến cho sắc mặt của Thương Ngôn không thể nào tốt cho được, vô luận là Thanh Long hay Bạch Long thì cũng đều không phải không để ý đến đức hạnh mà giết hại sinh linh lung tung, chỉ có Hắc Long, chẳng những có thân thể cường hãn nhất trong Long tộc mà còn là kẻ không biết kiêng nể gì nhất, căn bản là không để những thứ như tiên quy giới luật, tạo hóa nghiệp chướng gì vào mắt, nhìn kẻ nào không vừa mắt là giết ngay, hống hách tùy hứng làm bậy, những Thần Long bị trục xuất khỏi Long tộc không kẻ nào không phải là Hắc Long phản nghịch.

Nếu như ngày thường Thương Ngôn thấy Hắc Long trưởng thành thì tuyệt đối sẽ quay đầu bước đi. Nếu như là Thanh Long, Bạch Long thì y còn có khả năng đánh một trận, thế nhưng chống lại Hắc Long thì gần như sẽ không có phần thắng, cứ như vậy mà ngốc hồ hồ xông lên phía trước liều mạng thì chính là tên đần.

Thế nhưng hiện tại y không thể đi, chẳng những bởi vì Hách Liên Vân Thiên đang được y ôm trong lòng mà còn không đến mức vạn bất đắc dĩ thì y thật sự không muốn nói cho hắn biết rằng, y chính là một yêu quái, y thật sự không dám đánh cược nét cười dịu dàng mà Hách Liên Vân Thiên luôn dành cho y, y sợ Hách Liên Vân Thiên nếu biết được sự thật sẽ không dám gần gũi với y nữa, thật sự sợ muốn chết, mà một nguyên nhân khác nữa chính là, trong lòng Thương Ngôn còn hy vọng tên Hắc Long kia chỉ là đi ngang qua nơi đây hoặc là đấu pháp với yêu quái lợi hại nào đó mà lan đến đây mà thôi.

Dù cho thuyền có bị lật thì y cũng có thể bảo hộ cho Hách Liên Vân Thiên chu toàn, đang lúc Thương Ngôn nghĩ ngợi thì đột nhiên toàn thân đều trở nên cứng ngắc, bởi vì Hắc Long kia đang nhìn y, uy áp khổng lồ chấn động thiên địa giáng thẳng vào y, Thương Ngôn không có phòng bị chút nào lại thêm không dám vận khởi yêu lực nên nhất thời đứng không vững, xui xẻo ôm Hách Liên Vân Thiên đụng vào mũi thuyền, tạng phủ đều bị chấn động, hiển nhiên là đã bị thương.

Thương Ngôn lại không quan tâm đến mình, kích động mà nhìn Hách Liên Vân Thiên ở trong lòng, ngay cả y mà cũng phải bị thương, Hách Liên Vân Thiên làm sao có thể thừa nhận được. Uy áp vừa rồi giáng thẳng về phía y, hiển nhiên Hách Liên Vân Thiên ở trong lòng y là người đứng mũi chịu sào, giờ phút này Thương Ngôn vạn phần thống hận chính mình, đều là do y ích kỷ, nếu như y vận khởi yêu lực thì uy áp của Hắc Long kia làm sao có thể tổn thương đến y, lại làm sao có thể tổn thương được Hách Liên Vân Thiên, đều tại y quá tham lam, mưu toan chiếm riêng lấy Hách Liên Vân Thiên hoàn mỹ như vậy, chính y là một con yêu quái thôi, không phải nên thành thành thật thật mà sống cô độc cả quãng đời còn lại hay sao?

Thương Ngôn căm hận đến mức điên cuồng vận chuyển yêu lực toàn thân mà không giữ lại chút nào, trực tiếp đón đầu tên Hắc Long mà y không thể thắng được kia, dù cho giờ phút này có đưa tới Thiên kiếp đi chăng nữa thì y cũng không tiếc. Xuyên thấu qua tầng mây xa vạn dặm kia, Hắc Long nhẹ nhàng “A” một tiếng.

Một thân tu vi của Thương Ngôn vốn đã kề cận ở mức Độ kiếp, một khi vượt qua được Thiên kiếp là có thể thay da hoán cốt mà tu thành tiên yêu, đến khi đó thì tu vi có thể đuổi kịp được Long tộc được ông trời ưu ái kia. Chẳng qua cũng bởi vì ở bên ranh giới độ kiếp nên mới không dám tùy tiện vận khởi yêu lực, yêu quái nào khi sắp phải độ kiếp cũng thật cẩn thận mà thu liễm yêu lực toàn thân do e sợ dẫn tới Thiên kiếp. Không hề thu liễm mà vận khởi hết yêu lực toàn thân giống như y lúc này quả thật có thể nói là rất liều lĩnh, bất cứ lúc nào cũng sẽ dẫn tới Thiên kiếp giáng xuống, đến lúc đó y không có chuẩn bị gì thì tất nhiên sẽ gặp cảnh cửu tử nhất sinh, vượt qua Thiên kiếp sẽ cực kỳ khó khăn, không những bị đánh trở lại nguyên hình mà còn có thể bị yên hôi phi diệt (tan thành cát bụi), từ nay về sau trên thế giới này sẽ không còn dấu vết chứng tỏ sự tồn tại của Thương Ngôn y trên đời nữa.

Có điều lúc này Thương Ngôn vẫn tiếp tục bất chấp, chỉ cần nghĩ đến Hách Liên Vân Thiên bởi vì y nên mới bị thương thậm chí có thể chết thì y cũng muốn phát điên, nếu như không phải do yêu lực nồng hậu trên người y, Hắc Long kia đâu dễ dàng chú ý đến nơi này, nếu không phải do y không chịu vận khởi yêu lực thì Hách Liên Vân Thiên đâu dễ dàng bị liên lụy.

Lúc Thương Ngôn bày ra tư thế tức giận đỏ mắt, dù cho có đánh vỡ kim đan bảo mệnh của mình thì cũng phải đi tìm Hắc Long kia, một thanh âm trầm thấp dễ nghe lại không mất đi vẻ ôn nhu vang lên từ trong lồng ngực đúng lúc kéo tâm trí của y lại.

“Làm sao vậy? Trên bầu trời dường như có thứ gì đang nhìn ta.”

Thương Ngôn ngạc nhiên, sao hắn lại không có việc gì?

“Ngươi không sao chứ?” Vừa hỏi vừa không để ý đến mấy thứ lễ nghi mà đưa tay sờ soạng toàn thân của Hách Liên Vân Thiên từ trên xuống dưới mấy lần để xác định hắn thật sự không xảy ra mệnh hệ gì.

“Làm sao vậy? Ta không sao.” Bộ dáng lo lắng kia của Thương Ngôn giống như là hắn bị trọng thương đến mức khó giữ được tính mạng vậy, điều này khiến cho Hách Liên Vân Thiên kinh nghi bất định, trong khoảnh khắc nháy mắt vừa rồi, hắn rõ ràng cảm nhận được có một đạo ánh mắt rơi trên người hắn, nhìn bộ dáng này của Thương Ngôn thì xem ra vừa rồi quả thật không phải là ảo giác, thật sự có thứ gì đó đang nhìn hắn sao?

Thương Ngôn cứ mãi kiểm tra xem toàn thân Hách Liên Vân Thiên có thật sự không xảy ra chuyện gì hay không, cái loại vui sướng khi mất đi mà có lại được này khiến cho y kiềm lòng không được mà ôm siết lấy Hách Liên Vân Thiên, thật tốt quá, hắn không có việc gì, nếu như hắn thật sự vì mình mà bị thương tổn, y không chỉ mang tâm tình tự trách mà làm ảnh hưởng đến tu vi về sau, trọng yếu hơn nữa, y làm sao có thể trơ mắt nhìn người mình thích ở trong lòng mình mà lại chịu thương tổn, thương thế kia vẫn nên ở trên người mình thì hơn.

Đúng vậy, ngay tại một khắc vừa rồi, giây phút mà y lầm tưởng rằng mình sẽ mất đi Hách Liên Vân Thiên, y đã xác định là mình thích người tên Hách Liên Vân Thiên này. Con người ôn nhu như ngọc, khiêm tốn hữu lễ này không lúc nào là không hấp dẫn con người chưa từng nhận được ấm áp là y. Khi mất đi hắn, tư vị này giống như là ai đó thẳng tay khoét đi một khối trong tim y, ngoại trừ thích thì còn có thể là gì? Mặc kệ tâm ma, dù cho Hách Liên Vân Thiên có là tâm ma trong kiếp số của y đi chăng nữa thì y cũng sẽ nhận lấy.

Vừa rồi y đã có thể vì hắn mà liều mạng, vì hắn mà không ngại dẫn tới Thiên kiếp, vì hắn mà cam nguyện tu vi gần vạn năm bị hủy hoại trong chốc lát, thậm chí hồn phi phách tán, yên hôi phi diệt, nếu như trái tim y còn chưa rõ ràng thì phản ứng gần như là bản năng kia đã đủ nói cho Thương Ngôn biết một sự thật rằng, y đã sớm thầm mến nam nhân ở trong lòng này, tham luyến thứ tình cảm ấm áp dịu dàng mà hắn mang đến cho người đã quen với nỗi tịch mịch trong vạn năm qua như y.

Hách Liên Vân Thiên bị Thương Ngôn đột nhiên ôm ghì lấy nên hoảng hốt, đầu của y chôn tại đầu vai của hắn, thân thể kề sát truyền đến từng đợt run rẩy khiến cho Hách Liên Vân Thiên kinh ngạc, y đang phát run? Vì sao nam nhân vĩ ngạn nhường này mà lại có thể sợ hãi đến phát run?

Nam nhân này rõ ràng khi đối mặt mưa gió mãnh liệt vẫn còn có thể bất động như núi, vì cớ gì lại đột nhiên sợ hãi như thế? Hách Liên Vân Thiên đương nhiên sẽ không cho rằng y đang sợ cơn giông gió bên ngoài, liên hệ với việc vừa rồi đột nhiên khí thế của y tăng vọt lẫn sát ý điên cuồng bộc phát rồi lại liên hệ đến lời của y, chẳng lẽ y đang sợ hắn bị thương? Sợ hãi đến mức lại có thể ôm hắn mà phát run không ngừng…

Nam nhân này khi đối mặt với quyền năng của đất trời cũng không hề sợ hãi, thế nhưng giờ khắc này ôm lấy hắn lại lộ ra vẻ yếu ớt như thế….

“Ta không sao…” Nghĩ nghĩ một lát, Hách Liên Vân Thiên vẫn là vòng tay ôm lấy Thương Ngôn, đưa tay vỗ về trên lưng của y, nhẹ giọng nói thầm vào bên tai y.

Quả nhiên thân thể không ngừng phát run kia dần dần trở nên bình ổn, y thật sự lo lắng cho mình sao? Nếu như lúc này nói Hách Liên Vân Thiên không có xúc động là không có khả năng, rõ ràng cả hai là hai cá thể không có liên hệ gì với nhau, thế nhưng y lại có thể lo lắng cho an nguy của hắn. Điều này đối với một người luôn luôn một mình đi ngao du khắp nơi như Hách Liên Vân Thiên tuyệt đối là một loại cảm thụ xa lạ, hắn hiển nhiên cũng có bằng hữu tâm đầu ý hợp, thế nhưng bọn họ đều có cuộc sống riêng, đều là những con người độc lập, hứng thú thưởng thức lẫn nhau càng nhiều thì sẽ càng không can thiệp quá sâu vào trong cuộc sống của đối phương.

Sống cùng Thương Ngôn hơn một tháng, tuy rằng y thô lỗ ngây ngốc lại không có chút tiếng nói chung gì với hắn, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, không hề biết gì cả, chỉ biết ngốc hồ hồ mà làm tới làm lui mấy thứ gia cụ đến mức lấp đầy phòng ở. Thế nhưng cái người mà ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu lại im lặng bồi hắn đọc sách, một khi ngồi xuống chính là một ngày, chính hắn lại không có chút chán ghét nào, thậm chí còn lấy thế mà hưởng thụ, thi thoảng ngẩng đầu lên còn có thể thấy được cái tươi cười khờ khạo đáng yêu của y.

“Ngươi là ai?” Tiếng quát đột ngột khiến cho hai người Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn đều đang lâm vào suy tưởng của chính mình chợt bừng tỉnh, chiếc thuyền nhỏ không biết từ khi nào đã ngưng lắc lư, yên ổn đến mức ngay cả dao động khi thuyền đong đưa tự nhiên cũng không có, quỷ dị đến mức khiến cho người ta tưởng rằng mình không phải đang ở trên thuyền mà là đã lên đất bằng.

Mà trên mũi thuyền không biết từ khi nào đã có một nam tử xa lạ đứng đó, Hách Liên Vân Thiên nhìn lại phía hắn thì mới phát hiện cơn going gió bên ngoài căn bản vẫn chưa ngừng, ngược lại có càng có xu thế gia tăng, sắc trời càng trở nên u ám tựa như là ban đêm, thế nhưng con thuyền lại vững vàng đến mức kỳ lạ, tựa như  trên thuyền và bên ngoài là hai thế giới khác nhau, nam tử vận hắc y kia cứ đứng lơ lửng tại đầu thuyền như vậy.

Câu hỏi kia đúng là phát ra từ miệng Hạnh Nhi, thuyền đã ngưng lắc lư nên tiểu nha đầu kia nhanh tay nâng Khinh Hàn dậy.

Thương Ngôn che ở trước người Hách Liên Vân Thiên, lộ ánh mắt đề phòng mà nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện này. Nam tử kia có thân hình cao lớn, thậm chí còn cao hơn Thương Ngôn, kình sam màu đen bọc lấy cơ thể rắn chắc, giờ phút này đang lạnh lùng nhìn bọn họ, hoặc nói chính xác hơn là nhìn Hách Liên Vân Thiên ở phía sau Thương Ngôn.

Thương Ngôn tiếp xúc với ánh mắt của hắn, trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, đồng tử màu vàng dựng thẳng trong đôi mắt kia, lại thêm hắn xuất hiện một cách quỷ dị, thân phận quả thực đã được gợi lên sinh động.

Hắc Long!

Đại hán này rõ ràng chính là Hắc Long vừa rồi ở trên tầng mây đánh giá bọn họ, Thương Ngôn lúc này đang phát khổ trong lòng, cư nhiên là một Hắc Long có thể hóa thành hình người, tu vi này phải là bao nhiêu? Mười vạn năm? Trăm vạn năm? Phải biết rằng mặc dù Long tộc cường đại, nhưng mà yêu quái muốn tu luyện thành hình người đều phải trải qua quá trình phi thường gian nan, thân hình càng lớn thì yêu quái muốn tu luyện thành hình người phải chịu khó khăn càng lớn, đồng dạng như vậy, sau khi hóa thành hình người thì tu vi cũng càng cao. Trong đó, Long tộc là đối tượng khó tu thành hình người nhất, không thể không nói, đây cũng là một loại công bằng của tạo hóa. Thế nhưng là Long tộc tu thành hình người, còn là một Hắc Long tu thành hình người, vậy tu vi của hắn quả thực có thể dùng từ khủng bố để mà hình dung, một khi hắn muốn làm xằng làm bậy thì quả thực chính là một hồi đại họa.

Thương Ngôn không biết bọn họ là may mắn hay xui xẻo mà lại có thể đụng phải một Hắc Long đã tu luyện đạt đến trình độ hóa hình, vừa rồi cứ nhìn hình thể khổng lồ của hắn thì cũng có thể đoán ra được thực lực… Dù là như thế, Thương Ngôn cũng không thể nhún nhường, biết rõ là đấu không lại thế nhưng vẫn tranh phong với Hắc Long kia.

“Tiểu tử kia, tránh ra.” Hắc Long kia không nói tiếng nào mà nhìn một hồi, tựa như rốt cuộc nhìn thấy Thương Ngôn, thanh âm trầm thấp từ tính bật ra từ miệng của hắn, lời nói nghe thế nào cũng thấy cuồng ngạo, Thương Ngôn dù sao cũng là đại yêu sắp sửa độ kiếp, thế mà hắn lại không để vào mắt tí nào, tuy rằng hắn quả thật có tư cách này.

Thương Ngôn làm sao có thể chịu lui, Hắc Long này nhìn thế nào cũng không tốt lành gì cho cam.

“Vừa rồi là ngươi nhìn ta sao?” Hách Liên Vân Thiên đột nhiên nói.

Hắc Long gật đầu, lại nhìn chằm chằm Hách Liên Vân Thiên hồi lâu, “Ngươi không phải là hắn…”

“Hắn là ai vậy?” Hách Liên Vân Thiên kỳ quái hỏi.

Hắc Long đột nhiên đưa ánh mắt đặt trên khối thanh ngọc mà Hách Liên Vân Thiên mang bên hông, bỏ lại một câu, “Thì ra là thế.” Cư nhiên xoay người muốn đi…

“Yêu, yêu quái a…” Hạnh Nhi nhìn thấy Hắc Long đột nhiên biến mất, cất giọng nói run rẩy sợ hãi chỉ vào mũi thuyền. Người chèo thuyền kia còn sợ đến mức quỳ xuống, liên tục hô thần sông.

Mà Hách Liên Vân Thiên thì cúi đầu nhìn mảnh thanh ngọc của mình, lộ ra bộ dáng suy tư nghiền ngẫm, Thương Ngôn thì thở phào một tiếng, tuy rằng Hắc Long đến kỳ lạ, đi cũng lạ kỳ, thế nhưng chỉ cần không thương tổn Hách Liên Vân Thiên là tốt rồi.

Thương Ngôn hiển nhiên cũng nhìn thấy vừa rồi Hắc Long đưa mắt nhìn mảnh thanh ngọc của Hách Liên Vân Thiên, chẳng qua mảnh thanh ngọc kia Thương Ngôn đã sớm nhìn thấy, Hách Liên Vân Thiên vẫn luôn mang nó theo bên người, chỉ là một khối thanh ngọc thượng đẳng mà thôi, không có bất kỳ chỗ đặc thù nào. Thương Ngôn cho rằng hắn nhận lầm người, cũng chỉ có khả năng tương đối hợp lý này là có thể chấp nhận được, bằng không Hắc Long kia vì sao lại vô cớ mà tìm đến bọn họ.

Hắc Long kia vừa đi thì mưa gió cũng biến mất vô tung vô ảnh, ánh mặt trời chiếu rọi muôn nơi qua tầng mây dần tan, chiếu xuống mặt hồ gợn sóng nhẹ nhàng, nếu nhưng không phải ở trong khoang thuyền đã hỗn loạn thành một đống thì sẽ khiến cho người ta nghĩ một trận giông gió gào thét điên cuồng vừa rồi và đại hán xuất hiện ly kỳ kia chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment