Vãn Hồi

Chương 1

Tiếp nhận kịch bản người đại diện đưa tới, Lục Diễn nghiêm túc đọc.

Lần này là phim lịch sử, bất kể là đạo diễn hay diễn viên, đều có thể nói là đội hình siêu khủng, mà ngay cả trang phục đạo cụ đều chuẩn bị rất tỉ mỉ, nghe nói cố ý mời người chuyên nghiệp đến làm cố vấn, có thể thấy tác phẩm được đầu tư vô cùng hoành tráng. Huống hồ hiện giờ phim lịch sử đang thịnh hành, nhiều người quan tâm, lượng người xem cũng đông đảo, không cần dự đoán cũng có thể tưởng tượng sau khi công chiếu nhất định trở thành phim ăn khách nhất. Sau đó biên kịch, diễn viên cùng nhà đầu tư đều bội thu, tất cả vui mừng.

Chẳng qua những thứ này chẳng liên quan tới Lục Diễn.

Vai diễn của hắn là nhân vật nam thứ N, một kẻ không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng, bởi vì thèm nhỏ dãi sắc đẹp nữ chính, đã định trước là vật hi sinh trên đường trưởng thành của nam chính, kết cục dĩ nhiên là thê thảm mà thỏa mãn người xem. Một nhân vật như vậy, ngay cả không gian thể hiện đều không có bao nhiêu, mặc dù Lục Diễn có bề ngoài cùng diễn xuất không tồi, cũng chẳng cách nào cứu vớt vận mệnh đã định trước lọt vào phỉ nhổ của người xem. Dù hiện giờ khẩu vị người xem có nhiều thay đổi, cũng có một lượng người xem cũng yêu thích nhân vật phản diện, nhưng cũng phải là đại boss siêu đẹp trai lãnh khốc ngạo kiều, có cá tính có thực lực mà không phải loại tiểu nhân vật không có cảm giác tồn tại thậm chí còn có chút đáng khinh này.

Lục Diễn cơ hồ có thể đoán được, chờ khi phim công chiếu, nhân vật của hắn không phải bị chìm nghỉm trong khí phách của nhân vật khác, thì chính là bị fan của nam nữ chính lôi ra không ngừng mà giày vò chứng minh tình yêu sóng gió của bọn họ. Ít nhất cũng có ít ỏi vài fan hâm mộ oán giận vì cái gì hắn phải nhận kiểu nhân vật thối nát như vậy, còn thêm một câu cảm thán đáng thương.

Hắn yên lặng thở dài trong lòng, mấy năm gần đây, hắn nhận đều là kiểu vai diễn này, không nổi trội, cũng không có gì đặc sắc, phần lớn đều là khiến người ta chán ghét phản cảm. Trừ bỏ vài fan thật lòng yêu mến, không có mấy người chú ý tới. Nhưng nếu hắn không nhận, chẳng những không có công việc, còn sẽ bị người đại diện không ngừng châm chọc khiêu khích.

Người đại diện của Lục Diễn tên là Phương Mãnh, ngoài Lục Diễn, dưới trướng của gã còn có ba bốn nghệ sĩ khác, đều giống Lục Diễn luẩn quẩn ở hạng ba hạng tư không có chút tiếng tăm. Phương Mãnh chung quy oán giận chính mình có tài nhưng không gặp thời, công ty tuyệt không coi trọng tài năng của gã, ném cho gã đều là nghệ sĩ không nổi tiếng cũng không có giá trị. Phương Mãnh tuy rằng không quá mức hà khắc với bọn họ, nhưng trong công việc cũng không quá quan tâm, càng nhiều thời gian gã đều dùng để đi nịnh bợ nghệ sĩ nổi tiếng trong công ty.

Có thể nói, tình cảnh hiện nay của Lục Diễn cùng người đại diện vô trách nhiệm không thoát khỏi liên quan. Nhưng với địa vị cùng giá trị của hắn hiện tại, muốn đổi một người đại diện khác gần như không có khả năng.

Thật sự thời điểm sóng nhỏ, Lục Diễn cũng từng có lúc cam chịu mà nghĩ, dứt khoát dời khỏi showbiz, hắn hiện tại không thể nói rõ tuổi có bao nhiêu trẻ, nhưng cũng không tính già, rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này tìm công việc khác nuôi sống bản thân cũng không thành vấn đề.

Chỉ là hắn chung quy không cam lòng.

Lục Diễn thích đóng phim. Cho nên hắn không thi đại học mà trực tiếp ghi danh vào học viện nghệ thuật. Hắn có thiên phú, cũng đủ cố gắng. Lúc học ở trường có thể coi là nhân vật làm mưa làm gió, thầy cô xem trọng, bạn học hâm mộ, nhiều fan sùng bái, tuy Lục Diễn làm người khiêm tốn nhưng trong lòng hắn không khỏi cũng có kiêu ngạo.

Thế nhưng khi chân chính bước vào thế giới hào nhoáng rực rỡ này, tình huống cùng với khi đi học lại hoàn toàn khác biệt.

Từ sau khi thử một vai quan trọng bởi vì ngoài ý muốn mà bỏ lỡ, giống như vận khí cả đời hắn đều theo đó mà đi, số phận ngang trái quả thực là cụm từ phác họa chính xác nhất đường đời của hắn.

Ngoại hình của hắnrất đẹp, là kiểu mọi người thường nói anh tuấn bức người, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mũi cao. Dáng người cũng tốt, lưng rộng eo thon, hai cặp chân dài, là một cái giá áo trời sinh, lúc còn đi học đã từng được mời làm người mẫu ảnh bìa mấy lần, sau khi tốt nghiệp, cũng từ những cái đó thu thập số lượng fan hâm mộ không nhiều lắm nhưng cũng đủ khoe khoang.

Diễn xuất Lục Diễn không tồi. Tuy rằng bởi vì xuất thân chính quy, ngay từ đầu khó tránh khỏi có chút đóng mác học viện nhưng sau vài năm mài giũa cộng thêm cố gắng của bản thân, mỗi lần đều nghiêm túc nghiên cứu nghiền ngẫm, không chỉ là của mình, còn có những nhân vật của người khác, diễn xuất càng thêm thuần thục.

Nực cười chính là, mặc dù hắn cố gắng như vậy, đến nay đều không nhận được một nhân vật nào có thể cho hắn phát huy đầy đủ thực lực. Người ta nói là vàng thì sẽ sáng lên, đến hắn thì chỉ còn lại vàng thau lẫn lộn.

Hắn chỉ cần một cơ hội. Ngay từ đầu, Lục Diễn chính là tin tưởng vững chắc như vậy.

Nhiều năm trôi qua, hắn không phải chưa từng gặp cơ hội, nhưng mà mỗi lần chung quy sẽ bởi vì nguyên nhân nào đó, thoáng qua bên người khiến người ta tiếc hận.

Nếu như nói lúc mới bắt đầu Lục Diễn còn có ngạo khí có phẫn nộ, hiện giờ nhiệt huyết cùng sắc sảo của hắn từ lâu đã bị hiện thực mài mòn. Tài năng của hắn ngay cả bộc lộ cũng chưa có cơ hội thì đã bị vùi dập.

Tình thế cường đại hơn người, hắn không thể không cúi đầu.

Nhưng mà cúi đầu rồi thì sao??

Lục Diễn âm thầm cười khổ, khi ngẩng đầu nụ cười đã trở nên khiêm tốn mà cảm kích, “Vậy cái này đi, vất vả Phương ca.”

Phương Mãnh gật gật đầu, lộ ra một nụ cười tôi hiểu, vỗ vỗ bả vai Lục Diễn, giọng điệu hơi chút mỉa mai: “Vẫn là tiểu Lục hiểu chuyện, không giống mấy đứa kia, kén cá chọn canh, cũng không nhìn thử thân phận của mình. Bản lĩnh không có, tính tình lại không tốt, khó trách không ngẩng đầu lên được.”

Lục Diễn khẽ cười, cũng không đáp lại.

Sau lưng nói người dài ngắn, chuyện như vậyhắn sẽ không làm, hiểu rõ tai vách mạch rừng lúc nào đắc tội người cũng không biết. Cho dù nói bây giờ chỉ là nhân vật nhỏ, ai biết thời điểm nào đó lại biến thành nhân vật tầm cỡ hoặc là vượt hơn cả những nhân vật lớn.

Lục Diễn đã từng nghe nói Phương Mãnh bởi vì mồm mép không tốt, trong lúc vô ý đắc tội người bị người gây khó dễ cho nên lúc này mới không được công ty coi trọng.

Đương nhiên, chuyện như vậy, hắn cũng sẽ không đi nhắc nhở Phương Mãnh.

Phương Mãnh thấy Lục Diễn không đáp lời, cũng thấy không thú vị, thu hồi tươi cười dặn một câu, “Vậy cậu chuẩn bị đi, sau đó tới đoàn làm phim. Tuy rằng không phải nhân vật quan trọng gì, cũng đừng để người ta lưu lại ấn tượng xấu.”

Lục Diễn gật đầu, mấy chuyện này hắn tất nhiên hiểu.

Phương Mãnh đang định mở cửa rời đi, lại xoay người, lộ ra một nụ cười hàm chứa ý tứ sâu xa, “Tiểu Lục a, vận khí của cậu cũng không tệ lắm. Nếu không có người bạn tốt đại minh tinh kia, cho dù là nhân vật như vậy, cũng không nhất định có thể rơi xuống tay cậu đâu. Phải biết rất nhiều người muốn lọt vào mắt Vương đạo diễn đó.”

Lục Diễn ngạc nhiên, “Từ Vĩnh Chu?”

Phương Mãnh cười như không cười, “Trừ cậu ta ra cậu còn có đại minh tinh nào khác là bạn sao?”

Lục Diễn trầm mặc một hồi, Phương Mãnh đã rời đi.

Nghĩ đến Từ Vĩnh Chu, Lục Diễn ánh mắt thoáng mờ mịt một chút, trong lòng hiện lên một loại cảm xúc không nói rõ.

Từ Vĩnh Chu là bạn học của Lục Diễn, cũng là bạn cùng phòng.

Khi còn học đại học, Lục Diễn nổi bật vượt trội, một thời không có đối thủ, nếu nhất định phải tìm ra một người có thể sánh cùng vậy cũng chỉ có Từ Vĩnh Chu, thậm chí có thể nói ngang sức ngang tài.

Nhưng mà sau khi tốt nghiệp, cảnh ngộ hai người cũng khác nhau một trời một vực.

Từ Vĩnh Chu hiện giờ hệt như mặt trời ban trưa, đại minh tinh chạm tay có thể bỏng, mà năm ấy tại giải Kim Biểu được phong ảnh đế, tất cả mọi người đều tán thưởng danh xứng với người.

Nghĩ đến thời điểm còn đi học, đối phương tuy rằng xuất chúng nhưng vẫn nơi nơi chốn chốn bị mình vượt qua, phảng phất hệt như một giấc mộng.

Lục Diễn trong lòng nổi lên chua xót.

Có điều nói lại, trong thế giới giậu đổ bìm leo còn có thể có người giúp đỡ mình, Lục Diễn vẫn cảm thấy ấm áp.

Những năm gần đây, mỗi khi lâm vào khốn cảnh hoàn toàn không có công việc, cơ hồ đều là Từ Vĩnh Chu ra tay giới thiệu hắn với đoàn phim, mặc dù lòng tự trọng ít nhiều có chút suy sụp cùng chịu áp chế, Lục Diễn cũng không phải không biết tốt xấu, bản thân cảm kích đương nhiên không cần phải nói, cũng vô cùng may mắn còn có một người bạn, người anh em tốt như vậy.

Nghĩ đến đây, Lục Diễn khẽ thở dài một hơi, cảm xúc có chút phức tạp, lấy điện thoại ra bấm số gọi đi, nhạc chờ êm tai vang lên hai câu đã có người bắt máy, thanh âm trong sáng quen thuộc truyền đến, “Alô….”

Lục Diễn không khỏi cúi đầu mỉm cười, “Vĩnh Chu, là tôi, Lục Diễn.”

Đối phương tựa như mới biết là ai, cười nói: “Là cậu sao Lục Diễn, thế nào, kịch bản mới thấy được không? Thật xin lỗi nhân vật cũng không khá lắm, vốn tôi muốn giúp cậu nhận vai nam thứ, nhưng công ty gần đây vừa lúc muốn nâng đỡ người mới, cậu biết đó tôi cũng…”

Lục Diễn thấp giọng ngắt lời: “Đừng nói như vậy, tôi hiểu được, rất cảm ơn cậu.”

Bên kia khẽ cười một chút, “Cậu là anh em của tôi, còn cần nói cảm ơn sao.”

Lục Diễn cũng cười, tâm tình tựa hồ theo hai chữ anh em này mà thả lỏng, ngữ khí cũng mang chút trêu chọc, “Vậy đại minh tinh, lúc nào rảnh rỗi cho tôi được hân hạnh mời cậu một bữa cơm.”

“Ha ha, tôi đây không khách khí. Nhưng mà hai ngày này có việc, chờ ba ngày sau đến đoàn phim gặp mặt rồi nói sau.”

“Ừ.” Lại tùy tiện hàn huyên hai câu Lục Diễn mới cúp điện thoại.

Bộ phim lịch sử này nam chính là Từ Vĩnh Chu, cho nên ba ngày sau vào đoàn phim, dĩ nhiên có thể gặp lại.

Ngày hôm sau Lục Diễn đi tham gia thử vai cho một bộ phim khác.

Đạo diễn là Tề Bạch nổi danh trong nước, phim điện ảnh của hắn rất có đặc trưng riêng, tuy rằng còn chưa đạt được giải thưởng quốc tế lớn, nhưng được không ít giải thưởng lớn nhỏ. Kịch bản cũng không tồi, biên kịch là Ngôn Trạm, kim bài nổi danh trong giới biên kịch. Hai người này hợp tác trên cơ bản phòng vé được bảo đảm. Đương nhiên chuyện khiến cho Lục Diễn thận trọng chính là, lần này vai hắn thử mặc dù là vai phụ nhưng cũng là vai diễn có phân lượng, diễn tả nội tâm rất nhiều, nếu diễn viên phát huy tốt, sẽ vô cùng thành công, nói không quá lời, vai phụ đánh sâu vào lòng người cũng không phải không có khả năng, đương nhiên nếu phát huy không tốt, cũng có thể lưu lại ấn tượng tầm thường. Đương nhiên Lục Diễn đối với diễn xuất của mình vẫn rất có lòng tin.

Có được cơ hội thử vai, là ngẫu nhiên cũng là tất nhiên.

Phó đạo diễn thực hiện bộ phim điện ảnh này, Lục Diễn trước đây từng hợp tác qua, trong lúc vô ý giúp đối phương chút việc, cho nên ấn tượng đối với Lục Diễn rất tốt, lần này nhìn thấy nhân vật kia liền lập tức nghĩ đến hắn, đề nghị với Tề đạo một chút, Tề đạo liền trực tiếp cho hắn tới thử vai.

Thời điểm nhận được điện thoại, Lục Diễn có chút kích động. Hắn vẫn luôn tin tưởng bản thân không thiếu thực lực,cái hắn thiếu chính là cơ hội. Nếu lần này có thể tiếp nhận nhân vật kia, Lục Diễn có tin tưởng hắn có thể phát huy thực tốt, đây chính là cơ hội hắn muốn nắm bắt, không cho phép thất bại.

Chuyện này Lục Diễn cũng không nói cho Phương Mãnh, không biết vì cái gì, hắn theo bản năng cảm thấy Phương Mãnh không đáng tin cậy, có gì đó gạt hắn. Hắn cũng không quá trông cậy vào Phương Mãnh, cho nên ngày hôm qua thời điểm Phương Mãnh lại một lần nữa bảo hắn nhận cái vai thối nát kia, hắn cũng không phẫn nộ không phản kháng. Vốn là không ôm kỳ vọng, cho nên sẽ không thất vọng.

Thử vai rất thuận lợi.

Lục Diễn hoàn thành rất tốt cảnh tượng đạo diễn chỉ định, sau đó bảo hắn trở về chờ thông báo.

Khi rời khỏi nơi thử vai, hắn khẽ mỉm cười, toàn thân đều có một loại cảm giác thả lỏng. Hắn tin tưởng nhân vật kia đã nắm chắc trong tay, vừa rồi khi thử vai, đạo diễnTề tuy rằng vẫn không nói gì nhưng Lục Diễn cũng không xem nhẹ tán thưởng cùng tán thành trong ánh mắt hắn.

Tâm tình thực tốt, Lục Diễn nhất thời không nghĩ cứ như vậy trở về, ngày mai sẽ phải vào đoàn phim lịch sử kia, mặc dù là nhân vật nhỏ, nhưng thời gian quay kéo dài, nhân vật nhỏ không có đặc quyền, chỉ có thể luôn đi theo đoàn phim, phỏng chừng có một đoạn thời gian rất dài không thể nhàn nhã.

Lục Diễn một đường bước đi, thời điểm ngang qua quảng trường trung tâm, trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc ngồi trong góc một quán cà phê hẻo lánh.

Một là người đại diện của hắn Phương Mãnh, một người khác tuy rằng đeo kính râm cùng mũ ngụy trang, nhưng bóng dáng kia Lục Diễn sẽ không nhận sai, đúng là bạn tốt kiêm anh em tốt của hắn, Từ Vĩnh Chu.

Lục Diễn mày khẽ chau lại, hai người kia như thế nào lại ngồi cùng một chỗ?

Một loại trực giác không thoải mái khiến hắn nhịn không được lặng lẽ đi vào, ngồi xuống một vị trí trong góc chết lại có thể nghe được bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Chân tướng vĩnh viễn đều xấu xí như vậy.



Hoàn chương 1

☆,

Bình Luận (0)
Comment