.
Doanh số phòng vé của bộ phim《Truyền kỳ về Vương Huyền Sách》cuối cùng dừng ở mức 8,7 triệu, đây là con số thường thấy trong phim của Trần Lập. So với《Chẳng cần lí do》 đạt hơn mười triệu thì nó không tính là nhiều, có điều doanh thu của《Chẳng cần lí do》cao vốn bởi vì nó có nhân tố bên ngoài, thậm chí bảo nó trở thành hiện tượng cũng không quá. Đương nhiên, điều đó cũng không có nghĩa nó không phải bộ phim hay, chỉ với việc nó được đề cử giải thưởng phim hay nhất trong lễ trao giải Kim Tượng tại Hồng Kông đã đủ để chứng minh đây là một bộ phim đủ xuất sắc, mức độ tán thành cực cao.
Bình chọn cho giải Kim Tượng có hạn chế khu vực nhất định, phải là phim Hồng Kông được công chiếu rộng rãi mới có thể tham tuyển, mà điều kiện để trở thành phim Hồng Kông ít nhất phải đáp ứng hai điều, thứ nhất đạo diễn phải có giấy căn cước chứng nhận là công dân lâu dài của Hồng Kông: công ty sản xuất phim phải có đăng ký hợp pháp tại Hồng Kông; cùng với trong đoàn phim có nhân viên là công dân của Hồng Kông. Những hạn chế này đã gây trở ngại nhất định cho một số bộ phim Trung Quốc lục địa ở cả mảng doanh số phòng vé cùng tư cách tham gia dự tuyển, cho nên so với giải Kim Mã ở Đài Loan, lực ảnh hưởng của giải Kim Tượng sẽ nhỏ hơn chút đỉnh. Nhưng bất kể như thế nào, giải Kim Tượng ở Hồng Kông, giải Kim Mã ở Đài Loan và giải Kim Ngưu ở nội địa đều cùng được xưng là ba giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Hoa ngữ.
Vương Dịch vốn là người Hồng Kông,《Chẳng cần lí do》trên thực tế lại là bộ phim hợp tác sản xuất, cho nên dĩ nhiên không thiếu tư cách dự thi.
Trong danh sách những phim được đề cử hai tháng trước lễ trao giải,《Chẳng cần lí do》tổng cộng được đề cử ở bảy hạng mục, bao gồm phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cùng quay phim xuất sắc nhất, trong đó nam diễn viên chính xuất sắc nhất có hai người được đề danh.
Một bộ phim lại đề danh hai nam diễn viên chính hoặc nữ diễn viên chính, loại tình huống này cũng không thường gặp, nhưng không phải không có. Chẳng qua là《Chẳng cần lí do》lại có chút đặc biệt, bởi vì đề tài của phim, nó đã định trước sẽ không thể tranh cử ở giải nữ chính xuất sắc nhất, mà hiện tại hai nam chính lại đồng thời được đề danh.
Trước lễ trao giải Kim Tượng, giải trí Phượng Hoàng làm một bài phỏng vấn hai nam chính trong phim《Chẳng cần lí do》: Hàn Uyên và Lục Diễn.
Trong buổi phỏng vấn Hàn Uyên và Lục Diễn ăn mặc nghiêm túc, thế nhưng tư thái lại thoải mái tùy ý, cũng không có cái vẻ “Chuẩn mực ảnh đế” gì đó. Hàn Uyên vốn là khách quen của lễ trao giải Kim Tượng, hắn thoải mái còn dễ hiểu; Lục Diễn là một người mới chỉ ra mắt ba bốn năm, còn có thể xem là “diễn viên mới”, vẻ trầm ổn của hắn thì khá là hiếm thấy. Có điều tuy rằng ra mắt không lâu, nhưng dù sao cũng là người cầm “Cành cọ vàng” ở liên hoan phim Cannes, ngẫm lại cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Sau khi《Chẳng cần lí do》hoàn thành tuyên truyền cuối cùng, đây là lần đầu tiên gặp mặt giữa Hàn Uyên và Lục Diễn, trước khi bắt đầu phỏng vấn, hai người đã hàn huyên đôi câu, hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương, tán gẫu về kế hoạch sắp tới, lại nói đùa vài câu, không khí rất hòa hợp.
Hàn Uyên và phóng viên của giải trí Phượng Hoàng đã là người quen cũ, cũng từng phỏng vấn rất nhiều lần, cho nên lúc này đây phóng viên liền đặt trọng điểm ở trên người Lục Diễn.
Chờ người quay phim chuẩn bị xong, phóng viên bắt đầu vào vấn đề.
Phóng viên: Đầu tiên chúc mừng hai anh được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lễ trao giải Kim Tượng. Theo dự đoán của mọi người, các anh là người có cơ hội giành giải cao nhất, không biết hai anh có cảm giác gì lúc này?
Hàn Uyên trả lời trước : Vẫn có chút khẩn trương. Tôi lần đầu tiên thử sức ở đề tài này, có thể được đề danh chứng tỏ đã chiếm được sự ủng hộ của mọi người, cũng chứng tỏ lần thử sức này tôi đã thành công. Như vậy tôi đã rất cao hứng, về phần có thể đoạt giải hay không, còn phải xem duyên phận.
Phóng viên: Nếu không nhớ lầm, đây là lần thứ mười một Hàn tiên sinh được đề danh ở giải Kim Tượng, trước cũng đạt được năm hay sáu lần giải thưởng rồi nhỉ ?
Hàn Uyên: Năm lần.
Phóng viên: Tỉ lệ đoạt giải rất cao a, khó trách Hàn tiên sinh có thể bình tĩnh đến vậy. Vậy còn Lục tiên sinh thì sao, hiện tại anh có cảm nghĩ gì?
Lục Diễn: Tôi rất thích cái nghiệp diễn viên này, mỗi một lần nhận một nhân vật mới, tôi đều sẽ dành hết tâm sức nghiền ngẫm nghiên cứu,《Chẳng cần lí do》cũng thế. Anh nếu hỏi tôi có muốn đạt giải hay không, tôi rất muốn. Nhưng nếu không được cũng không sao hết, tôi còn trẻ, cái tôi có chính là cơ hội, lúc này không được, thì chờ lần tiếp theo, tiếp theo không được, còn có lần sau nữa. Được giải đương nhiên vui vẻ, không được thì tôi cũng đã cố hết sức, sẽ không có gì phải thất vọng.
Phóng viên: Hai anh cảm thấy giữa hai người ai có tỷ lệ đạt giải cao hơn?
Lục Diễn giành trước nói một câu : Tôi hy vọng chúng tôi có thể đồng thời lấy được thưởng.
Lục Diễn và Hàn Uyên liếc nhau, khẽ cười. Giải Kim Tượng cho phép song hoàng, cũng từng có tiền lệ như vậy, nhưng cực kỳ hiếm.
Phóng viên:《Chẳng cần lí do》là tác phẩm điện ảnh rất đặc sắc, khi chiếu phim tôi cũng đi xem, xem tận hai lần đó, còn mua DVD về cất giữ, tôi thật sự rất thích.
Hàn Uyên & Lục Diễn: Cám ơn đã ủng hộ.
Phóng viên: Trong phim hai người là một đôi tình nhân, tôi nhớ rõ Hàn tiên sinh từng nói qua không đóng phim đề tài đồng tính là bởi vì sợ bị ảnh hưởng, vậy hiện tại cảm giác sau khi đóng phim của anh thế nào?
Hàn Uyên trả lời vui vẻ: Nếu còn là người mười mấy tuổi, tôi có khi sẽ thật sự bị ảnh hưởng đấy. Khi trẻ tôi dễ dàng nhập vào vai diễn quá sâu, thiếu chút nữa buồn phiền đến mức phải tới gặp bác sĩ tâm lý. Hiện tại tôi luyện nhiều năm, đã biết nên bứt ra khỏi nhân vật thế nào. Có điều tôi rất thích cái loại cảm giác đắm chìm trong vai diễn này, cũng vui vì đã có thể tự mình trải nghiệm.
Hàn Uyên thành danh đã lâu, với địa vị hiện giờ của hắn trong giới giải trí những scandal bình thường căn bản chẳng thể dao động nổi hắn, cho nên có thể thẳng thắn mà nói ra suy nghĩ của chính mình. Hơn nữa giải trí Phượng Hoàng đưa tin vẫn luôn rất công tâm, sẽ không cố ý bẻ cong hoặc là cắt câu lấy nghĩa để câu khách. Nếu đổi thành mấy loại báo lá cải, có lẽ ngày hôm sau đầu đề chính là “Hàn Uyên công bố yêu Lục Diễn, không thể tự kềm chế lâm vào nội tâm nhân vật”. Đương nhiên, mấy loại báo hạng ba đó, hiện tại cũng không có cơ hội phỏng vấn Hàn Uyên.
Phóng viên: Vậy Lục tiên sinh thì thế nào?
Lục Diễn mỉm cười, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu : Tôi sẽ không bởi vì một bộ phim mà thay đổi tính hướng.
Đây là lời hắn đã từng nói với Tần Phong, cũng là sự thật. Nếu phóng viên này đủ sắc bén thì sẽ phát hiện ra những lời này hơi có vấn đề, bởi vì người bình thường trả lời phải là, tôi sẽ không bởi vì một bộ phim mà biến thành đồng tính luyến ái. Nhưng hiển nhiên, người phóng viên này không sắc bén đến vậy, hoặc là nói cũng không để ý, cho nên không tiếp tục truy vấn, mà là thay đổi đề tài.
Phóng viên: Nghe nói trên internet có một bài viết với chủ đề bầu chọn cho nam diễn viên được gay yêu thích nhất, Lục tiên sinh đứng đầu danh sách, mà còn vượt rất xa người thứ hai. Đối với điều này, Lục tiên sinh có ý kiến gì không?
Lục Diễn: Rất cảm ơn các bạn đã yêu thích cùng ủng hộ, điều này chứng tỏ diễn xuất của tôi đã chiếm được yêu mến cùng khẳng định của các bạn. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, dùng tác phẩm hay hơn nữa để gửi lời cảm ơn đến các bạn.
Phóng viên: Hiện tại nghe nói Hàn tiên sinh có mấy kế hoạch, một là bộ phim Hồng Khải Sinh, hợp tác với Hoàng Chấn, một cái là Tề Bạch, hợp tác cùng Trầm Phong. Anh đã xác định là cái nào chưa?
Hàn Uyên: Còn chưa xác định, kịch bản cuối cùng của Hồng Khải Sinh còn chưa định ra, hiện còn đang trong giai đoạn đầu. Tề Bạch cũng vậy. Chúng tôi đều phải xem qua kịch bản mới có thể quyết định.
Phóng viên: Vậy Lục tiên sinh thì sao nhỉ? Nghe nói công ty anh đang chuẩn bị đầu tư một bộ phim, có thể tiết lộ một chút là dạng phim gì không?
Lục Diễn: Công tác chuẩn bị đã hoàn thành cơ bản, qua một thời gian ngắn nữa sẽ chính thức bắt đầu tuyển chọn diễn viên, đến lúc đó mọi người có thể biết.
Phóng viên: Lục tiên sinh là nam chính sao?
Lục Diễn: Trên cơ bản đúng là vậy.
Phóng viên: Anh có suy nghĩ qua tự mình làm đạo diễn không?
Lục Diễn: Hiện tại thì không. Tôi hiện tại vẫn tập trung vào nghiệp diễn xuất thì hơn, đương nhiên, bây giờ còn kiêm thêm nhà sản xuất. Về phần đạo diễn, sau này có cơ hội có lẽ sẽ thử, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.
Phóng viên: Câu hỏi cuối cùng, mời hai anh nhận xét vài câu về đối phương.
Hàn Uyên: Lục Diễn là diễn viên rất xuất sắc, hợp tác với cậu ấy hai bộ phim đều tạo cảm giác thú vị, cậu ấy vừa có thiên phú, lại có cố gắng. Tôi bội phục nhất chính là cậu ấy vừa có thể nhập vai nhanh mà cũng có thể bứt ra khỏi vai diễn rất tốt, thiên phú chính là cái vốn của diễn viên. Giả như thêm một thời gian nữa, nhất định cậu ấy sẽ trở thành diễn viên ưu tú nhất.
Lục Diễn cũng nói về suy nghĩ của mình: Hàn Uyên là diễn viên tôi thưởng thức nhất, có thể cùng anh ấy hợp tác tôi cảm thấy cực kì vinh hạnh, từ trên người anh ấy tôi học được rất nhiều thứ, hy vọng chúng tôi về sau còn có cơ hội hợp tác.
Cùng ngày diễn ra lễ trao giải Kim Tượng, Tô Mạc dành thời gian bay đến Hồng Kông. Lục Diễn cải trang toàn thân rồi tới sân bay đón người. Thời tiết tháng tư đã bắt đầu nóng lên, áo bành tô mũ nón gì đó sẽ rất rêu rao, cho nên hắn chỉ đeo cặp kính râm to che lấp. Hồng Kông mặc dù nhỏ, minh tinh cũng không ít, mỗi ngày nhìn thấy ca sỹ, diễn viên đeo kính râm đi dạo phố, người dân thấy nhiều cũng thành quen, trừ bỏ vài cô cậu học trò sẽ đánh bạo tiến lên xin kí tên, cơ bản không có ai ngăn cản.
Sau khi đón được người, cả hai liền tùy tiện đi dạo Cửu Long. Bình thường bọn họ hầu như không có cơ hội đi dạo phố, không phải thời gian không cho phép, mà là thân phận không cho phép. Có điều hai người đàn ông, vốn đối với việc dạo phố không mấy hứng thú. Cho nên hai người chỉ là mặc quần áo bình thường dạo chơi trong nội thành, nếm thử đặc sản của địa phương, cảm cuộc sống thường nhật có giống như trong phim Hồng Kông hay không. Đối với bọn họ mà nói, đây ngược lại là trải nghiệm rất mới lạ.
Giữa chừng cũng gặp mấy fan nhận ra Lục Diễn đến yêu cầu kí tên, những lúc đó, Tô Mạc liền đứng cách xa một chút, lẳng lặng chờ đợi. Vốn fan nhìn thấy bên người Lục Diễn có một anh chàng đẹp trai như vậy đều liều mạng mà nhớ xem có phải minh tinh nào đấy không quá nổi danh nào đó hay không, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, chỉ đành tin tưởng đối phương không phải minh tinh, nếu không vẻ điển trai cùng khí chất như thế chỉ cần gặp qua tuyệt đối không thể quên.
Cũng có fan lớn mật hỏi Lục Diễn đó là ai, Lục Diễn nhẹ nhàng mỉm cười, đáp một câu “người nhà”, fan đương nhiên tưởng là anh em, thầm nghĩ lớn lên tuy rằng không giống nhau, nhưng đều anh tuấn đẹp trai, nhất định là bởi vì gien di truyền. Còn có fan được một tấc lại muốn tiến một thước muốn chụp ảnh chung, Lục Diễn liền lắc đầu từ chối, fan chỉ có thể thất vọng mà rời đi.
Nên fan đó vừa về nhà liền post bài trên Weibo, “Tuyệt vời ông mặt trời, hôm nay đi chơi, ở gần Hung Hom gặp được nam thần Lục Diễn, đã được kí tên, đáng tiếc không chụp ảnh chung #ủy_khuất. PS: anh trai của nam thần cũng đẹp trai kinh người.”
Rất nhanh, Weibo đã có vô số lượt bình luận, mà điểm mọi người chú ý cũng không hoàn toàn giống nhau.
“Cái gì? Nam thần ở Hung Hom, tui vừa mới ở chỗ đó mà, sao tui không đụng ảnh, mợ nó!”
“What? Nam thần tới Hồng Kông khi nào? Sao ta không biết gì hết.”
“Đặc biệt nhắn lầu trên, hôm nay là liên hoan phim Hồng Kông, vai Quý Do của nam thần được đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Hiện tại đương nhiên ở Hồng Kông.”
“Cái gì gì cơ? Lục Diễn có anh trai, chưa từng nghe bao giờ a!”
“23333, ta chỉ chú ý tới mấy chữ, đẹp trai kinh người. Nếu có thể đạt tới tiêu chuẩn nam thần, thế thì tuyệt đối là gien quá đỉnh.”
“Ách, tuy rằng khí chất không giống nhau, nhưng vẻ đẹp tuyệt đối không thua kém nam thần. Nói thực ra, tui ngược lại càng thích kiểu đẹp trai như vậy, vừa thấy chính là kiểu tổng tài lãnh khốc, đáng tiếc không được nghe giọng nói, nếu là cái loại trầm thấp dịu êm có thể làm cho lỗ tai cũng nở hoa thì quá hoàn mỹ. A a a a, không được, tưởng tượng nữa tui sẽ phản nam thần mất.”
“Không hình không chân tướng, nói cái lông a.”
…
Trước khi đại lễ trao giải bắt đầu, Tô Mạc vào hội trường.
Lục Diễn cùng Hàn Uyên đi trên thảm đỏ, khi hai vị nam thần xuất hiện trên thảm đỏ, fan hai bên cơ hồ hét khàn giọng, ngoại trừ gọi “Hàn Uyên” “Lục Diễn”, còn có cả người gọi “Thầy Trang” cùng “Quý Do” , sau đó, lại chỉ còn mấy câu “Cùng một chỗ, cùng một chỗ”.
Phóng viên hai bên cũng không ngừng gọi hai người, “Nhìn bên này, nhìn bên này”, “Lục Diễn, Hàn Uyên, nhìn bên này một chút”, “Nơi này, nơi này, cùng nhau chụp một tấm.”
Đi qua thảm đỏ rồi đi tới chỗ rào chắn kí tên vẫn chưa chấm dứt, mấy phóng viên còn đang chờ phỏng vấn, trong đó một phóng viên cười hỏi, “Hai vị hôm mặc trang phục tình nhân sao?”
Đêm nay Lục Diễn mặc một bộ tây trang màu trắng, áo sơ-mi trắng điểm thêm một cái nơ đen, thoạt nhìn trẻ trung tao nhã. Hàn Uyên lại là một bộ tây trang màu đen, có vẻ trầm ổn nội liễm. Liên tưởng đến nhân vật cùng hình tượng của họ trong phim, thực sự cảm thấy đôi chút hương vị trang phục tình nhân.
Hàn Uyên cùng Lục Diễn cười nhìn nhau, rất ăn ý mà trả lời, “Chỉ là trùng hợp thôi.”
Đi vào hội trường, ánh mắt Lục Diễn trước tiên lướt qua toàn bộ khán đài một vòng, rất nhanh liền thấy được Tô Mạc lẳng lặng ngồi ở bên kia, Tô Mạc hiển nhiên cũng cảm ứng được ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn về bên này. Ánh mắt hai người trên không trung gặp nhau, triền miên trong chốc lát, Lục Diễn nhẹ nhàng cong cong khóe mắt, Tô Mạc không khỏi rũ xuống mắt tiệp, khi lần nữa nâng mắt, ánh mắt Lục Diễn vẫn như cũ ôn nhu chăm chú nhìn anh.
Cuối cùng Lục Diễn vẫn ngồi cùng đoàn phim, không cố ý đến bên người Tô Mạc. Vị trí của hắn so với Tô Mạc càng gần sân khấu hơn, tuy rằng không tiện quay đầu lại nhiều lần, nhưng hắn vẫn luôn có thể cảm giác được đối phương đang chăm chú dõi theo hắn, trong lòng cảm thấy thực yên ổn.
Giải thưởng cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tương đối gần cuối, trước đó trong đám giải thưởng,《Chẳng cần lí do》chỉ lấy được một giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, người đoạt giải chính là Lý Tuyết trong vai Trần Dao, đây là giải thưởng đầu tiên của cô trong các lễ trao giải lớn, bởi vậy cô kích động đến mức rơi lệ. Lục Diễn mỉm cười nhìn bộ dáng Lý Tuyết, không khỏi nhớ tới chính mình lần đầu tiên được giải, chỉ tiếc dẫu giải thưởng nam diễn viên phụ xuất sắc nhất ở giải Bách Thảo là danh hiệu đầu tiên trong cuộc đời hắn, đáng tiếc khi đó tâm của hắn đã không còn là người trẻ tuổi nữa, cũng lĩnh hội không nổi cái loại kích động đơn thuần này. Hai năm trước tại liên hoan phim Cannes lấy danh hiệu ảnh đế cũng là điều nằm trong dự liệu của hắn, cho nên cũng hòa tan đi phần vui sướng đó. Lục Diễn không phủ nhận, hắn đối với danh hiệu ảnh đế Kim Tượng hôm nay có khát vọng sâu đậm, giống như đây mới là lần đầu tiên khẳng định đối với hắn trong cả hai kiếp người. Có điều, cũng như hắn phát biểu trong buổi phỏng vấn, được giải dĩ nhiên đáng mừng, nhưng nếu không được cũng chẳng cần u sầu, hắn còn trẻ, còn có rất nhiều rất nhiều cơ hội.
Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cùng tiếng vỗ tay hân hoan của mọi người, mãi cho đến khi khách mời trao giải cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất lên sân khấu hắn mới phấn chấn hẳn lên.
Khách mời trao giải là Địch Hồng, nữ diễn viên nổi danh nhất nhì Hồng Kông, cũng hai lần đạt danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại giải Kim Tượng. Bà là nữ vương hài kịch Hồng Kông, tác phẩm thành danh cùng tiêu biểu nhất đều là hài kịch. Tại thời điểm phổ biến quan điểm cho rằng diễn viên hài kịch không bằng chính kịch, bà có thể dựa vào phim hài kịch mà hai lần đạt ảnh hậu, có thể thấy được diễn xuất của bà vô cùng vượt trội.
Dấu hiệu nhận biết rõ ràng nhất của Địch Hồng chính là nụ cười, thoạt nhìn liền đặc biệt có cảm giác vui vẻ, rất có thiên phú hài kịch, chỉ có điều nghe nói đây là kết quả nhiều năm luyện thành. Mặc dù trong phim bà luôn vào đủ loại vai với tạo hình kỳ quặc, nhưng kỳ thật bà cũng coi là mỹ nhân trong giới.
Đêm nay Địch Hồng mặc đầm dạ hội dài màu đen, tóc búi cao lộ ra cần cổ trắng, chiếc váy đen càng làm nổi bật làn da trắng của bà.
Địch Hồng mỉm cười đi đến trước sân khấu, cùng MC chương trình trò chuyện vài câu thay đổi không khí, rồi mới bắt đầu công bố danh sách đề cử. Tuy rằng mỗi người được đề của từ hai tháng trước đã biết, nhưng danh sách đầy đủ chân chính bây giờ mới công bố ra ngoài.
Đề cử cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tổng cộng có năm người, lần lượt là Hàn Uyên với《Chẳng cần lí do》; Lục Diễn《Chẳng cần lí do》; Trầm Phong với《Cuộc chiến tận thế》; Trì Vũ Hàm《Yêu không muộn màng》và Lý Niệm với《Mặt trời mọc》.
Trước lúc công bố, Địch Hồng nói đùa vài câu với những người được đề cử, “Hàn Uyên chúng ta đã là bạn bè lâu năm rồi, vốn nhiều năm giao tình thế thì chị phải là người hy vọng cậu đạt giải. Có điều cậu xem cậu cầm nhiều cúp lắm rồi, cũng phải cho người trẻ tuổi ít cơ hội a. Như vậy đi, nếu lần này cậu lại cầm cúp về, cậu phải mời chị ăn bữa cơm; nếu cậu không nhận cúp lần này, chị đây sẽ mời cậu. Được không?”
Ngồi ở dưới khán đài, Hàn Uyên ôn hòa mỉm cười, gật đầu đáp ứng trong tiếng cười vang xung quanh.
Địch Hồng lại tiếp tục cười nói với Lục Diễn, “Bạn bè quen thuộc của tôi cũng biết con người tôi có một tật xấu, chính là nhìn thấy anh chàng nào đẹp trai liền đi không nổi. Lục Diễn chính là kiểu đẹp trai có thể làm cho tôi đứng hình. Nói thật tôi đặc biệt thích Quý Do, lúc xem phim tôi đều khóc, nếu mà tôi trẻ lại mười mấy tuổi, không chừng sẽ theo đuổi cậu đó. Cho nên, nếu đêm nay cậu ôm cúp về nhà, Lục Diễn, nhớ mời chị uống chén rượu đấy.”
Hiện trường lại bộc phát tiếng cười. Hồng Kông là nơi không quá lớn, hàng năm các khuôn mặt tham dự lễ trao giải đa số đều quen thuộc, mọi người cũng đều thân thuộc với nhau. Cho nên so với các lễ trao giải khác, không khí không quá nghiêm túc như bình thường, khách mời trao giải cũng đều đặc biệt thoải mái, vui đùa cũng không hề cố kỵ. Lục Diễn liền mỉm cười gật đầu đáp ứng.
Kế tiếp Địch Hồng cũng đùa vài câu với Trầm Phong, Trì Vũ Hàm và Lý Niệm, không khí khẩn trương bởi vì những tiếng cười mà dần bị xua đi.
Đùa giỡn vui vẻ xong, Địch Hồng mở phong thư trong tay, nhìn kết quả cuối cùng, sau đó ngẩng đầu, cười nói, “Xem ra có người phải mời tôi uống rượu rồi. Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần thứ ba mươi chín của giải Kim Tượng Hồng Kông là —— Lục Diễn!”
Thời điểm kết quả được xướng lên, trong lỗ tai Lục Diễn đột nhiên ‘ông’ một chút, nhất thời không nghe rõ gì. Sau khi tiếng vỗ tay vang lên, hắn còn ngồi im, mãi đến khi Hàn Uyên bên cạnh đụng hắn một cái, hắn mới kịp phản ứng là mình đoạt giải. Lục Diễn lập tức đứng lên, nắm tay Hàn Uyên bên cạnh, Hàn Uyên đứng dậy hơi ôm hắn một chút, cười nói với hắn tiếng chúc mừng.
Lục Diễn vừa bắt tay với mọi người chung quanh, vừa theo bản năng mà tìm kiếm ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, rất nhanh ngay trong đám người thấy được nụ cười nhẹ của Tô Mạc.
Tô Mạc không cố ý lại đây, bên ngoài cũng không thể hiện phản ứng gì lớn, nhưng đôi mắt đen sáng ngời của anh có vẻ sáng hơn, trong mắt ý cười tràn đầy giống như muốn trào ra, anh hơi hơi hé miệng, không tiếng động mà mấp máy mấy chữ “Chúc mừng anh” .
Sự kích động của Lúc Diễn lập tức liền lắng đọng lại, đáp lại một cái mỉm cười, xoay người đi lên sân khấu.
Địch Hồng chờ Lục Diễn đi tới, khẽ nâng hai tay ôm hắn, cười nói, “Chúc mừng cậu.”
Lục Diễn thấp giọng nói câu “Cám ơn chị” .
Địch Hồng tạm thay mặt MC trong chốc lát, phỏng vấn vài câu với người mới nhận được danh hiệu ảnh đế Kim Tượng, “Cảm giác được giải thưởng thế nào?”
Lục Diễn mỉm cười, “Cực kì kích động.”
Địch Hồng cười hỏi, “Sao mà chị nhìn không ra cậu có kích động nhỉ?”
“Ài, đại khái là em diễn xuất tốt. Ở trong lòng em tự nói với mình, Lục Diễn, mặc kệ mày có kích động thế nào, cũng phải biểu hiện như không có việc gì, không thể thất thố.” Lục Diễn cười nói.
Địch Hồng tiếp lời, “Cậu giỏi lắm. Kế tiếp, nhận cúp của cậu nè, cậu có thể bắt đầu phát biểu cảm nghĩ của mình được rồi.”
Địch Hồng cười lấy cúp Kim Tượng trên khay, hai tay giao cho Lục Diễn, Lục Diễn cũng thành kính mà vươn hai tay tiếp nhận.
Địch Hồng chỉ về hướng micro ra hiệu “mời”, rồi mỉm cười xuống sân khấu.
Hắn lấy lại bình tĩnh, đỡ lấy micro, nghĩ một chút rồi chậm rãi nói, “Tuy rằng tự nói với mình phải trấn định, nhưng tôi kỳ thật vẫn rất kích động. Tuy không phải lần đầu tiên tôi nhận được giải thưởng, nhưng mỗi một lần đều là một hành trình mới, mỗi một lần được khẳng định đều có trọng lượng không thể khinh thường. Tôi biết nhận được giải thưởng này cũng không có nghĩa tôi giỏi hơn người khác, mà là bởi vì mọi người cho tôi nhiều sự ủng hộ hơn, tôi cũng nhất định sẽ trong sự cổ vũ này nghiêm túc cố gắng hơn nữa.
Người muốn cảm ơn thật sự rất nhiều, đầu tiên là đạo diễn Vương Dịch cùng tiền bối Hàn Uyên, cám ơn hai người cho tôi cơ hội này, còn có tất cả nhân viên đoàn phim, tôi thực sự rất cảm kích đoạn thời gian chúng ta ở chung, hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác. Tôi còn muốn cảm ơn tất cả những người đã bình chọn cho tôi, cám ơn sự khẳng định mọi người giành cho tôi. Cuối cùng, người tôi muốn cảm ơn nhất, bây giờ tôi còn chưa thể nói ra tên của người đó, nhưng cái tên này đã khắc vào nơi sâu nhất của linh hồn tôi.”
Hiện trường đã bộc phát tiếng “A a á” ồn ào hỗn loạn, mấy người có chút thân quen liền bắt đầu kêu lên, “Nói ra nói ra nói ra!”
Lục Diễn mỉm cười, giơ cúp lên, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, ánh mắt lướt qua mọi người, dừng lại ở dáng hình trầm tĩnh ngồi ở nơi kia, ánh mắt giao nhau, thâm tình như thế, một cái liếc mắt ân tình vạn năm!
Hoàn chương 102
☆,