Thông thường, chuẩn bị quay phim đều là công việc của đạo diễn. Trên thực tế đoàn phim《Cố hương》đúng là do một tay Lý Nhiễm lập ra kế hoạch cũng như thực hiện công tác chuẩn bị. Nhưng làm nhà sản xuất, Lục Diễn cũng có tiếng nói, trừ bỏ không can thiệp ý tưởng làm phim của đạo diễn, những phương diện khác có thời gian hắn đều tận lực tham dự. Cho nên ngoài mấy việc nhỏ lặt vặt, tất cả những công tác quan trọng cùng với vai diễn chủ yếu đều là do hai người đồng thời quyết định.
Mấy ngày trước khi Lục Diễn tham gia một chương trình thì nhận được điện thoại của Lý Nhiễm, nói cho hắn biết diễn viên đóng vai phụ khá quan trọng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cũng may người không có vấn đề gì lớn, nhưng phải nghỉ dưỡng một thời gian, chỉ sợ không cách nào tiến vào đoàn phim đúng hạn.
Đoàn phim đã khởi quay được một thời gian, nhân vật kia tuy rằng phần diễn không nhiều lắm nhưng là nhân vật mấu chốt, nếu chờ diễn viên dưỡng thương xong chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim. Chính vì hiểu được, đối phương cũng rất hiểu chuyện mà chủ động yêu cầu rời khỏi bộ phim, đoàn phim liền sảng khoái đồng ý, cũng không bắt người đó bồi thường gì cả. Mấy ngày nay vừa lúc Lục Diễn bận rộn, chuyện tuyển chọn liền giao cho mình Lý Nhiễm, chờ khi Lý Nhiễm thông báo cho hắn đã chọn xong, là một người mới, Lục Diễn cũng không để ý. Lục Diễn biết ánh mắt Lý Nhiễm độc đáo, người hắn chọn khẳng định không thành vấn đề, cho dù là người mới cũng không đáng lo, diễn viên lọt vào mắt Lý Nhiễm ắt phải có tài năng.
Khi Lục Diễn trở lại đoàn phim trông thấy diễn viên mới kia, đầu tiên cảm thấy có chút quen mắt, có điều hắn nhất thời nghĩ không ra đã gặp nhau ở nơi nào. Vai diễn kia yêu cầu một chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp rạng rỡ, diễn viên ký hợp đồng trước đây vốn là con lai, ngũ quan xuất chúng, khiến người ta vừa thấy liền sinh thiện cảm, lúc ấy Lục Diễn cùng Lý Nhiễm cơ hồ quyết định chọn cậu ta ngay lập tức, sau khi biết cậu ta bởi vì sự cố không thể tham gia phim, Lục Diễn vẫn luôn tiếc nuối. Khó được chính là, hiện giờ thay đổi thành người này, diện mạo không hề thua kém người ban đầu, nhất là thời điểm cười rộ lên, hơi có vẻ ngây thơ cùng ngại ngùng, đặc biệt dễ dàng kích khởi tâm tính người mẹ của giới nữ, nhìn người vây chung quanh cậu ta cơ hồ đều là nhân viên nữ liền biết.
Cũng không biết Lý Nhiễm từ nơi nào tìm đến một thiếu niên xuất sắc như vậy, có lẽ là người mới ra mắt. Năm nay Lục Diễn vẫn luôn bận rộn, không có thời gian chú ý người mới ra mắt trong showbiz cũng là điều bình thường. Dù sao trong cái giới này, hôm nay người mới xuất hiện, đảo mắt một cái liền có thể thành người cũ bị lãng quên. Mọi người tự cố gắng bảo trụ vị trí rồi hướng lên phía trước còn không kịp, nào còn rảnh hơi quản được nhà người khác ra sao.
Lục Diễn không khỏi hướng mắt nhìn diễn viên mới bên kia thêm hai lần, Tống Huy bước lại đây thần bí cười nói, “Lục ca có phải cảm thấy cậu nhóc này quen mắt hay không?”
“Ừ? Hình như từng thấy qua rồi?” Lục Diễn hỏi.
“Em biết anh không nhớ rõ mà.” Tống Huy cười ha ha, “Anh còn nhớ rõ năm trước anh đến học viện âm nhạc quyên tiền không, lúc anh rời đi có một sinh viên nhận được học bổng cản xe chúng ta đó.”
“À, ra là cậu ta.” Lục Diễn chợt nghĩ ra.
“Lúc ấy cậu ta đột nhiên lao ra em hết cả hồn, hiện tại nhớ tới còn sợ đấy. Người trẻ tuổi lá gan lớn thật.” Tống Huy tặc lưỡi nói.
Lục Diễn cười nhìn cậu, “Cậu hình như cũng không lớn hơn người ta bao nhiêu, dùng cả ngữ khí ông cụ non lên mặt. Mà cũng vì vậy, cậu liền nhớ rõ cậu ta lâu đến thế? Thù dai thật.”
“Cũng không phải nha.” Tống Huy gãi gãi đầu, “Lục ca bình thường anh không chú ý người mới nên không biết, thằng nhóc này hiện tại nổi lắm đấy. Hồi đầu năm cậu ta tham gia cuộc thi, được giải nhất, hiện tại cũng nhiều fan theo lắm đó, có khi mỗi ngày con gái theo đuôi cậu ta xếp thành hàng dài ấy chứ. Có điều lúc đầu em cũng không nhận ra, là cậu ta chào em trước, hơn nữa lớn lên đẹp trai thế cũng không nhiều đâu, em liền nghĩ tới.”
Lục Diễn nhẹ nhàng mỉm cười, “Nhìn không ra cậu còn là một tên ham cái đẹp thế này.”
Tống Huy nhún vai, “Hết cách rồi, ai bảo bên cạnh em mỗi người tố chất đều cao như vậy, thẩm mỹ cũng bị bồi dưỡng tăng vọt rồi.”
Hôm nay vừa lúc có cảnh diễn chung của cả hai. Trước khi quay phim, người mới đến chào hỏi Lục Diễn, cung kính mà kêu một tiếng, “Lục ca.”
Lục Diễn mỉm cười, gọi tên cậu, “Tiếu Hử Nham.”
Đôi mắt Tiếu Hử Nham sáng lên, kích động nói, “Lục ca anh còn nhớ em!”
Lục Diễn sửng sốt, không nghĩ tới đối phương phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng hiện tại nếu nói tôi cũng là do người khác nhắc mới nhớ thì có vẻ không quá thích hợp, đành phải cười trừ không nói lời nào.
Con ngươi xinh đẹp của Tiếu Hử Nham giống như lóe sáng, “Lục ca những lời anh nói với em, em đều nhớ rõ. Không muốn nhận thứ kẻ khác ban cho, thì tự bản thân phải cố gắng trở nên mạnh mẽ. Hết thảy tôn nghiêm, đều có thể tạo thành trụ cột để sinh tồn. Em cũng muốn trở thành một người giống như Lục ca, có thể giúp đỡ người khác.”
Lục Diễn vỗ nhẹ vai cậu, cười nói, “Như vậy rất tốt, cố lên!”
Tiếu Hử Nham còn định nói thêm, đúng lúc đó Lý Nhiễm gọi bọn họ vào diễn, chỉ đành phải từ bỏ.
Sau khi bắt đầu quay, Lục Diễn phát hiện Tiếu Hử Nham mặc dù là người mới, diễn xuất còn hơi non nớt, nhưng rất có linh tính, trên cơ bản là một chút liền thông suốt. Hơn nữa ngoại hình cậu ta rất sáng, bù lại phần diễn xuất còn chưa đủ. Huống chi nhân vật kia của cậu ta, vốn yêu cầu ngoại hình nhiều hơn diễn xuất. Lục Diễn lại một lần nữa cảm khái, ánh mắt Lý Nhiễm chọn lựa diễn viên thật sự không thể chê, Tiếu Hử Nham đạt tới hiệu quả so với cậu con lai mà họ kí hợp đồng lúc trước còn có vẻ tốt hơn.
Có điều tuy rằng yêu cầu đối với diễn xuất không cao, nhưng không thể hoàn toàn không có, cho nên mỗi một lần Lý Nhiễm chỉ đạo diễn xuất cho Tiếu Hử Nham đều sẽ đặc biệt kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí một ánh mắt, một động tác, góc độ nhìn màn ảnh đều quy định rõ, cậu chỉ cần nghe theo là đủ. Cứ như vậy, tuy rằng đường phát huy không nhiều lắm, nhưng có thể đạt được trình độ cao nhất cũng như bảo đảm chất lượng điện ảnh. Về phương diện khác mà nói, như vậy coi như là dạy một khóa học cho người mới, cho cậu ta biết chính mình nên làm như thế nào.
Lý Nhiễm là đạo diễn ưu tú, thái độ phụ trách đối với điện ảnh đối diễn viên mới dĩ nhiên không cần bàn cãi. Nhưng có khi quá mức nghiêm túc cũng sẽ đưa tới mấy lời bàn tán đồn đại linh tinh, hơn nữa ngoại hình Tiếu Hử Nham lại xuất chúng. Lý Nhiễm ở chuyện này có chút trì độn, chờ đến lúc càng ngày càng nhiều người thấy hắn cùng Tiếu Hử Nham nói chuyện liền lộ ra nụ cười ái muội, thậm chí khi có vài câu trực tiếp rơi vào tai hắn, hắn mới kịp phản ứng. Vừa nghĩ tới người khác đều dùng loại ánh mắt gì nghĩ về hắn cùng Tiếu Hử Nham, Lý Nhiễm cũng có chút đen mặt, khó trách hắn mỗi lần gọi Tiếu Hử Nham lại cậu ta đều lộ ra vẻ khó xử. Chính mình làm một đạo diễn bị nói thành như vậy, một diễn viên mới như cậu ta không biết còn bị nói thành cái dạng gì nữa.
Lý Nhiễm có chút buồn bực mà than thở với Lục Diễn, “Cậu xem đây là chuyện gì chứ, đạo diễn cùng diễn viên bàn luận diễn xuất không phải rất bình thường sao. Chỉ bởi vì diễn viên lớn lên dễ nhìn một chút, liền nhất định sẽ phát sinh gì gì đó à? Những người này tư tưởng sao mà dơ bẩn vậy chứ.”
Lục Diễn mím môi nhịn cười, khó có được thời khắc nhìn thấy đạo diễn Lý khí phách nghẹn khuất thế này, vì thế hắn liền vui vẻ bỏ đá xuống giếng, “Cũng khó trách bọn họ nghĩ như vậy. Đạo diễn chỉ dẫn cho diễn viên rất bình thường, nhưng mà anh đối với người khác đều không mấy kiên nhẫn, anh hình chưa cũng chưa từng nổi giận với cậu nhóc nha.”
Tính tình Lý Nhiễm không tốt mọi người đều biết, khi cùng diễn viên bàn luận thường xuyên mắng người đến cẩu huyết lâm đầu, nhất là một vài diễn viên mới non nớt mãi không thông suốt. Nhưng hắn quả thật chưa từng quát mắng Tiếu Hử Nham, khó trách người khác sẽ cho rằng hắn có tình ý với cậu.
Lý Nhiễm sửng sốt một chút, vẻ mặt vô tội nói, “Mỗi lần tôi nói với cậu ta điểm yếu cậu ta đều sửa rất nhanh, hơn nữa thái độ cũng rất nghiêm túc học hỏi, tôi còn mắng cậu ta làm gì. Hơn nữa, người tôi không mắng lại không phải chỉ mỗi cậu ta, cậu trước đây khi lần đầu tiên đóng phim của tôi, tôi cũng chưa mắng bao giờ mà.”
Đây cũng là lời nói thật, có điều Lục Diễn vốn chỉ đùa hắn chút đỉnh, sau khi cười xong, đương nhiên vẫn phải an ủi, “Anh cũng biết, hoàn cảnh trong nước chính là như vậy. Hở một chút liền tuôn ra scandal, gièm pha, đố kị, tất cả mọi người đều thích suy diễn lung tung. Huống chi, cây ngay không sợ chết đứng, người khác nói thì nói, sợ cái gì.”
“Ai…” Lý Nhiễm thở dài, “Vẫn là bên Hollywood tốt hơn, cái gì cũng công nghiệp hóa, còn có các loại công hội bảo vệ quyền lợi diễn viên, căn bản không có nhiều chuyện phiền lòng thế này. Trong nước lúc nào mới có thể tinh lọc môi trường showbiz chứ, khiến cho hiện tại người ta vừa nhắc đến giới giải trí liền nghĩ ngay đến đủ thứ xấu xa.”
“Chỉ cần thế hệ chúng ta cùng thế hệ sau tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó chúng ta cũng có thể phát triển đến trình độ kia.” Lục Diễn nói lên hy vọng của hắn, cũng là tiếng lòng của rất nhiều người bấy giờ.
“Trừ phi trong nước cũng có thể thực hiện giống bên đó, luôn là bên đầu tư hay đạo diễn định đoạt, bằng không, tôi cảm thấy rất khó! Cho dù đạo diễn với bên đầu tư chẳng nghĩ gì, cũng không tránh khỏi có diễn viên giữ cái tâm bất chính. Mặt khác còn có nhiều kẻ rảnh rỗi đưa chuyện linh tinh, không thể nào đều luôn giữ sự thật. Dư luận ghê gớm, thật giả tốt xấu lẫn lộn chẳng biết đâu mà lường.” Lý Nhiễm bất đắc dĩ đáp.
Lục Diễn vỗ vỗ vai hắn, cười nói, “Được rồi, Lý đại đạo diễn, đừng ưu sầu nữa, nghĩ thoáng chút, ha? Dù sao những lời này không ảnh hưởng gì đến anh.”
Lý Nhiễm lắc lắc đầu nói, “Tôi đúng là không sao, chỉ tội tiểu Hử, phỏng chừng sau lưng cậu ta bị nói thảm hơn nữa. Không thì, mấy cảnh diễn còn lại cậu tới chỉ bảo cậu ta đi, dù sao tôi muốn hiệu quả thế nào cậu đều hiểu.”
“Anh không sợ người khác bàn tán tôi với cậu ta à? Như vậy không chút phúc hậu a.” Lục Diễn cố ý trêu chọc.
Lý Nhiễm liếc hắn một cái, “Ai bảo Lục ảnh đế của chúng ta nhân duyên tốt, cậu chỉ dạy người mới cũng không phải lần đầu tiên. Hơn nữa, hiện tại mọi người đều biết, cậu là hoa đã có chủ. Mà đây chính là nhiệm vụ tổ chức giao cho cậu để khảo nghiệm, chỉ bảo thì chỉ bảo, cấm cậu không được động tâm hay làm gì có lỗi với Tô lão đại.”
Lục Diễn nhún vai, “Tôi là loại người này sao?”
“Biết cậu không phải, mới yên giao nhiệm vụ cho cậu đấy thôi.” Lý Nhiễm cười đáp.
Vì thế, trước khi quay những cảnh kế tiếp, Lý Nhiễm theo thường lệ sơ lược cho bọn họ một lần, sau đó liền lớn tiếng nói một câu, “Lục Diễn, đoạn này nếu là cậu thì sẽ diễn thế nào, cậu chỉ tiểu Hử chút đi.”
Lục Diễn trong lòng cười thầm Lý Nhiễm lời này có chút giấu đầu hở đuôi, có điều cũng khó trách hắn vì tránh hiềm nghi mà nghĩ ra chiêu này.
Quả thật giống như Lý Nhiễm nói, Lục Diễn tuy rằng danh khí lớn dần, nhưng hắn chưa bao giờ tự cao tự đại, đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa, cho nên nhân duyên vô cùng tốt. Mặc kệ là người mới hay là diễn viên đã có chút tiếng tăm, chỉ cần nghiêm túc hỏi hắn, hắn đều sẽ kiên nhẫn trợ giúp, mà hắn khi chỉ bảo luôn luôn đơn giản hiệu quả, không bao giờ tạo cho đối phương cảm giác lên mặt dạy đời. Chỉ cần trong đoàn phim, đến xin Lục Diễn chỉ dạy không riêng mình Tiếu Hử Nham, huống chi, lại là Lý Nhiễm mở miệng để Lục Diễn chỉ dạy thêm, cho nên không có ai dám nói gì.
Thời gian Lý Nhiễm ở chung cùng Tiếu Hử Nham ít dần đi, những lời đồn vô căn cứ cũng dần dần cũng tiêu tán. Cứ như vậy, ngược lại mọi người đều vui vẻ.
Chẳng qua, khiến Lý Nhiễm không ngờ tới chính là, Lục Diễn đương nhiên sẽ không nảy sinh tình cảm gì với Tiếu Hử Nham, nhưng lại không bảo đảm Tiếu Hử Nham sẽ không động lòng với hắn.
Ngay từ đầu vẫn là tiền bối chỉ bảo cho hậu bối, sau lại Tiếu Hử Nham bắt đầu mượn cớ thân cận Lục Diễn, cậu cũng không tận lực che giấu lòng hâm mộ của mình, Lục Diễn ở phương diện này không phải kẻ trì độn, không cần tới mức đợi đối phương nói rõ mới hiểu được. Nhưng đối phương lại không làm rõ, hắn cũng không thể nói thẳng lời cự tuyệt, liền cố tình như vô ý mà tạo ra khoảng cách, hy vọng đối phương biết khó mà lui.
Loại chuyện này đối với Lục Diễn mà nói căn bản không đáng gì, hắn sẽ không để ở trong lòng, cho nên hắn cũng không cố ý nhắc tới với người khác.
Tiến độ quay phim vẫn luôn gấp rút, mỗi một ngày kinh phí đều thực kinh người, Lục Diễn đóng vai nam chính phần diễn lại càng căng thẳng, chẳng tâm tư đâu mà quản mấy chuyện này. Huống chi, đẩy mạnh tốc độ quay phim đến tháng mười, danh sách đề cử cho giải Kim Mã ở Đài Loan năm nay cũng đã công bố, Lục Diễn sau khi vừa được phong ảnh đế Kim Tượng, lại một lần nữa được đề danh ở giải Kim Mã cho hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Các loại phỏng vấn, chương trình ùn ùn kéo đến, lấp đầy thời gian trống của hắn ngoài những lúc quay phim.
Hoàn chương 104
☆,