Vãn Hồi

Chương 108

Mặc kệ là quốc gia nào khu vực nào, thủ tục kết hôn cũng sẽ không quá phiền toái, giấy tờ đã sớm trình lên, giờ chẳng qua là theo trình tự luật định mà thôi. Sau khi nhân viên lần thứ hai xác nhận đôi bên tự nguyện, liền đóng dấu xác nhận.

Lục Diễn lấy ra đôi nhẫn trước đó hắn chuẩn bị sẵn, kiểu dáng đơn giản, giá trị lại xa xỉ. Hai chiếc nhẫn vẻ ngoài giống nhau như đúc, chỉ là bên trong có khắc chữ viết tắt tiếng Anh phân biệt “LY” và “SM”. Nhẫn là do Lục Diễn ba tháng trước tìm người làm theo yêu cầu, trên tay bọn họ đeo nhẫn có khắc tên của đối phương.

(*)Lục Diễn陆衍 [lùyǎn]: LY; Tô Mạc苏漠 [sūmò]: SM.

Trước sự chúc phúc của nữ nhân viên, hai người hoàn thành nghi thức đơn giản.

Sau đó cô còn chu đáo hỏi bọn họ có cần hỗ trợ từ bên phía toà thị chính và giáo đường để tổ chức hôn lễ hay không, Lục Diễn mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ cảm ơn, bọn họ vẫn thích đám cưới cổ truyền của Trung Quốc hơn, vả lại hiện tại còn chưa phải thời điểm để tổ chức hôn lễ.

Biết anh hai nhà mình cùng với anh rể đi Hà Lan kết hôn, Tô Quyết vốn định kéo Lý Nhiễm đi theo, mỹ danh là để làm nhân chứng cho lễ cưới. Có điều Tô Mạc cùng Lục Diễn vốn không tính toán làm lễ cưới tại Hà Lan, kết hôn với bọn họ là một nghi thức, lễ cưới lại càng là nghi thức thận trọng, không muốn làm qua loa. Cuối cùng Tô Quyết dẫu muốn tới xem náo nhiệt cũng chỉ có thể thất bại.

Đi ra khỏi đại sứ quán, kể từ giờ phút này, ngay tại nơi đây, bọn họ đã từ người độc thân trở thành người có gia đình, đương nhiên chờ trở lại trong nước, trước mặt pháp luật bọn họ vẫn là đàn ông độc thân. Chỉ là điều này tuyệt đối không ảnh hưởng tới tâm tình tốt đẹp bây giờ của họ.

Lục Diễn cùng Tô Mạc đứng mặt đối mặt, hắn nắm tay Tô Mạc nâng lên, hai tay đan vào nhau lộ ra cặp nhẫn cưới, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh. Lục Diễn cảm thấy tựa như không khí đều khoan khoái ngọt ngào hơn hẳn, nhìn Tô Mạc, mỉm cười nói, “Bắt đầu từ giờ, chúng ta buộc định rồi.”

Tô Mạc tuy rằng không chơi game online, nhưng đối với từ ‘buộc định’ này cũng không đến mức hoàn toàn không hiểu, mỉm cười tiếp một câu, “Vâng, còn phải thêm một câu, mãi không tách rời!”

Lục Diễn chớp chớp đôi mắt, trêu đùa, “Lúc này hẳn là người chủ trì sẽ nói, hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu.”

Tô Mạc mỉm cười, “Như vậy, anh còn chờ gì nữa.”

Lời vừa dứt, môi Lục Diễn đã nóng bỏng mà hôn đến.

Bọn họ đứng ở nơi không quá hẻo lánh, thỉnh thoảng có người đi đường lướt qua bên người họ. Hà Lan là thánh địa kết hôn của những cặp đôi đồng tính, hàng năm đều có vô số người tới nơi này hoàn thành chuyện lớn trong cuộc đời mình, tình huống khống chế không được đứng bên đường thân thiết hôn môi cũng nhìn mãi thành quen. Những người đi ngang qua đều phỏng đoán bọn họ nhất định vừa mới kết hôn, đều dùng ánh mắt thiện ý nhìn bọn họ, trong lòng âm thầm dâng lên lời chúc phúc.

Chấm dứt nụ hôn sâu, Lục Diễn cười nói, “Kế tiếp, chúng ta hẳn là nên đi hưởng tuần trăng mật.”

Bang Nevada tuy rằng chưa thông qua dự luật chấp nhận hôn nhân đồng tính, nhưng mà thành phố Las Vegas lại chào đón ngày càng nhiều số lượng cặp đôi đồng tính tới hưởng tuần trăng mật. Tuy rằng chỉ có hai ngày nghỉ, Lục Diễn và Tô Mạc vẫn quyết định tới nơi này hưởng thụ ‘tuần trăng mật’ của mình.

Đặc trưng nổi bật nhất của Las Vegas đương nhiên là đánh bạc, những sòng bạc lớn nhỏ khắp nơi đều có. Trong lòng mỗi một người đàn ông đều có một sợi dây ham mê phiêu lưu mạo hiểm, đánh bạc cũng là một phương thức thể hiện cái phần mạo hiểm này. Nếu tới Las Vegas, không đánh bạc một phen thì chẳng còn gì là thú vị.

Hai người cũng không phải lần đầu tiên tới đây, dĩ nhiên biết sòng bạc nào chất lượng tốt, danh dự lại cao. Họ ở lại một khách sạn không cách quá xa sòng bạc, hai người sau khi đi vào liền tới nơi để đổi tiền lấy xu đánh bạc, rồi tách ra.

Lục Diễn lựa chọn chơi Jackpot, trò này thao tác đơn giản, chỉ cần vận may cùng kỹ xảo nhất định cho nên rất được khách trẻ tuổi yêu thích. Trước kia hắn cũng từng chơi, trừ bỏ có cảm giác kích thích vì có thể lấy ít ăn nhiều, thứ hấp dẫn hắn còn vì từ trong trò chơi này có thể tính toán tìm ra quy luật đặc biệt, ví dụ như hình ảnh khác biệt trên máy, tổ hợp nào ăn tiền, ăn bao nhiêu, làm sao để nâng cao tỉ lệ trúng thưởng v…v… Sau này khi hắn không còn thiếu tiền nữa, nghiên cứu trò này liền trở thành một loại lạc thú. Huống chi hiện giờ jackpot vì để hấp dẫn người chơi, không ngừng sửa cũ thành mới, có rất nhiều phương thức chơi khác nhau.

Bọn họ tiến vào sòng bạc có quy mô bậc trung, có mấy chục máy jackpot. Lục Diễn cầm thẻ từ mà sòng bạc đổi cho hắn, cũng không lập tức chơi mà là đi qua đi lại xem xét, thông qua việc quan sát những người chơi khác để phỏng đoán cách chơi cũng như xác suất trên mỗi máy. Nhìn hơn nửa giờ, hắn mới chọn lấy một máy, chờ một người đang chơi kết thúc rồi mới bước lên bắt đầu.

Nhân viên phục vụ đi theo Lục Diễn trước tiên nhìn hắn vẫn mãi không động tay, còn tưởng rằng hắn hôm nay không định chơi, trong lòng hơi chút thất vọng. Làm phục vụ lâu trong sòng bạc có đôi khi nhìn người rất chuẩn, khách tới chơi có thể thắng hay không, hào phóng hay không cơ bản đều có thể phán đoán đến bảy tám phần. Theo phục vụ một vị khách hào phóng, chờ đối phương thắng thì mình cũng có thể nhận được không ít tiền thưởng. Nếu nhìn lầm người, chỉ có thể tự than thở một tiếng xui xẻo mà thôi, sau đó tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Lục Diễn và Tô Mạc vừa vào cửa, nhân viên phục vụ này liền chú ý tới bọn họ. Một người khác nhìn Tô Mạc chăm chú, cậu ta đành đem mục tiêu đặt ở trên người Lục Diễn, ân cần mà hỏi ý kiến hắn muốn chơi cái gì, thay hắn đổi lấy thẻ từ, dẫn hắn đến khu vực chơi bạc. Kết quả hầu hạ hắn nửa ngày, hắn lại chỉ nhìn chứ không làm gì hết, cậu nghĩ thầm đại khái là hôm nay nhìn nhầm người, đang chuẩn bị rời đi tìm mục tiêu kế tiếp, người khách kia lại đột nhiên chọn máy để chơi, cho nên cậu vội vàng đi theo.

Sau đó cậu ta không khỏi cảm thấy vận khí của mình không tồi, theo được khách hàng tốt, càng cảm thấy may mắn hơn lúc nãy mình không bỏ đi.

Lục Diễn lựa chọn một máy jackpot rất bình thường, không có quá nhiều đồ trên màn hình. Hắn nhét thẻ vào, bắt đầu thao tác, động tác của hắn không chút vội vàng, không giống đa số mọi người một vòng chấm dứt lập tức tiến hành vòng tiếp theo, hệt như ấn nhanh thì có thể thắng được nhiều vậy. Bắt đầu thì hắn thắng cũng không cao, nhưng hắn rất trầm tĩnh, chấm dứt một vòng còn hơi suy nghĩ một chút. Sau đó tốc độ liền dần dần nhanh hơn, nhưng vẫn như cũ tạo cho người ta một loại cảm giác không nhanh không chậm. Chính là theo tốc độ nhanh hơn của hắn, số điểm thắng cũng dần dần tăng lên. Đến sau, từ con số ban đầu trên thẻ giờ đã không ngừng tăng cao.

Cậu phục vụ đứng ở một bên nhìn từ đầu tới đuôi, ban đầu biểu tình vẫn là thản nhiên, về sau liền dần dần có chút kinh ngạc. Có điều nói thế nào thì cậu ta cũng lăn lộn trong sòng bạc nhiều năm, hạng người gì mà chưa từng thấy qua, vận khí đến lập tức thu lớn, một đêm phất nhanh cũng không phải không có. Lục Diễn như vậy còn chưa tính đặc biệt khác người, nhưng điều cậu ta kinh ngạc chủ yếu là vì cậu ta nhìn ra được, Lục Diễn không phải hoàn toàn thắng nhờ vận may, mà là có kỹ xảo nhất định ở bên trong. Tại sao ban đầu lại không nhìn ra nhỉ? Lục Diễn thoạt nhìn cũng không giống dân chuyên nghiệp.

Bên cạnh có vài người chơi thua lỗ thê thảm, vốn vừa chửi rủa vừa chuẩn bị rời đi, vừa liếc qua bên Lục Diễn liền đứng im bất động. Theo con số trên thẻ càng ngày càng nhiều, bọn họ còn kích động hơn cả Lục Diễn mà kêu to lên, hắn ngược lại vẫn điềm tĩnh như trước, động tác trên tay cũng bình ổn, bộ dáng không chút dao động.

Hơn một giờ sau, Lục Diễn thấy đủ liền ngừng, quần chúng bên cạnh không cam lòng mà muốn giựt giây hắn tiếp tục, hắn chỉ mỉm cười rút thẻ từ ra giao cho nhân viên phục, để cậu ta đổi thành xu.

Cậu phục vụ rất nhanh đổi trở về, Lục Diễn tùy tay rút vài khối cho cậu, cậu ta lập tức cúi đầu cảm ơn, trong lòng sớm đã vui như hoa nở.

Lục Diễn cầm tiền thắng được đi tìm Tô Mạc.

Hiện tại anh đang chơi bài poker, đây là một dạng trò chơi cần rất nhiều kỹ xảo. Tô Mạc chơi trong bàn bốn người, ba người còn lại có một người châu Á, hai người châu Âu. Bọn họ tựa hồ đã chơi được một lúc lâu, trước mặt mỗi người số lượng xu không giống nhau, Tô Mạc có nhiều nhất, người trẻ tuổi tóc vàng thoạt nhìn hơi nôn nóng thì có ít xu nhất. Có điều ít xu nhất không có nghĩa là thua nhiều nhất, có lẽ là ngay từ đầu cậu ta chỉ có rất ít.

Người châu Á kia thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, để ria mép, mặt không đổi sắc, thoạt nhìn tương đối trầm ổn. Cuối cùng người đàn ông châu Âu có vẻ khá lớn tuổi, tóc đã bạc trắng, không ngừng thở dài với thế bài trên mặt bàn. Lục Diễn nhìn thoáng qua, trên bàn của ông ta có ba lá bài phân biệt là J cơ, 9 bích và 3 bích, không tính là bài tốt thế nhưng nếu lá bài chưa lật phối hợp đủ đẹp, vẫn có cơ hội thắng. Tuy rằng ông ta không ngừng thở dài, bộ dáng thoạt nhìn giống như đang ủ rũ nhưng chơi loại trò chơi này, dối gạt đối thủ vốn là kỹ xảo số một, biểu hiện ra ngoài không nhất định là chân thật. Từ số lượng thẻ trước mặt ông ta gần bằng với Tô Mạc liền có thể thấy được ông ta tuyệt đối không thiếu kiên nhẫn giống như vẻ ngoài.

Hiện tại trên bàn ba lá bài của Tô Mạc là lớn nhất, một đôi Q thêm một lá 7 rô. Hai người còn lại cũng đều là bài lẻ linh tinh. Lúc này bốn người đặt cược thêm, cho nên ván bài tiếp tục.

Lượt tiếp theo lại lật ra lá bài của mỗi người, Tô Mạc là 6 bích, gã có ria mép là 10 cơ, cậu thanh niên tóc vàng là 5 chuồn, người đàn ông trung niên đầu bạc là 8 rô.

Bài lớn nhất chính là 10 cơ của gã ria mép, gã nghĩ nghĩ, ném một khối xu ra. Người đàn ông trung niên cũng theo, Tô Mạc cũng vậy, riêng cậu thanh niên tóc vàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trực tiếp úp bài.

Ván bài tiếp tục.

Lượt lật bài kế tiếp Tô Mạc là 4 bích, người tóc bạc là 5 bích, gã ria mép vẫn lớn nhất, là J rô.

Gã cau mày nghiêm túc nhìn bài của mình, sau đó lại nhìn nhìn thế bài của hai người còn lại, cuối cùng thở dài, úp bài.

Hiện tại chỉ còn lại Tô Mạc và người đàn ông trung niên. Nếu một trong hai người bỏ bài, như vậy người còn lại sẽ thắng tất cả số xu ở đây. Nếu hai người bọn họ đều cược thêm, vậy phải lật lá bài cuối cùng ra để so lớn nhỏ.

Hiện tại, người đàn ông trung niên có năm lá bài lần lượt là J cơ, 9 bích, 3 bích, 8 rô cùng 5 bích. Tất cả đều là bài lẻ, nhưng nếu lá bài chưa lật của ông ta có hai lá bích hoặc là 10, 7 hoặc Q, như vậy ông ta có thể tạo thành đồng chất (5 quân bài đồng chất, không liền nhau) hoặc là sảnh (5 quân bài liền nhau, không đồng chất). Hai thế bài này đều không nhỏ.

Mà bài của Tô Mạc lần lượt là Q cơ, Q chuồn, 7 rô, 6 bích, 3 rô. Nếu bài chưa lật của anh có một lá là Q cộng thêm 7, 6 hoặc 3 thì anh có thể tạo thành cù lủ (3 quân bài giống nhau và một đôi khác), bất kể đối thủ là đồng chất hay là sảnh thì đều có thể thắng. Nếu lá bài chưa lật của anh chỉ có một lá Q cùng một lá bài lẻ, như vậy chỉ có thể tạo thành bộ ba lá; hoặc là có một trong số những lá 7, 6, 3 cộng thêm một lá khác thì sẽ tạo thành đôi. Chỉ cần đối thủ có đồng chất hoặc là sảnh, anh đều không thắng nổi. Đương nhiên còn có tình huống cực đoan hơn chính là, hai lá bài chưa lật của anh đều là bài lẻ khác anh sẽ lập tức thua, còn nếu như đó là một đôi Q, ngay lập tức sẽ ‘kill’ toàn bộ.

Hiện tại tiếp tục theo hay bỏ bài là điều mà người đàn ông trung niên đang vắt óc suy nghĩ, ông ta cau mày nghĩ thật lâu, lại nhìn về phía Tô Mạc, hy vọng thông qua vẻ mặt của anh mà nhìn ra một chút manh mối, nhưng Tô Mạc vốn là người luôn giữ nét mặt điềm tĩnh trên bàn đàm phán, xưa nay đều có thể không đổi sắc mặt mà đưa ra quyết định dĩ nhiên sẽ không để cho người khác nhìn ra điểm gì.

Cuối cùng ông ta cắn chặt răng, vẫn tung một đống xu, Tô Mạc không chút do dự đặt cược thêm. Ông ta thấy Tô Mạc quả quyết như vậy không khỏi phát lạnh trong lòng. Cùng nhau chơi lâu như vậy, đối thủ này vẫn luôn bất biến, khiến người ta chẳng thể nắm bắt, nhưng từ cách thức và động tác của anh vẫn có thể nhìn ra anh rất tự tin.

Đến khi lật hai lá bài cuối cùng, ông ta mở trước, là một lá 10 bích và một lá 7 bích, vừa lúc có thể tạo thành sảnh cũng có thể đủ để tạo thành đồng chất. Đồng chất lớn hơn sảnh, cho nên đương nhiên cuối cùng bài của ông ta chính là một bộ đồng chất. Thông thường, đồng chất đã xem như thế bài lớn.

Hiện tại trên tay Tô Mạc ít nhất phải có một lá Q cùng 7, 6 hoặc 3 để tạo thành cù lủ mới có cơ hội chiến thắng, nhưng mà cù lủ luôn rất khó xuất hiện.

Tô Mạc thản nhiên như trước, người đàn ông trung niên có chút đắc ý nhìn anh, giục anh mở ra lá bài chưa lật. Tô Mạc trầm mặc nhìn ông ta một cái, đột nhiên khóe miệng khẽ cong, chậm rãi xốc lên hai lá bài cuối cùng, là một đôi Q. Tứ quý, kill toàn bộ.

Nhất thời ông ta há hốc mồm, cục diện khó gặp nhất thế nhưng thật sự xuất hiện. Gã ria mép cũng thở dài, chỉ có cậu thanh niên tóc vàng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà cậu ta đã sớm bỏ bài, cho nên tổn thất ít đi một chút.

Tô Mạc ngay từ đầu đã nắm một bộ bài đẹp lại có thể bình thản như vậy mà dụ người ta vào tròng, kỳ thật cũng không dễ dàng.

Người đàn ông trung niên nản lòng mà gục đầu xuống, hai người còn lại cũng là dáng vẻ ủ rũ, người chia bài liền hỏi bọn họ còn muốn tiếp tục hay không, ba người đều tỏ vẻ không chơi nữa. Anh ta lại quay qua hỏi Tô Mạc có muốn đổi bàn khác, anh lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không tiếp tục nữa.

Anh tùy tay lấy đống xu mới thắng được thưởng cho cậu nhân viên phục vụ vẫn luôn ở bên cạnh, sau đó liền bảo cậu ta đem số còn lại cùng với sỗ mà Lục Diễn thắng lúc nãy đổi thành séc. Hai người bọn họ cả đêm đã thắng không ít, nếu trực tiếp đổi tiền mặt chỉ sợ không tiện, chi bằng đổi thành séc thì hơn.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa séc đã đổi lại cho họ. Thời điểm hai người chuẩn bị rời đi, bảo vệ của sòng bạc còn tới hỏi ý kiến có cần hộ tống họ về khách sạn hay không, chỉ cần một chút tiền thù lao là được.

Lục Diễn cùng Tô Mạc nhìn nhau mỉm cười, lắc lắc đầu, cự tuyệt ý tốt này của họ.



Hoàn chương 108

☆,
Bình Luận (0)
Comment