.
Thành công của《Cố hương》khiến tất cả nhân viên của công ty đều cảm thấy nhẹ nhõm, từ khi bắt đầu lập kế hoạch cho phim trước khi khởi quay họ vẫn luôn buộc chặt thần kinh, rốt cục hiện tại có thể thả lỏng một chút.
Phòng tài vụ đã làm xong dự toán, chờ chia xong doanh thu và khấu trừ phí tổn sẽ tiếp tục chia cùng với 20th Century Fox, chỉ cần doanh thu thuần của phòng vé toàn thế giới đạt trên 1 tỷ đôla là đã quá đủ. Cộng thêm lợi nhuận thu được từ tiền bản quyền DVD cùng với bản quyền các loại sản phẩm kèm theo cũng không hề nhỏ.
Công ty lần đầu tiên đầu tư liền thành công vang dội, tất cả mọi người cực kỳ hưng phấn, làm ông chủ lớn Lục Diễn lại càng khỏi phải nói, hào phóng vung tay cho trợ lý thuê khách sạn sa hoa tổ chức tiệc ăn mừng.
Trong bữa tiệc, ngoài thành viên của ông ty và nhân viên đoàn phim, Tô Quyết và Tô Mạc cũng tới. Tô Mạc nói thế nào cũng là ông chủ đứng sau của công ty, Tô Quyết thì lại hoàn toàn là người ngoài biên chế. Cho nên Lý Nhiễm vừa nhìn thấy cậu liền trừng mắt liếc cậu một cái, “Hôm nay là tiệc cho người trong công ty, người ngoài như cậu tới làm gì?”
Tô Quyết cười hì hì ôm cánh tay Tô Mạc, “Tôi sao có thể xem là người ngoài cơ chứ, tôi chính là người nhà nha.”
Bên cạnh có mấy người là nhân viên đoàn phim nghe được lời Tô Quyết nói, lập tức lộ ra biểu tình ‘quả nhiên là thế’, có hai cô gái thậm chí lập tức hưng phấn mà xoay người lập tức lấy điện thoại nhảy ngay lên diễn đàn, nêu ra chứng cớ mới.
Vài nhân viên không rõ chân tướng mà chỉ từng xem diễn đàn trông thấy Tô Quyết cũng đều tới chào hỏi, trăm miệng như một mà gọi “Tô tổng” đặc biệt thân thiết, vẻ mặt hệt như diện kiến lấy lòng ‘bà chủ’.
Bầu không khí quỷ dị đến mức Tô Quyết muốn phớt lờ cũng không được, trong lòng âm thầm phỉ nhổ một hồi, hận không thể đem câu nói đặc biệt làm cho người ta hiểu lầm kia nuốt trở về.
Vẻ mặt Lý Nhiễm vui sướng khi người gặp họa. Từ nhỏ đến lớn, hắn thua dưới tay Tô Quyết rồi nếm qua không biết bao nhiêu bực bội, khó có cơ hội thấy cậu bị uất nghẹn, thật sự là vô cùng sảng khoái.
Tô Quyết đáng thương hề hề mà nhìn về phía Tô Mạc, “Anh, em oan uổng.”
Tô Mạc mỉm cười, vỗ vỗ mu bàn tay cậu, “Đừng để ý, anh biết em có ý gì.”
Tô Quyết nhíu mày nhăn cái mũi, nhỏ giọng mà ai oán, “Anh hai, các anh rốt cuộc lúc nào mới chịu công khai a, em sắp bị oan uổng chết rồi, sắp chịu hết nổi rồi.”
Tô Mạc nhìn thoáng qua Lục Diễn chuyện trò vui vẻ bên kia, đáy mắt một tia nhu tình, thấp giọng nói, “Anh ấy đều rất đúng mực.”
Bên kia Lục Diễn đang nói chuyện cùng vài nhân viên quan trọng trong công ty phảng phất tựa như cảm ứng được, ngay khi Tô Mạc nhìn qua hắn cũng đồng thời quay đầu, vừa vặn liền thấy được ba người bên này, ánh mắt nhất thời sáng ngời. Hắn thấp giọng cáo lỗi cùng mấy người kia rồi nhanh chóng đi tới.
Đến gần hơn một chút hắn mới nhìn thấy tay Tô Quyết đang ôm cánh tay Tô Mạc, bất giác mà hơi hơi nhăn chặt mày, khóe miệng cũng bớt cong đi một chút, bước chân càng nhanh hơn, liếc mắt nhìn Tô Quyết một cái sau đó nói với Tô Mạc, “Tô đổng, có tiện nói chút chuyện không?”
Vẻ mặt Tô Mạc vẵn thản nhiên như trước, gật gật đầu, “Có thể.”
Tô Quyết vừa nhìn thấy ánh mắt Lục Diễn trừng cậu, lập tức ngầm hiểu mà buông tay. Tô Mạc liền theo Lục Diễn một trước một sau đi ra ngoài.
Bên kia cô gái vừa mới mới đăng bình luận đang lưu ý đến động tĩnh bên này, lại có chút kích động hẳn lên, đây là tình tiết gặp mặt gia trưởng sao? ? ! !
Tô Quyết lôi kéo Lý Nhiễm ngồi xuống, lòng còn sợ hãi mà thấp giọng nói, “Anh có thấy ánh mắt Lục Diễn vừa rồi trừng tôi không, quả thực như muốn nuốt sống tôi vậy. Không cần chiếm hữu mạnh mẽ như vậy a, đó là anh ruột của tôi đấy. Ôm một chút thì sao chứ, bộ dáng anh ấy cởi truồng tôi đều thấy hết rồi.”
Lý Nhiễm nghe vậy nháy mắt thay đổi, “Cậu thế mà dám lén nhìn mông Tô lão, đồ biến thái! !”
“Tôi phun, lại thêm anh nữa!” Tô Quyết cơ hồ nhảy dựng lên, đè thấp thanh âm phản bác, “Tôi thấy đấy thì sao, khi còn bé hai anh em cùng tắm rửa không phải rất bình thường sao.”
“A, cậu là nói khi còn bé à.” Lý Nhiễm lại khôi phục thành bộ dáng lười biếng.
“Không thì anh cho là sao.” Tô Quyết nguýt hắn một cái, tiện đà lại thở dài “Có điều là từ khi anh hai lên trung học liền không tắm chung với tôi nữa.”
Lý Nhiễm ánh mắt liếc xéo cậu, “Cậu giống như cực kỳ tiếc nuối ấy nhỉ?”
“Ừ…” Tô Quyết hoài niệm, “Mỗi lần cùng nhau tắm anh hai đều sẽ giúp tôi mát xa da đầu, thoải mái ơi là thoải mái. Đáng tiếc phúc lợi này về sau đều cho người khác hưởng.”
“Cậu phải biết thỏa mãn đi, ít nhất cậu đã từng được hưởng thụ.” Lý Nhiễm thở dài.
“Đúng ha.” Tô Quyết lại đắc ý hẳn lên, “Anh cho tới bây giờ đều không có cơ hội hưởng thụ đâu ha ha.”
Hai người tâm sự ồn ào mười mấy phút đồng hồ, mới trông thấy Tô Mạc tiến vào.
Tuy rằng anh vẫn như trước là vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng Tô Quyết và Lý Nhiễm đều lưu ý được tóc của anh có chút loạn, áo cũng không phải thực chỉnh tề, tựa như từng bị cởi ra lại lần nữa mặc vào. Khả nghi nhất đương nhiên là hai gò má hơi có chút ửng hồng cùng đôi môi có chút sưng lên đỏ hơn của anh.
Hai đứa em trai nhìn nhau, đều là người trưởng thành rồi đương nhiên hiểu được điều này có nghĩa là gì, nhất thời cả hai đều uất nghẹn, hai người đồng bệnh tương liên cũng không ầm ĩ nữa.
Lý Nhiễm nhìn phía sau Tô Mạc dò xét, không thấy người liền hỏi, “Tô lão đại, Lục Diễn đâu? Sao không vào cùng cậu?”
“À, Tần Phong tìm anh ấy nói chuyện.” Tô Mạc thực tự nhiên mà đáp.
Bên ngoài phòng tiệc của khách sạn là vườn hoa nhỏ, Lục Diễn cùng Tần Phong ngồi đối diện.
Tần Phong đi thẳng vào vấn đề, “Cậu có biết Mel Gibson không ?”
“Đương nhiên” Lục Diễn đáp, “Đạo diễn danh tiếng của Hollywood. Hơn nữa mấy năm trước ở liên hoan phim Cannes cũng là ông ấy trao thưởng cho tôi.”
“A, đúng rồi, tôi cũng nghĩ tới.” Tần Phong cười khẽ, “Nói như vậy hai người xem như cũng từng có duyên phận sâu xa. Cho dù ông ấy đã không còn nhớ rõ cậu thì đến lúc đó chúng ta có thể mượn phần giao tình này.”
“Anh nhắc đến ông ấy vậy chắc cũng liên quan tới phim ảnh. Thế nào, Mel muốn chọn diễn viên người Hoa sao?” Lục Diễn đại khái đoán được là cái gì.
“Không sai. Cậu thật thông minh!” Tần Phong hưng phấn đáp.
Lục Diễn nâng cằm tiếp tục nghi ngờ, “Những năm gần đây minh tinh người Hoa đến Hollywood khá nhiều, nhưng cơ bản không có gì khởi sắc. Cho nên, có thể làm cho anh hưng phấn thế này, khẳng định không phải là vai phụ nho nhỏ, nhất định là rất nhân vật quan trọng. Nam thứ?”
“Ha ha…” Tần Phong cười lớn, “Không sai. Không hổ là Lục Diễn!”
Lục Diễn cũng nở nụ cười, “Chỉ là bởi vì tôi tương đối hiểu anh mà thôi.”
Tần Phong tiếp tục nói, “Có điều cậu đoán sai một điểm, không phải nam thứ mà là nam chính.”
Lục Diễn cũng có chút chờ mong, vội hỏi, “Sao lại thế? Là phim điện ảnh thế nào mà cần diễn viên người Hoa?”
Tần Phong cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng “Cậu hẳn là biết ‘thám tử lừng danh’ người Hoa nổi danh nhất trên thế giới chứ, được phương Tây mệnh danh là ‘Holmes hiện đại’ đó.”
Lục Diễn cũng khẽ mỉm cười, “Nhân vật nổi danh thế sao tôi có thể không biết. Thế nào, muốn làm phim trên câu chuyện cuộc đời của ông ấy sao. Nhưng ông ấy không phải không đồng ý người khác sắm vai chính mình sao?”
“Có lẽ là ông ta nghĩ thông suốt. Dù sao bây giờ vị ‘thám tử lừng danh’ này đã hơn bảy mươi rồi cũng nên nhả bản quyền ra cho người khác đi thôi, đạo diễn chính là Mel Gibson. Có điều vị ‘thám tử lừng danh’ này có điều kiện của ông ta, diễn viên phải là người Hoa hơn nữa phải giỏi võ thuật.” Tần Phong giải thích.
“Cái này đơn giản, trong nước siêu sao nổi danh giỏi võ tuy rằng không nhiều nhưng không phải không có.”
“Cũng không đơn giản vậy đâu. Ông ta còn nói, siêu sao có lẽ diễn ông ta không tốt, siêu sao chỉ có thể diễn hay chính mình mà thôi. Cho nên tự ông ta sẽ cùng đạo diễn chọn lựa diễn viên.” Tần Phong giải thích.
“Như vậy ý Phong ca là?” Lục Diễn biết rõ còn hỏi.
“Tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Ngẫm lại xem, diễn viên người Hoa đóng vai chính trong bộ phim của đạo diễn danh tiếng Hollywood, đoàn làm phim Hollywood, tổ chế tác Hollywood, trước mắt mà nói đây vẫn là điều có một không hai. Tôi đã nghe ngóng được thời gian bọn họ đến Trung Quốc, cậu chuẩn bị một chút đi, đến lúc đó dùng diễn xuất cùng võ thuật của cậu chinh phục vị thám tử lừng danh cùng đạo diễn nổi danh này. Tôi tin tưởng đây chính là cơ hội cho cậu bước lên diễn đàn điện ảnh quốc tế.” Ánh mắt Tần Phong sáng ngời, khí thế hừng hực.
Thời điểm Lục Diễn nhìn thấy vị ‘thám tử lừng danh’ người Hoa nổi danh thế giới thì hơi có chút ngoài ý muốn, người này đã là ông lão hơn bảy mươi thế nhưng vẫn khỏe mạnh nhanh nhẹn như trước, da dẻ hồng hào, một chút cũng không giống lão già, hơn nữa cũng rất dễ nói chuyện.
Bản thân Lục Diễn rất có hứng thú với dòng phim trinh thám, mỗi một vụ án được công khai của ông hắn đều từng tìm hiểu qua, trong đó những chi tiết công bố nho nhỏ hắn thậm chí cũng nghiêm túc mà nghiên cứu. Hai người vừa gặp mặt, Lục Diễn liền biểu đạt sùng kính với ông, tiếp đó cùng nhau hàn huyên một vài vụ án mà ông đã từng phá trước đây, Lục Diễn cố ý không đề cập tới những vụ nổi tiếng mà ngược lại thảo luận một số chi tiết ở những vụ nhỏ ít người lưu ý. Cái nhìn cùng quan điểm của hắn cũng làm cho vị thám tử này cực kỳ thưởng thức, hai người trò chuyện với nhau ăn ý vui vẻ. Ngay từ đầu, Lục Diễn muốn lưu lại cho ông một ấn tượng tốt, trên thực tế hắn cũng làm được điều này. Trước khi bắt đầu thử vai, bọn họ cơ hồ đã không có chuyện gì mà chưa nói.
Về phần đạo diễn Mel Gibson, ông ta cũng có ấn tượng với Lục Diễn, ông còn nhớ rõ cảnh tượng năm xưa tại liên hoan phim Cannes tự tay trao cúp cho Lục Diễn, hơn nữa ông cũng là thành viên của hội đồng bình thẩm trong liên hoan phim lần đó, đối với biểu hiện của Lục Diễn trong phim ấn tượng lại càng khắc sâu.
Tuy rằng lúc đầu gặp lại có đả động đến giao tình, thế nhưng cuối cùng vẫn phải lấy thực lực nói chuyện. Dẫu sao cả hai đều không phải người chỉ biết niệm tình cũ.
Đầu tiên võ thuật của Lục Diễn khiến thám tử lừng danh cùng đạo diễn đều hết sức hài lòng, chiêu thức của hắn thuộc loại thực dụng, không có động tác võ thuật đẹp mắt nhưng vừa vặn lại có nét giống với vị thám tử lừng danh năm xưa.
Diễn xuất của hắn thì khỏi nói, đạo diễn sắp xếp cho hắn thử diễn vài đoạn ngắn đều rất thích hợp. Thám tử lừng danh trước kia trải qua nhiều chuyện, trải nghiệm trong đời rất phong phú, Lục Diễn cũng biểu đạt ra cái loại cảm giác mà ông muốn. Nhất là trong đó có một cảnh khi đi làm bồi bàn bị khách vũ nhục, phản ứng của Lục Diễn khiến ông không tự chủ được mà nghĩ tới bản thân năm đó, nhất thời cảm khái vạn phần.
Sau khi kết thúc, thám tử lừng danh cười nói với Lục Diễn, “Chàng trai à, cậu khá lắm. Lão đối với cậu chỉ có một chút không hài lòng.”
Tâm Lục Diễn nhất thời hẫng một nhịp, miễn cưỡng cười nói, “Là điểm nào ạ?”
Ông cười vang nói, “Chính là cậu quá đẹp trai. Lúc còn trẻ lão đây không sánh bằng một phần mười của cậu.”
Lục Diễn khẽ thở phào, cũng cười đáp lại, “Ông quá khen. Trong cảm nhận của rất nhiều người ông mới là thám tử suất khí nhất. Còn nếu như là vấn đề ngoại hình thì cháu nghĩ, hiện tại kỹ thuật hoá trang lợi hại như vậy, có thể hóa xấu thành đẹp, cũng nhất định có thể hóa đẹp về xấu, ông cảm thấy sao?”
“Cậu thuyết phục được lão. Nhưng quyết định sau cùng vẫn nên giao cho đạo diễn, đạo diễn mới có quyền quyết định cuối cùng, lão chỉ có thể góp chút ý kiến mà thôi.” Ông mỉm cười đáp lại.
Mel cười cười nói, “Lục, cậu rất tuyệt. Nhưng mà bây giờ tôi chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng, cậu về trước chờ tin tức, được chứ?”
“Đương nhiên.” Lục Diễn cười nói, “Có thể có cơ hội này tôi đã rất thỏa mãn.” Tiếp đó lại xoay người nói với lão thám tử, “Thực vinh hạnh gặp ông ở đây, từ trên người ông, cháu học được rất nhiều điều.”
Ông vỗ vai hắn, “Lão cũng rất hân hạnh được quen biết cậu, cậu bạn nhỏ. Kiến thức cùng lý giải của cậu rất khác với một người trẻ tuổi. Nếu có cơ hội đến bang Connecticut, có thể tới nhà lão làm khách. Đương nhiên, nếu như cậu có thời gian.”
“Cháu biết rồi, cám ơn ông.” Lục Diễn mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn.
Mãi cho đến Tống Huy lái xe tới đón, hai người cùng nhau ngồi ở chỗ ngồi phía sau Tần Phong mới mở miệng, “Vừa rồi tôi cũng trộm hỏi thăm một chút, nghe ý tứ thì ít nhất cho tới bây giờ, bọn họ vừa lòng nhất với cậu. Nếu sau đó không ai nổi trội hơn thì cậu có cơ hội rất lớn để nhận vai diễn kia.”
Lục Diễn gật gật đầu, “Tôi đã làm hết sức những gì có thể làm được. Nhận được vai diễn kia đương nhiên là tốt nhất, nếu không được thì lần sau tiếp tục nỗ lực vậy.”
“Yên tâm đi, mặc kệ là thực lực hay là vận khí, tôi đều rất xem trọng cậu.” Tần Phong cười đáp lại.
Hoàn chương 115
☆,